Sủng Ái Độc Quyền Dành Cho Em

Chương 36



Chương 36:

Sắc mặt của đạo diễn Trần và một vài trợ lý đạo diễn trở nên gượng gạo, nhưng điều họ nói là sự thật.

Bây giờ cả đoàn phim được chống đỡ bởi nhà tài trợ của Diệp Tâm tìm đến, nếu không có được những khoản đầu tư khác nữa thì có thể sẽ phải giảm số lượng tập phim, như vậy tác phẩm chắc chắn sẽ bớt hay hơn nhiều.

“Thì đó, nếu tôi là cô nhất định chủ động rút lui, sẽ không gây rắc rối cho đạo diễn! Đúng là đồ ăn hại.”

Diệp Uyển không có đất nhượng bộ, trong tình huống này nếu càng phản bác quyết liệt thì sẽ dễ đẩy cô xuống vực thẳm hơn nên cô đã chọn một cách khác, nụ cười của cô càng dịu dàng hơn và nhìn vào người thốt ra câu nói đó: “Theo cô, nếu tôi có thể lấy được khoản đầu tư thì có phải tôi có đủ tư cách tham diễn hay không?”

“Phải… Nếu cô…”

“Tôi thực sự không ngờ rằng một diễn viên chuyên nghiệp như các cô lại nói ra được những lời như vậy, tôi thừa nhận nhà đầu tư của một bộ phim rất quan trọng, nhưng không phải ai ai bỏ tiền vào đây thì có thể làm diễn viên đâu. Nói là phải chịu trách nhiệm.”

Trong phút chốc mọi người đều im lặng.

Sắc mặt của những tên diễn viên đó rất khó coi, không tài nào phản bác lại.

Bỗng có những tiếng vỗ tay vang ra từ trong góc khuất, tiếp theo đó ngoại trừ tên diễn viên đó ra thì tất cả mọi người cũng vỗ tay đồng ý những lời Diệp Uyển nói.

“Mọi người nghi ngờ tôi, không sao cả, ngày mai khai máy, tôi bằng lòng dùng tài diễn xuất của tôi để chứng minh rằng tôi có bản lĩnh để đứng ở đây.” Diệp Uyển tự tin nhìn vào đối phương.

“Nếu chúng tôi nói cô diễn tệ, có phải cô có cút ra khỏi chỗ này không?” Tên diễn viên đó vẫn tiếp tục gây sự, nếu Diệp Uyển thực sự ở lại đoàn phim chắc chắn sẽ trả thù họ.

“Được.” Diệp Uyển nói thêm: “Nhưng nếu tài diễn xuất của tôi không có vấn đề, tôi muốn cô xin lỗi tôi trước mặt mọi người.”

Đây chính là khí phách của Diệp Uyển, can đảm đối mặt với sự chất vấn của bất kỳ người nào.

“Được, quyết định như vậy!” Những tên diễn viên đó đưa mắt ra hiệu liền nhanh chân bước đi.

Diệp Uyển đi về phía đạo diễn Trần: “Vừa nãy tôi quá manh động rồi…”

“Không, cô chín chắn và thận trọng hơn so với khi tôi gặp cô vào ba năm trước, tôi đang trông ngóng màn biểu diễn của cô, hôm nay cũng tạm được rồi, tám giờ sáng mai chính thức bắt đầu!”

Diệp Uyển và chị Hy đưa mắt nhìn nhau, cầm lấy kịch bản bước tới khách sạn, cô sẽ nghiêm túc thực hiện mỗi một cảnh quay và không nóng nẩy bởi sự chất vấn của bất kỳ người nào.

Sáng ngày hôm sau, chị Hy không cách nào tìm thấy chiếc váy liền áo của cô: “Hôm qua rõ ràng chị để ở đây mà!”

Diệp Uyển bước vào phòng trang điểm và bật cười: “Chẳng lẽ có trộm ư?”

Chị Hy cau mày, chạy ra ngoài và tìm thấy chiếc váy đắt đỏ được JUDI thiết kế trong thùng rác hành lang.

“Những tên cặn bã đó, chị đi tìm bọn họ!”

“Chị Hy.” Diệp Uyển túm cô lại: “Bỏ đi, trước kia cũng đâu phải chưa gặp qua chuyện như vậy, nhưng thật tiếc cho tấm lòng của anh ấy.”

Trong mắt cô chiếc váy đó là sự yêu thương của Lục Cảnh Thần dành cho cô, không liên quan đến kiểu mẫu số lượng có hạn gì cả.

“Chị tìm người xử lý một chút, xem có thể phục hồi trạng thái ban đầu không.”

Chị Hy vội vã chạy đi, Diệp Uyển thấy màn hình điện thoại sáng lên, đó là Lục Cảnh Thần.

“Công việc suôn sẻ không? Dự báo thời tiết nói nhiệt độ sẽ giảm, chú ý sức khỏe.”

Diệp Uyển nhếch môi khẽ cười, trả lời rằng: “Không suôn sẻ lắm nhưng em sẽ giải quyết.”

Cô cất điện thoại vào trong túi rồi đi vào phim trường.

Ở đầu dây bên kia, đôi mắt thâm trầm đen nhánh của người đàn ông lóe lên tia lạnh lùng, ngón tay gõ lên mặt bàn: “Dùng danh nghĩa của Diệp Uyển chuẩn bị chiếc xe đưa bữa trưa đến phim trường.”

“Vâng, Tổng Giám đốc Lục.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.