Sủng Ái Manh Thê Trùng Sinh

Chương 10: 10: Liên Thủ Một




Nửa giờ sau, hai người ngồi đối diện ở trong quán cà phê dưới lầu.

-“Mạc tiên sinh......”
Diệp Tiêu đã mở miệng trước, nhìn ánh mắt nam nhân, tĩnh lặng như nước, nhưng mà, ở giữa đêm đen, một đôi mắt đẹp kia lại giống như đá lưu ly, sáng quắc sinh huy.

-“Ừ?”
Mạc Thiên Hằng từ trong cổ họng phát ra một tiếng ừ nhẹ, lẳng lặng nhìn người trước mặt.

Thu đồng tử lại, cuối cùng đem ánh mắt nóng rực giống như hừng hực liệt hỏa dừng ở trên người cô.

Diệp Tiêu mím môi, hiện ra vài phần bất an.

-“Chuyện hôm nay, cám ơn anh.....”
Mạc Thiên Hằng giống như là không có nghe lời của cô nói, cầm thìa đặt ở cạnh cốc, nhẹ nhàng mà đảo đảo gì đó trong chén, sau đó, khóe môi giương lên một chút độ cong tựa tiếu phi tiếu,
-“Em cho là anh muốn giúp em? Em hôm nay bộc lộ tài năng, anh không giúp em, em liền chính mình chết như thế nào chỉ sợ đều không biết đi?”
Động tác của anh không nhanh không chậm, tao nhã mà lại cao quý.

Diệp Tiêu nao nao, nhìn người trước mặt.


-“Không, em có ảnh chụp......”
Nghe xong lời của cô, Mạc Thiên Hằng tránh không được lộ ra một chút tươi cười lạnh như băng, hơi nhíu mày,
-“Xem ra, em có vẻ không được thông minh như tưởng tượng của anh, em cho là em tuôn ra ảnh chụp của Diệp Vũ thì thật sự có thể uy hiếp đến bọn họ?”
Lời anh nói, để cho Diệp Tiêu nao nao.

Cô không ngốc, ảnh chụp có thể uy hiếp Diệp Vũ, nhưng Tôn Hạo liền không như vậy, trong trí nhớ một năm giữa mười chín tuổi này, Tôn Hạo đối cô gọi là như hổ rình mồi.

-“Diệp Tiêu, em hiện tại là đâm lao phải theo lao, không có anh, bọn họ bóp chết em liền dễ dàng giống như bóp chết một con kiến!”
Mạc Thiên Hằng vừa nói, một bên không nhanh không chậm châm một điếu thuốc.

Sương khói thản nhiên để cho Diệp Tiêu không được tự nhiên từ trong cổ họng phát ra một tiếng ho nhẹ, Mạc Thiên Hằng như là nghe được, động tác liền tự nhiên diệt đi khói thuốc.

-“Mạc tiên sinh, anh giúp em, thực cảm tạ, nhưng mà chuyện của em, thật sự không cần người khác nhúng tay! Nhất là cảnh cáo!”
Diệp Tiêu nhấp một ngụm cà phê trong tách, thần sắc hờ hững.

Cô rõ ràng, Mạc Thiên Hằng não động chính là lớn, cũng không có khả năng tin tưởng chính cô từng từ trên tầng năm mươi của khách sạn Hoàng Thành ngã xuống, càng không có thể tin tưởng cô trùng sinh qua một lần.

-“Không vội!”
Mạc Thiên Hằng vẫy vẫy tay, thấy bộ dáng cô làm bộ phải đi, cười cười.

-“Diệp tiểu thư, không bằng chúng ta liên thủ như thế nào?”
Liên thủ!
Hai chữ này làm Diệp Tiêu bất ngờ.

Mạc Thiên Hằng anh là ai? Cần hạ mình quý giá cùng cô một cái tiểu nhân vật liên thủ à?
Nhưng mà, không thể không thừa nhận là, Diệp Tiêu động tâm.

-“Mạc tiên sinh, ý của anh em không hiểu lắm!”
Dù là đã có chút kiềm chế không được, nhưng Diệp Tiêu như trước lựa chọn trầm mặc, chống lại Mạc Thiên Hằng một đôi con ngươi lạnh như băng kia, tươi cười của cô hiện ra vài phần bức thiết.

Mạc Thiên Hằng tất nhiên là nhìn thấy nhất cử nhất động của tiểu nữ nhân này ở trong mắt, anh cười cười.

-“Diệp tiểu thư, anh có ý gì, em rõ ràng!”

Anh ở trên thương trường xem xét vô số người, cho dù Diệp Tiêu luôn luôn che giấu, chung quy cũng không thể gạt được Mạc Thiên Hằng.

Diệp Tiêu mím môi, đang muốn mở miệng biện giải, chợt nghe giọng Mạc Thiên Hằng từ từ nói:
-“Em đã động tâm không phải sao?”
Lời anh nói, để cho Diệp Tiêu ngạc nhiên ngẩn ra.

Trong giây lát có loại ảo giác, trên thế giới này bất cứ sự tình gì đều không thể gạt được ánh mắt Mạc Thiên Hằng, anh tựa như thật sự có thể nhìn thấu tâm người.

Ngón tay, nhẹ nhàng mà va chạm vào thìa lạnh như băng trên bàn.

Xung quanh, khôi phục yên tĩnh, trong không gian, còn có thể loáng thoáng ngửi được hơi thở khói thuốc mới vừa rồi, cùng với vị cà phê nồng đậm trong chén.

Anh lẳng lặng nhìn chăm chú vào Diệp Tiêu, như là đang chờ đợi cô trả lời.

Thật lâu sau, Diệp Tiêu rốt cục mân mân môi cười yếu ớt.

-“Liên thủ thế nào?”
Trả lời tựa hồ sớm đã ở trong dự đoán của Mạc Thiên Hằng, anh bình tĩnh nhìn người trước mặt.

-“Anh sẽ giúp em thoát khỏi những người đó, làm trao đổi, em cần phải trở thành vợ trên danh nghĩa của anh!”
Nam nhân nhất cử nhất động, một cái nhăn mày, đều mang theo tao nhã độc hữu của anh.

Vợ trên danh nghĩa mấy chữ này làm cho Diệp Tiêu mạnh ngẩn ra.


Kiếp trước, chính là một hồi hôn nhân hủy diệt đi nhân sinh của cô, lúc này đây, cô tránh không được lo lắng.

-“Em yên tâm, anh sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!”
Tâm tư của cô lại một lần nữa bị Mạc Thiên Hằng nhìn thấu, nam nhân cau mày, giọng nói trầm thấp lại một lần nữa vang lên.

Diệp Tiêu tay nhỏ bé gắt gao nắm chặt thành nắm tay, chần chờ......!
-“Thực xin lỗi, Mạc tiên sinh......”
Thật lâu sau, cô rốt cục mở miệng, thật giống như là làm ra quyết định rất lớn.

-“Đầu tiên, anh giúp em, em thực cảm kích, nhưng mà, việc này cũng không đại biểu về sau em liền nhất định phải ỷ lại anh, tiếp theo, Mạc tiên sinh, hôn nhân đối một người sắp bước vào vòng giải trí mà nói, chính là phần mộ, điểm này, ngài làm tổng tài Nhuệ Vũ hẳn là so với em rõ ràng mà?”
Thanh âm của cô bình tĩnh, nhưng cũng không phải không có đạo lý, Mạc Thiên Hằng làm Boss Nhuệ Vũ tự nhiên biết một khi người mới bị truyền ra chuyện xấu chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ.

Anh thu liễm ánh mắt, còn chưa có kịp nói chuyện, liền nhìn thấy Diệp Tiêu từ nhã tòa đối diện đứng lên.

-“Diệp tiểu thư, chẳng lẽ em không muốn báo thù sao?”
Sau lưng truyền đến lời nói, để cho tâm hồn cô cứng đờ, kinh ngạc quay sang nhìn Mạc Thiên Hằng.

Lúc này đây anh là đang đánh cược, hiển nhiên cược cô hận Tôn Hạo cũng Diệp Vũ, Mạc Thiên Hằng vận khí thật tốt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.