Sủng Ái Manh Thê Trùng Sinh

Chương 5: 5: Yến Hội Một




Giọng nói trầm thấp hùng hậu của Mạc Thiên Hằng để cho Giang Ngọc hồn nhiên cứng đờ, ngẩng đầu lên lẳng lặng nhìn nam nhân trước mặt.

-“Hằng, anh......anh biết, em không phải có ý đó!”
-“À? Vậy cô tới làm cái gì?” Mạc Thiên Hằng khẽ cau mày.

Giang Ngọc cắn chặt răng, nhìn Diệp Tiêu đứng ở một bên, có chút tức giận.

-“Còn chưa cút? Có phải hay không muốn tôi làm hiện trường cho ngươi xem?”
Ngay tại thời điểm Giang Ngọc âm thầm tính toán như thế nào trừng trị Diệp Tiêu, giọng nói âm ngoan của Mạc Thiên Hằng liền rõ ràng vang lên ở bên tai.

Diệp Tiêu không biết làm sao đứng ở tại chỗ, muốn rời đi, lại bị Mạc Thiên Hằng nắm giữ cổ tay, theo sau, bàn tay to của nam nhân thu lại, kéo cô vào trong lòng, Diệp Tiêu cũng bởi vì trọng tâm bất ổn ngã vào ôm ấp rộng rãi của anh.

Khoảng cách gần trong gang tấc như thế, lại để cho da đầu cô run lên.

-“Hừ!” Giang Ngọc từ trong cổ họng phát ra một tiếng hừ lạnh, như là có chút tức giận.

Mạc Thiên Hằng tựa như nhìn không ra vẻ mặt của cô, trên mặt lại phát ra nụ cười càn rỡ.

-“Em yêu, buổi tối mang em đi tham gia yến hội, hả?”
Môi mỏng của anh để sát vào bên lỗ tai Diệp Tiêu.


Vốn là lời nói cho một mình Diệp Tiêu nghe, lại bị Giang Ngọc nghe vào trong lỗ tai hết sức chói tai.

Giang Ngọc biết, Mạc Thiên Hằng chính là cố ý nói cho cô nghe.

Nói đều đã nói đến nhường này, Giang Ngọc cũng liền không thể làm gì, tất yếu tự rước lấy nhục, cô dẫm giày cao gót, lòng tràn đầy lửa giận đi ra ngoài.

-“Mạc tiên sinh, lấy tôi làm tấm mộc chơi rất vui à?”
Đợi cho người đi rồi, Diệp Tiêu mới không nhanh không chậm mở miệng.

Ánh mắt trong đôi mắt đẹp lưu chuyển mang theo vài phần trào phúng, con ngươi đen thật sâu giống như được khảm đá quý đen ở trong hốc mắt, sâu không thấy đáy.

-“Thế nào? Cô lưu lại không phải là có ý đồ khác sao?”
Mạc Thiên Hằng một tay khoát lên bờ vai cô, ở bên lỗ tai cô thổi nhiệt khí.

Cô phải đi, từ lúc Giang Ngọc vào cửa là có thể ly khai, lưu lại, chỉ sợ không phải đơn thuần đã quên đi như vậy đi?
-“A, anh cảm thấy tôi có thể từ trên người anh muốn cái thứ gì?”
Ánh mắt Diệp Tiêu lạnh như băng nhìn nhìn anh, giãy dụa thoát ly ôm ấp của Mạc Thiên Hằng.

Theo sau, liền cũng không quay đầu lại muốn đi ra ngoài.

-“Tối hôm nay, đến cửa hoa viên khách sạn chờ tôi!” Mạc Thiên Hằng nhìn bóng lưng cô sắp đi xa, môi mỏng khẽ mở.

Diệp Tiêu cước bộ nao nao, quay đầu lại, nhìn người trước mặt.

-“Mạc tiên sinh, anh có ý gì?”
-“Không có ý gì, đã nói em là bạn gái của tôi, đã nói được là làm được!”
Mạc Thiên Hằng vừa nói xong, để cho Diệp Tiêu hồn nhiên cứng đờ, trong trí nhớ giữa buổi tiệc tối tối hôm nay là bao nhiêu nữ minh tinh tha thiết ước mơ, chỉ sợ Diệp Vũ cam nguyện ở nơi này hiến thân cho Mạc Thiên Hằng vì buổi tiệc tối nay đi?
Thế nhưng, hôm nay từ trên rơi xuống bánh thịt, lại để cho Diệp Tiêu có chút không biết làm sao.

-“Thế nào? Cô không đi?”
Thấy Diệp Tiêu nhìn chính mình không chuyển mắt, Mạc Thiên Hằng nở nụ cười lạnh như băng, như là đang chờ đợi cô trả lời.

Diệp Tiêu cắn chặt răng, điều kiện anh đưa ra thật sự là quá mức mê người.

Cô nheo nheo đôi mắt đẹp, sau đó, nghiêm nghị cười:

-“Đi, bất quá tôi không có lễ phục, Mạc tiên sinh hẳn là sẽ không keo kiệt chứ?”
Cô gái nụ cười nhợt nhạt giống như đóa hoa nở rộ trong ngày xuân, đẹp mắt đến cực điểm.

Mạc Thiên Hằng hí mắt, không nói chuyện, Diệp Tiêu cũng không có trốn tránh, cước bộ vội vàng liền đi ra ngoài, phòng kế bên, chính là phòng Diệp Mặc.

(EbookTruyen.Net)
-“Chị, chị nha, nếu không đến, em nghĩ là chị đã bị người ta lừa bán đi rồi!”
Diệp Mặc cầm một cái khăn tắm màu trắng, chà lau bọt nước trên tóc.

-“Mới vừa rồi vào lộn phòng!”
Diệp Tiêu có vẻ có chút mỏi mệt, tựa vào trên giường.

-“Em gọi đồ ăn bên ngoài, em không muốn ra khỏi cửa!”
Diệp Mặc híp mắt, cười,
-“Chị, tối hôm nay có phải hay không chị ở lại đây theo giúp em hả?”
Diệp Tiêu gật gật đầu, nghĩ nghĩ, lại mở miệng:
-“Buổi tối có buổi yến hội chị được tham gia, em nghỉ ngơi sớm một chút đi?”
Lời của cô, đổi lấy mắt Diệp Mặc sáng ngời.

-“Đã quyết định để cho em của chị giúp chị xâm nhập hệ thống?”
Hắn nói là thiếp mời bằng máy tính.

Diệp Tiêu lắc lắc đầu, nói:
-“Chị đi cùng người khác!”
-“Chậc chậc, chị vớ được người giàu có?” Diệp Mặc không giả bộ đăm chiêu hỏi.

Tuy rằng biết đây là Diệp Mặc nói đùa, nhưng sắc mặt Diệp Tiêu vẫn là hơi hơi đổi.

Kiếp trước, cô chính là bởi vì gả vào hào môn, khắp nơi nhận hết ức hiếp của Tôn Hạo, cuối cùng hoài thai đứa nhỏ và chết thảm.

Một đời này, cô tuyệt sẽ không giẫm lên vết xe đổ, bất luận kẻ nào cũng đều đừng mơ tưởng thương tổn cô, còn có cô phải nhìn trúng người.

-“Chị, chị làm sao vậy?”
Diệp Mặc thay một cái áo t shirt, trên người như trước lộ ra hơi thở ánh mặt trời, Diệp Mặc cùng Mạc Thiên Hằng là hai loại người bất đồng.

Thế nhưng, tại một khắc này, nương theo ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ, cô lại loáng thoáng có loại ảo giác.

Trên người Diệp Mặc cùng Mạc Thiên Hằng có loại hơi thở giống nhau, thậm chí, liền ngay cả diện mạo đều có điểm tương tự.

-“Không......!Không có gì!” cô nặng nề mà lắc lắc đầu.

-“Chị, kế tiếp chị tính thế nào?”
Một năm trước, Diệp Tiêu thành công thi được vào đại học Bản Tỉnh hí kịch, nhưng mà, không nghĩ tới, Diệp Vũ vận dụng quan hệ của Diệp gia ở Bản thị, xóa tên Diệp Tiêu khỏi danh sách trúng tuyển.

Sau một năm, Diệp Tiêu xoay sở mọi nơi, học tập biểu diễn, chịu nhiều đau khổ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.