Sủng Ái Manh Thê Trùng Sinh

Chương 34: 34: Chân Tướng Một




Hết thảy buổi chiều, Mạc Thiên Hằng chẳng những không có đến công ty làm việc, ngược lại cùng Diệp Tiêu ngồi ở tầng cao nhất trong tiệm trang điểm, sau đó không chút do dự mang theo cô đi mua quần áo.
Cứ như vậy, làm xong tất cả chuẩn bị, hai người mới xuất phát chuẩn bị đi yến hội.

Xe càng chạy càng xa, dần dần chạy vào rừng rậm.

-“Chúng ta đi đâu vậy?”
Diệp Tiêu rốt cục có chút bất an, ngẩng đầu lên yên lặng nhìn nam nhân trước mặt, không ngờ con ngươi Mạc Thiên Hằng dày đặc như thế, ngón tay thon dài của anh cầm lấy bàn tay bên cạnh.

-“Ừ? chẳng phải đi rồi sẽ biết sao?”
Giọng nói trầm thấp hùng hậu của anh, làm cho tâm của cô không hiểu sao lại buộc chặt.

Một đời này, người mà cô có thể tin tưởng như cũ rất ít ỏi không có mấy người, thế nhưng, có lẽ Mạc Thiên Hằng chính là một trong số đó, nam nhân này khắp nơi che chở cô, về tình về lý, cô cũng không tin tưởng anh sẽ đối với chính mình tạo thành thương tổn gì.

Cảnh gia đại trạch ở trên đỉnh núi riêng biệt, trong viện, Cảnh Tiêu Nam cùng Dương Vi tựa hồ ở cửa chờ đã lâu.

Rất nhanh, bên trong ngọn đèn tối tăm, chiếc xe Bentley màu trắng liền vững vàng từ từ ngừng lại.

Diệp Tiêu lại chậm chạp không hề động, vài phần không rõ chân tướng nhìn nam nhân bên cạnh, anh xuống xe trước.

-“Mạc tổng đến, không có từ xa tiếp đón!”
Cảnh Tiêu Nam xuất hiện với nụ cười dối trá, ánh mắt lại lạc ở trên xe chỗ phó lái, anh thực sự không thể thấy rõ ràng người bên trong xe, nhưng mà loáng thoáng có cảm giác quen thuộc.

-“Cảnh tổng tài khách khí, đây là một chút tâm ý của tôi, mong rằng Cảnh lão có thể vui lòng nhận cho!”
Mạc Thiên Hằng nói xong, từ trong rương phía sau lấy ra một bộ danh họa tây phương giao cho Cảnh Tiêu Nam, Cảnh Tiêu Nam tiếp nhận lễ vật, giao cho Dương Vi bên cạnh.


Cảnh đẹp trong tranh nếu là cảnh đẹp bình thường thì cũng tốt rồi, nhưng cố tình vô giá, vật có thể để cho Mạc Thiên Hằng xuất ra, nhất định sẽ không bình thường.

Anh đi trở về chỗ kế bên tay lái, sau đó mở cửa xe, vô cùng thân thiết mở miệng về phía Diệp Tiêu.

-“Em yêu, xuống xe đi?”
-“Dạ!” Diệp Tiêu nhẹ giọng đáp lời, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng tinh xảo mỉm cười.

Lúc này, ánh mắt Cảnh Tiêu Nam cùng Dương Vi không khéo lại bị cái lưng kiên cố của Mạc Thiên Hằng ngăn trở, bởi vậy, Dương Vi hoàn toàn không biết người ngồi ở trong xe chính là Diệp Tiêu.

Diệp Tiêu cùng Dương Vi xem như bạn học, từng đã quan hệ rất tốt, nhưng kiếp trước, nếu không phải vì Dương Vi phản bội, chỉ sợ Diệp Tiêu cuối cùng cũng sẽ không rơi vào kết cục như vậy.

Mạc Thiên Hằng lui về phía sau một bước, thân thiết vươn một cánh tay ra, Diệp Tiêu vươn tay nhỏ bé đặt ở trong lòng bàn tay anh, sau đó, một cái chân trắng nõn tinh tế từ trên xe bước xuống.

Cái này, Cảnh Tiêu Nam cùng Dương Vi đều thấy rõ ràng, hình dáng có vài phần quen thuộc không hiểu kia chỉ một thoáng làm cho tâm bọn họ cả kinh.

-“Thật lâu không gặp!”
Đơn giản nói ra bốn chữ, xem như Diệp Tiêu đối hai người bọn họ ân cần thăm hỏi, theo sau tay nhỏ bé của cô kéo cánh tay Mạc Thiên Hằng, tư thái tự nhiên.

Trước đó, cô từng gặp mặt Cảnh Tiêu Nam Dương Vi một lần, bất quá, lúc đó là Cảnh thị chuyên môn thiết lập tuyển chọn diễn viên, cô thi rớt, còn từng lọt vào nhục nhã.

Nhưng hôm nay......!
Diệp Tiêu mặc một cái váy ngắn Carling màu rượu đỏ, bộ ngực tinh xảo khéo đưa đẩy với đầu vai tinh tế lộ ra bên ngoài, trên cổ mang một cái vòng cổ thủy tinh thi hoa lạc thế kỳ, trên cổ tay là một vòng tay chi thuý ngọc, phối hợp một đôi giày thủy tinh cao gót.

Lại ngẩng đầu, tóc đen nhánh, tùy ý rủ xuống ở sau đầu, trên lỗ tai là một đôi vòng tai kim cương lòe lòe sáng.


Cảnh Tiêu Nam si ngốc nhìn cô, một nữ nhân như vậy, cứ việc cô xuất hiện tại bên người Mạc Thiên Hằng, bản thân cô đều không có bởi vậy mà tiêu thất quang mang… Lúc trước, chính mình như thế nào liền không coi trọng khối phác ngọc này.

Bất quá phải nói trở về, người có thể xuất hiện ở bên người Mạc Thiên Hằng, còn có tư cách cùng anh tham gia yến hội, thiên hạ này chỉ sợ số lượng không nhiều lắm.

-“Ô, không phải Diệp Tiêu sao?” Dương Vi đi lên phía trước, trên mặt nở nụ cười, vô cùng tao nhã.

Theo Diệp Tiêu thấy tươi cười của Dương Vi, không thể nghi ngờ là dối trá, nhưng đã trải qua nhiều như vậy, Diệp Tiêu tự nhiên sẽ không tại mặt vạch trần cô ta, chính là cười yếu ớt.

-“Ừ, Vi Vi, không nghĩ tới sẽ ở nơi này gặp được Vi!”
Gặp dịp thì chơi cô một cái diễn viên chuyên trách làm sao có thể sẽ không? Dương Vi đã muốn diễn trò, cô đại khái sẽ phụng bồi đến cùng!
-“Cảnh tiên sinh không tính toán mang chúng ta đi lên bái phỏng lão gia tử à?”
Đúng lúc này, Mạc Thiên Hằng đứng ở bên cạnh cô khóe môi gợi lên một nụ cười tươi tao nhã, sau đó, nghiêng thân mình, vô cùng mềm nhẹ đùa giỡn vành tai của Diệp Tiêu.

Lời tuy là không nói với cô, nhưng là lại không hiểu làm cho người ta cảm thấy có một hương vị nói không nên lời, thật giống như tại trong ánh mắt của nam nhân này không gì ngoài Diệp Tiêu, sẽ không có những người khác.

-“Đó là đương nhiên, Mạc tiên sinh, thỉnh bên này!”
Cảnh Tiêu Nam có thế này mới phục hồi tinh thần lại, chủ động dẫn đường, thế nhưng dư quang khóe mắt lại không tự giác nhìn về phía Diệp Tiêu.

Dưới ánh trăng, một khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, xa hoa.

Bên trên khuôn mặt nhỏ nhắn là làn da tuyết trắng nõn nà, đôi mắt thu thủy đen giống như nhiễm một tầng sa mỏng, tinh tế ôn nhu.

Lông mi mềm mại từ mí mắt hơi hơi phe phẩy, tiếp theo cái mũi cao thẳng là cánh môi anh túc đỏ sẫm.


Trên mặt cô mang theo nụ cười tươi thản nhiên, bình tĩnh, lạnh nhạt.

Hai người nhất cử nhất động cử chỉ thân mật không khác tình nhân, thậm chí, dưới kỹ thuật diễn hoàn mỹ của Diệp Tiêu, thể hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn.

Mạc Thiên Hằng cười yếu ớt, nói:
-“Một hồi anh cùng Cảnh tiên sinh còn có chút việc cần bàn, em theo giúp anh không?”
Lời này Diệp Tiêu nghe, cũng không có cái gì, nhưng mà Cảnh Tiêu Nam nghe vào trong lỗ tai thật sự là bất đồng, phải biết, trong thiên hạ này, có mấy nam nhân có thể so với Mạc Thiên Hằng? Nhưng chỉ có một việc nhỏ như vậy, anh lại phải báo với Diệp Tiêu sao?
Trong đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, treo đèn thủy tinh thi hoa lạc thế kỳ, màn cửa sổ màu vàng sát đất, cùng với gia cụ gỗ lim cao quý.

Một màn quen thuộc mà lại xa lạ, chua xót lại lần nữa nổi lên trong lòng Diệp Tiêu.

-“Mạc tổng......”
-“Mạc tổng đến? Thật sự là khách ít đến mà!”
Một số ông chủ lớn đều hướng Mạc Thiên Hằng ân cần hỏi thăm, mà phu nhân bên cạnh đều kinh ngạc nhìn Diệp Tiêu.

Nghe nói, trong một năm Mạc Thiên Hằng tham gia yến hội sẽ không vượt qua năm cái, mà mỗi lần đều là độc lai độc vãng, độc nhất lần này, anh dẫn theo Diệp Tiêu!
Mạc Thiên Hằng chính là cười hướng những người trước mặt hướng anh ân cần thăm hỏi.

Thậm chí trong đám người có đủ loại người đều làm như nhận biết anh, chỉ cần anh có thể cùng bản thân nói thêm một câu, cũng đã được cho là có vinh hạnh rất lớn.

Lên lầu, trong phòng liền truyền đến nồng đậm mùi thuốc.

-“Mạc tiên sinh đến?”
Quản gia thấy Mạc Thiên Hằng liền có chút kinh ngạc, thực tự giác vì anh mở cửa phòng ngủ lão gia tử Cảnh gia.

Trong phòng, lão gia tử giờ này khắc này đang ngồi ở trên xích đu, đôi mắt nhắm chặt, hiện ra vài phần mệt mỏi.
-“Lão gia, Mạc tiên sinh Nhuệ Vũ đến!”
Quản gia ngừng lại nhạc trong máy quay đĩa kiểu cũ, thật cẩn thận mở miệng.

Phải biết rằng, Nhuệ Vũ hai chữ này, cũng đã đủ để cho lão gia tử mở mắt ra.

Mạc Thiên Hằng có thể xuất hiện tại nơi này, chỉ sợ không đơn giản chỉ là vì tới chúc thọ, lúc trước mỗi một năm thọ yến của lão gia tử đều từng có đưa thiệp mời tới cho anh, nhưng Mạc Thiên Hằng lại chưa bao giờ liếc mắt xem qua, càng đừng nói bái phỏng, liền ngay cả lễ vật đều là do trợ lý chuẩn bị đưa tới.
Ông chậm rãi mở mắt ra, không thể tin nhìn Mạc Thiên Hằng,
-“Mạc tiên sinh thế nào đến? Không có từ xa tiếp đón......”
Ông đang nói đã bị Mạc Thiên Hằng đánh gãy, trong đôi mắt tối đen của anh giống như bịt kín một tầng bụi hắc diệu thạch, làm cho người ta nhìn không thấy đáy.
Thế nhưng, chính là ánh mắt kia, trong sắc bén không mất bá đạo, trong bá đạo mang theo lạnh như băng.
-“Lão gia tử thật không biết tôi tới là vì cái gì chứ?”
Giọng anh rất lạnh, cười cười, kéo Diệp Tiêu ngồi xuống ghế tựa đối diện ở trong phòng,
-“Theo lý thuyết, tôi cũng nên gọi ngài một tiếng gia gia, bất quá, sự tình trọng yếu chúng ta cũng nên biết rõ ràng!”
Giọng nói lạnh như băng, cơ hồ đưa người vào hầm băng.

Ngọn đèn trong phòng không tính là rất sáng, nương ánh sáng hơi mờ, Diệp Tiêu nghiêng mặt nhìn nam nhân bên cạnh mình, nếu không phải trước đó đã gặp qua bộ dáng ôn nhu của anh, lúc này chỉ sợ cô thật sự cũng bị người bên cạnh dọa sợ.

Anh chính là cao thâm khó lường như vậy, thậm chí có thể nói làm cho người ta khó có thể đụng chạm.

Thế nhưng, không hiểu sao Diệp Tiêu lại có một loại ảo giác.

-“Cho nên, cậu tới, là muốn biết rõ ràng cậu là ai?”
Lão gia tử có chút vô lực, nhưng mà, khi Diệp Tiêu nghe được lời này giống như là lọt vào trong sương mù.

Anh là ai vậy? Vấn đề này không khỏi có chút cao thâm khó lường.

-“Không, tôi là ai không trọng yếu…..

nói với tôi bởi vì sao cô ấy chết!”
Mạc Thiên Hằng môi mỏng lại mở, hai tròng mắt yên lặng nhìn người trước mặt, giống như là anh phải cắn nuốt người.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.