Sủng Ái Manh Thê Trùng Sinh

Chương 19: 19: Báo Thù Bốn




Ý cười trên mặt Diệp Tiêu phát ra dày đặc, tươi cười lóng lánh gió xuân, làm cho Diệp Tường gắt gao cắn chặt răng, thời điểm mấu chốt như vậy, cô lại nói ra lời như vậy, không phải nói rõ làm cho ông xuống đài không được sao?
-“Diệp Tiêu, ngươi! ! ”
Diệp Tường cắn cắn môi, muốn mở miệng trách cứ Diệp Tiêu, nhưng lại ngại cho mặt mũi Mạc Thiên Hằng nên nói không nên lời.

-“Như thế nào? Nhanh như vậy liền lộ nguyên hình? Diệp tiên sinh, cũng đừng trách tôi không nhắc nhở ông, con gái bảo bối của ông mẫn cảm xoài hiện tại bị gian phu của cô ta đưa đi bệnh viện, ông vẫn không tới nhìn xem sao? Vẫn là luôn miệng nói yêu cô ấy nhiều nhiều đều là dùng để gạt người à?”
Diệp Tiêu một câu nói toạc ra lời Diệp Tường vẫn nói, nam nhân gắt gao cau mày, không nghĩ tới mới hai tháng không gặp, Diệp Tiêu thế nhưng trở nên mồm miệng lanh lợi như vậy, không cho ông một chút cơ hội phản bác.

Cái này liền ngay cả Mạc Thiên Hằng đều nở nụ cười, nói:
-“Sáng nay đã nhìn thấy tin tức, nói Diệp tiểu thư rất nhanh sẽ gả cho Tôn Hạo, không biết là thật hay là giả, Diệp tiên sinh nếu là thật, khi đó đừng quên mời chúng tôi tới uống rượu mừng mới tốt!”
Thời điểm anh nói lời này, thật giống như đang nói, ‘Hiện tại thời tiết thật tốt!’
Nhẹ nhàng phát ra một câu, không có cơ sở, nhưng là, cẩn thận nghe, lại không khó từ trong câu hoa lệ này tìm ra vài phần châm chọc, ngụ ý đơn giản chính là, nghe nói buổi sáng hôm nay Diệp Vũ cùng Tôn Hạo bị bắt gian ở giường, không biết bước tiếp theo có phải hay không chuẩn bị sinh con mới thành hôn?
Hết thảy cái này, đều tránh không được làm cho Diệp Tường phẫn nộ.


Ông không ngốc, làm sao có thể không rõ lời Mạc Thiên Hằng nói?
Nhưng ông nghĩ không rõ, Diệp Tiêu đứa con gái này, chính mình đối với nó quá hiểu biết, nó trong ngày thường căn bản không có cơ hội tiếp xúc S thị quyền quý, như thế nào liền mạc danh kỳ diệu cùng Mạc Thiên Hằng tiến đến cùng nhau đây?
Nếu là người khác cũng tốt, nếu là Mạc Thiên Hằng, chỉ sợ những ngày về sau sẽ không tốt hơn.

-“Mạc tiên sinh thật biết nói đùa, như thực sự có tin tức tốt, Diệp mỗ nhất định người thứ nhất đưa lên thiệp mời mới đúng!”
Cứ việc trong lòng lửa giận đã không chịu khống chế bốc cháy lên, nhưng Diệp Tường như trước không dám có một câu lời oán giận, cung kính trả lời vấn đề của Mạc Thiên Hằng.

Diệp Tiêu ngồi ở một bên, lộ ra một chút cười trộm nho nhỏ, cô chưa bao giờ gặp qua tự bản thân cái người ‘cha’ tự cho là đúng, cậy già lên mặt khúm núm như vậy qua, xem ra, Mạc Thiên Hằng tấm mộc này dựa vào thật không sai.

Nhưng Diệp Tường cũng không nghĩ như vậy, ý nghĩ của ông cùng đại đa số người giống nhau, đơn giản chính là vì Mạc Thiên Hằng đối cô chính là nhất thời một đồ vật tươi mới, chờ đã đến giờ, nhất định liền sẽ không lại nhìn cô nữa mắt, đợi đến khi đó, ông thật muốn nhìn kết quả Diệp Tiêu có cái tư cách gì cùng bản thân mình đấu.

-“Anh yêu, em đói bụng!”
Diệp Tường luôn luôn đứng ở bên cạnh, điểm này làm cho Diệp Tiêu có chút bất mãn, vì thế mân mê môi đỏ mọng nhẹ nhàng mà mở miệng.

-“Ăn cơm đi!”
Mạc Thiên Hằng vươn tay, vì cô mở nắp vung đậy bít tết, động tác vô cùng ôn nhu.

Diệp Tường xem một màn này liền chợt ngẩn ra, nhưng giây tiếp theo, đã thấy anh cầm nĩa, động tác thành thạo tuyển ra súp lơ trong mâm.

-“Nhớ được em không ăn cái này, nhanh ăn đi!”
Khi nói chuyện, anh cũng đã bỏ súp lơ vào trong miệng mình.


Hành vi như vậy, nếu là ở trong nhà bình thường cũng là không khác gì gặp quỷ, Mạc Thiên Hằng là ai? Anh sẽ để ý lãng phí một gốc cây súp lơ nho nhỏ kia? Động tác này, đơn giản chính là đang vì nữ nhân chính mình âu yếm ăn luôn thứ cô không thích, không hơn.

Thậm chí liền ngay cả nhân viên phục vụ luôn luôn đứng ở bên cạnh nhìn thấy một màn này đều chợt ngẩn ra.

-“Vâng!”
Diệp Tiêu gật gật đầu, như là anh làm như vậy theo lý thường phải là như vậy, chậm rãi bắt đầu động tác trên tay.

-“Diệp tiên sinh là đang chờ tôi mời ông uống một chén à?”
Mạc Thiên Hằng không nhanh không chậm hỏi, xem động tác tao nhã ăn đồ ăn của cô, trong lòng nảy lên một chút sung sướng nói không nên lời.

Lần đầu nhìn thấy Diệp Tiêu, anh chính là cảm thấy cũng không chán ghét cô gái này, nhưng sau này, đủ loại hành vi của cô, bắt đầu hấp dẫn ánh mắt của anh, bộ dáng cô đứng ở trước mặt Diệp Tường rõ ràng thống khổ vạn phần, cũng không nguyện ý chịu thua, làm cho anh muốn bảo hộ cái cô gái này!
Cô thật giống như là lễ vật trên trời đưa cho chính mình, hoàn mỹ như vậy, không chê vào đâu được.

-“Không có không có! ! ” Diệp Tường cười cười, “Mạc tiên sinh, hai người từ từ ăn, tôi đi trước, hi vọng lần sau có cơ hội! ! ”
Lời ông nói còn chưa nói xong, đã bị Mạc Thiên Hằng đánh gãy.


-“Diệp tiên sinh phải đi là có thể, bất quá, có một chuyện tại hạ phải nói trước!”
Anh dừng một chút, ánh mắt lạnh như băng dừng ở trên người Diệp Tường, thật giống như hai thanh lợi kiếm, nhìn thấu người trước mặt.

-“Diệp Tiêu là nữ nhân của tôi, Diệp tiên sinh nói chuyện với cô ấy nên khách khí một chút, những chuyện khác không cần tôi phải nói?”
Thời điểm anh nói, đã không có nhẹ nhàng thoải mái mới vừa rồi, thay thế là một loại cảnh cáo, ngụ ý đơn giản, ‘Ngươi dám động cô ấy một cọng tóc, lão tử giết cả nhà nhà ngươi!’
Diệp Tường nhưng là không có lá gan hoài nghi Mạc Thiên Hằng có phải hay không thật sự có năng lực này, nhưng lại không hiểu có chút phiền chán, ông thế nào cũng nghĩ không ra, đứa con gái không bắt mắt nhất của chính mình thế nhưng được Mạc Thiên Hằng coi trở thành bảo bối, nay còn giẫm đến trên đầu chính mình.

Dù là trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ông lại không có lá gan nói ra, khúm núm đáp ứng lời Mạc Thiên Hằng nói, có thế này mới xoay người rời đi.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.