Sủng Ái Manh Thê Trùng Sinh

Chương 47: 47: Thủ Hộ Bốn




Hai người một trước một sau đi vào phòng, Diệp Tiêu đã giúp Trần Hải lau sạch sẽ trên người, cô ngồi ở đầu giường, tinh thần có chút hoảng hốt, thậm chí ngay cả Mạc Thiên Hằng cùng Diệp Mặc khi nào thì đi vào, đều không có phát hiện.

-“Chị!”
Là Diệp Mặc mở miệng trước bừng tỉnh cô, Diệp Tiêu ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn người trước mặt, mừng rỡ, hỏi:
-“Em đã trở lại? Không bị thương chứ?”
Cô cẩn thận nhìn người trước mặt, sau khi xác định Diệp Mặc lông tóc không tổn hại, mới yên lòng, vươn tay lạnh như băng tràn ngập thương tiếc vì Diệp Mặc vuốt vuốt mái tóc đen ngắn, Diệp Mặc nheo mắt, nhẹ nhàng mà ôm cô, nói:
-“Yên tâm đi, bọn họ còn chưa có năng lực chơi với em trai chị!”
Thời điểm Diệp Mặc nói chuyện, trên mặt tươi cười dũ phát nồng liệt như ánh mặt trời, lại lộ ra vài phần tàn nhẫn.

Mạc Thiên Hằng theo ở phía sau, trong ánh mắt nhìn Diệp Mặc nhiều ra vài phần dáng vẻ nói không nên lời, không có người nhận thấy được, nhưng anh cũng đã nhìn ra trên người Diệp Mặc có năng lực không thể khinh thường.

-“Ba thế nào rồi?” Diệp Mặc nhớ tới cái gì, mở miệng hỏi.


Diệp Tiêu nao nao, nói:
-“Bị gãy hai cái xương sườn, chỗ khác đều là bị thương ngoài da, lần này, chị sẽ không tha cho Giang Ngọc!”
Cô hừ lạnh một tiếng, đôi mắt đen không rõ trở nên lạnh như băng, lời này là nói cho Diệp Mặc nghe, cũng là nói cho Mạc Thiên Hằng nghe, một kiếp này, cô tuyệt đối sẽ không yếu đuối, cho dù đối phương gia thế hiển hách thì tính sao?
Sớm hay muộn có một ngày, cô chính là hào môn!
-“Giang gia ở S thị, còn có chút năng lực, chỉ sợ em tạm thời không có biện pháp động bọn họ!”
Người nói chuyện là Mạc Thiên Hằng, lần này sự tình qua đi, Giang gia nhất định không dám lại làm, chính là......!
Diệp Tiêu còn rất nhỏ.

-“Em không thể, không có nghĩa là anh không thể!”
Diệp Tiêu lạnh lùng nhìn anh, khóe môi nhẹ nhàng mà phác họa một độ cong tao nhã, theo sau, giọng nói không nhanh không chậm vô cùng tao nhã liền vang lên,
-“Mạc Thiên Hằng, làm giao dịch đi!”
Trên mặt cô mang theo vài phần tà mị, thậm chí ngay cả Mạc Thiên Hằng đều xem không rõ trong lòng cô đang suy nghĩ gì.


-“Cái gì?”
Anh lẳng lặng nhìn cô gái nhỏ trước mặt, trong lòng loáng thoáng có cảm giác không tốt.

-“Chúng ta kết hôn!”
Diệp Tiêu một câu nói xong, tinh lượng ánh mắt nơi đáy mắt nhiếp tâm hồn người.
-“Em muốn nhìn thấy Giang gia trong một đêm bị hủy hoại, chỉ có anh mới có thể làm được! Anh không phải là đang nhắc nhở em sao?”
Lời của cô làm cho Diệp Mặc cùng Mạc Thiên Hằng đồng thời chợt ngẩn ra, giờ này khắc này Diệp Tiêu xa lạ đến cực điểm, thậm chí là Diệp Mặc cùng cô cùng nhau lớn lên đều chưa từng gặp qua cô như vậy.

Mạc Thiên Hằng nhíu mày, yên lặng nhìn người trước mặt, kết hôn, kế sách một hòn đá ném hai chim, nhưng mà Diệp Tiêu làm như vậy, tựa hồ là đang nói với anh, chính mình cũng không để ý cuộc hôn nhân này!
Trong lòng anh có cảm giác nói không nên lời, rõ ràng thực chờ mong, rõ ràng muốn có được cô, nhưng trong lòng lại biết rõ ràng cô là vì sao cùng mình kết hôn, sự thật lại quá mức tàn nhẫn!
Anh hít một hơi thật sâu, ánh mắt nhìn cô, cơ hồ mang theo thứ…
Như là đang chờ đợi cô ngoan tâm quyết định.
-“Chị, chị nghĩ rõ ràng?” Người nói chuyện là Diệp Mặc, mày gắt gao nhăn lại.

Diệp Tiêu quay mặt lại nhìn hắn, nói:
-“Diệp Mặc, chị không biết làm như vậy đúng hay không, nhưng chị không thể nhìn thấy các người bị thương tổn!”
Kiếp trước là cô không có bảo vệ tốt bọn họ, một kiếp này cô tuyệt không thể cho phép bi kịch tái diễn, cô muốn cường đại, cô chờ đợi tỉ nghễ thiên hạ, cô đều phải gắt gao nắm chặt ở trong tay, ai đều đừng nghĩ cướp đi!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.