Sủng Ái Độc Quyền Dành Cho Em

Chương 10



Chương 10:

Vẻ mặt Diệp Uyển choáng váng, nhưng vẫn kiên định mở miệng trả lời: “Em bằng lòng.”

Không phải đồng ý mà là bằng lòng. Cô hiểu rõ lựa chọn của mình. Ba chữ Lục Cảnh Thần đã in vào trong cuộc đời cô, không có cách nào xóa đi được.

Cô bằng lòng trao cả bản thân mình cho anh.

Cho dù đây là đáp án trong dự đoán nhưng Lục Cảnh Thần vẫn nhìn kỹ Diệp Uyển và nói thêm một câu: “Nguyên tắc của anh là một khi bắt đầu sẽ không kết thúc.”

“Em đã sớm nghe nói qua về phong cách làm việc của Tổng giám đốc Lục của Giải trí Đại Thiên rồi. Em biết rất rõ ràng bây giờ em đang làm gì. Em sẽ chấp nhận thân phận Bà Lục này, hết lòng làm người phụ nữ của anh. Nhưng em có một thỉnh cầu.”

Đôi mắt trong suốt của cô làm người ra rung động, Lục Cảnh Thần nhìn chăm chú vào cô: “Nói.”

Diệp Uyển trả lời kiên định: “Ân oán của em và Hoắc Phong Lãng cứ để cho bản thân em đi giải quyết, em muốn tự tay kết thúc mà không phải mượn thế lực của Đại Thiên.”

Lục Cảnh Thần gật đầu ngầm đồng ý.

Người phụ nữ này quả nhiên rất đặc biệt. Anh cũng muốn xem thử Diệp Uyển có thể đi đến một bước kia không, người phụ nữ này rốt cuộc có đáng giá để anh động lòng không.

Hai người cùng đi vào biệt thự của Lục Cảnh Thần.

“Anh có tài liệu phải xem. Em cứ nghỉ ngơi một lát đi.” Anh nói với Diệp Uyển, sau đó đi về phía trước hai bước lại giơ tay trái lên: “Phòng ngủ của anh ở bên kia.”

Gương mặt Diệp Uyển ửng hồng: “… Được.”

Anh hình như đang mở rộng một cánh cửa với cô, cánh cửa mà chỉ cô có thể bước vào.

Điện thoại rung lên, là chị Hy gọi tới.

“Diệp Uyển, mọi chuyện đều làm xong rồi, có thể nhìn thấy tin tức Diệp Tâm dùng số tiền lớn mua vai diễn, lợi dụng quan hệ với Hoắc Phong Lãng để chiếm tài nguyên của công ty, bắt nạt người mới bất kỳ lúc nào.”

“Chị Hy đã vất vả rồi.” Diệp Uyển chân thành cảm ơn. Lúc này, chị Hy còn sẵn lòng theo cô, cô rất cảm động.

“Em khách sáo với chị làm gì? Chắc em không biết, những chứng cứ này đều do các nhân viên của công ty cho chị. Bọn họ vẫn luôn bị Diệp Tâm bắt nạt, tất cả đều nói với chị là bằng lòng giúp em đấy. Diệp Uyển, em cứ thoải mái mà làm, mọi người bọn chị đều sẽ ủng hộ em.”

“Cám ơn chị, chị Hy. Đúng rồi, chị đã để lộ ra chuyện Diệp Tâm mang thai chưa?”

“Vẫn chưa. Em đã thật sự nghĩ kỹ về chuyện này chưa? Đến lúc đó em sẽ làm thế nào?”

Cô ấy cho rằng Diệp Uyển còn có tình cảm với Hoắc Phong Lãng.

Diệp Uyển hơi ngước mắt lên, nhìn về phía phòng làm việc của Lục Cảnh Thần, thoải mái cười: “Em cũng mới có phát hiện mới, duyên phận trong cuộc đời em không phải là anh ta.”

“Vậy là ai? Có phải là…” Chị Hy nhạy bén phát hiện ra sự khác biệt của Diệp Uyển, đang chuẩn bị truy hỏi lại bị một cuộc điện thoại khác gọi vào làm cắt ngang: “Là phóng viên của Phong Ngữ, chị đi làm việc chính trước đã!”

“Được, em chờ tin tức của chị.” Diệp Uyển để điện thoại di động xuống, tâm trạng khác hẳn trước kia.

Trong đời người dù sao cũng phải bước tiếp một bước, mới có thể biết nó sẽ có phong cảnh thế nào.

Không biết Lục Cảnh Thần xuất hiện ở sau lưng cô từ lúc nào. Anh không phải cố ý nghe cuộc gọi này, nhưng cách khoảng không tính là xa, hơn nữa anh cũng là nhân vật cấp hoàng đế trong giới diễn xuất, dễ dàng liên tưởng ra được sự thật trong việc Diệp Uyển chủ động tìm anh kết hôn dễ như trở bàn tay.

“Anh đã nghe được à?” Diệp Uyển quay người lại, khẩn trương nhìn anh. Cô bỗng nhiên sợ mình sẽ để lại ấn tượng không tốt trong lòng anh.

“Em làm việc rất quả quyết.” Lục Cảnh Thần tới gần Diệp Uyển, tay giơ ra nâng cằm của cô lên, ánh mắt nguy hiểm lướt qua trên mặt cô.

“Em chỉ làm chuyện mà em cho là đúng!” Diệp Uyển kiên định nhìn anh, trong ánh mắt hoàn toàn không do dự: “Anh đừng hiểu lầm…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.