Sủng Ái Manh Thê Trùng Sinh

Chương 51: 51: Hiểu Nhau Một




Diệp Vũ đang làm nũng với Tôn Hạo, hy vọng có thể dỗ anh mua cho mình chiếc nhẫn này, Tôn Hạo theo bản năng giơ tay sờ sờ túi tiền của chính mình, trong lòng biết thẻ tín dụng của mình căn bản không có cách nào có thể mua chiếc nhẫn kim cương quý giá trong tiệm như thế.
Diệp Vũ đang có chút mất hứng, lại đột nhiên thấy Mạc Thiên Hằng, tức giận trong lòng lại không có chỗ mà phát, nếu không là bị Diệp Tiêu thiết kế, cô làm sao có thể rơi vào kết cục hôm nay.
-“Mạc tiên sinh, ngài cũng tới đây!”
Người nói chuyện là Tôn Hạo, lúc này có người đến, tất nhiên anh đã bắt được nhánh cỏ cứu mạng, hận không thể nhanh chút thoát khỏi ác mộng cùng Diệp Vũ lựa chọn nhẫn kim cương.
-“Thật khéo!”
Mạc Thiên Hằng không chút để ý trả lời.
Chính là một câu mây bay gió thổi, lại mang theo thái độ bễ nghễ thiên hạ.

Tôn Hạo mạnh ngẩn ra, còn muốn mở miệng nói chuyện, chợt nghe nhân viên bán hàng ở bên cạnh không kiên nhẫn hỏi:
-“Tiên sinh, cái nhẫn này, không biết ngài có muốn không?”
Cô đang đợi người trước mặt trả lời.

Cô gái bán hàng vừa mới hướng dẫn Mạc Thiên Hằng cùng Diệp Tiêu mua lập tức lôi kéo tay áo của cô, nói:
-“Vị tiên sinh này đã quen biết Mạc tiên sinh, vậy chị cũng không cần lo lắng, cho dù ông ta hiện tại không đủ tiền, tin tưởng qua hai ngày cũng sẽ đưa đến!”
Cô vừa nói như vậy, sắc mặt Tôn Hạo trở nên càng thêm khó coi.

Đơn thuần chỉ là một chiếc nhẫn còn có thể cho anh gánh nặng, nay cô bán hàng này nói như vậy, đơn giản là không cho anh bậc thềm để xuống, ngược lại là kéo anh vào.

-“Đúng vậy, A Hạo, cái nhẫn này được chứ, em thích cái này!”
Thời điểm Diệp Vũ nói chuyện, ánh mắt cô lơ đãng đảo qua tay Diệp Tiêu, chiếc nhẫn kim cương trên tay Diệp Tiêu chói mắt như vậy.

Nhiều kim cương như vậy, so sánh với Diệp Tiêu, chiếc nhẫn mà mình chọn căn bản không coi là cái gì.

-“A? Không mang đủ tiền!”
Mạc Thiên Hằng nheo nheo đôi mắt sâu thẳm, sau đó, động tác tao nhã từ trong túi lấy ra thẻ tín dụng của mình, nói:
-“Cô Diệp đây nói như thế nào cũng coi như là em gái Tiêu nhi, không xem mặt tăng cũng xem mặt phật, hôm nay chiếc nhẫn kim cương này, tính trong thẻ của tôi đi!”
Anh vừa nói ra, sắc mặt Tôn Hạo lập tức biến thành xanh xám.

Diệp Tiêu tuy rằng cũng không đồng ý Mạc Thiên Hằng tiêu tiền như nước như vậy, nhưng trong lòng cũng hung hăng phun ra một ngụm ác khí, miệng anh nói cái gì chị chị em em, căn bản chính là đang trào phúng Diệp Vũ.


Diệp Tiêu coi cô là em gái, nhưng từ trước tới giờ cô không có đem Diệp Tiêu trở thành chị mình.

-“Mạc tiên sinh nói gì vậy, nhẫn này là tín vật đính ước, sao có thể để ngài trả tiền!”
Tôn Hạo xấu hổ cười cười, từ trong ví tiền lấy ra một cái thẻ.

Mạc Thiên Hằng mặt vô biểu cảm nhìn người trước mặt, cười nói:
-“Không có việc gì, Tôn tiên sinh không cần khách khí, coi như là tiền biếu tôi cùng Tiêu nhi tặng cho anh cùng Diệp Vũ là được!”
Quả nhiên là tài đại khí thô, người khác tặng lễ nhiều nhất cũng chính là bao đỏ vạn nguyên, đến chỗ Mạc Thiên Hằng này, là mấy trăm vạn.

Đừng nói Diệp Vũ, ngay cả cô bán hàng đứng ở một bên hai mắt đều tỏa kim tinh.

Kỳ thật, lúc này tâm tình Tôn Hạo không yên đến cực hạn, cho dù anh xuất thân hào môn thế nào, cũng chỉ là cái phú nhị đại, nào có năng lực đánh đồng với Mạc Thiên Hằng?
Diệp Vũ nhìn trúng cái nhẫn kim cương kia cơ hồ tương đương toàn bộ gia sản lúc này của anh.

-“Hai vị, quẹt thẻ này à?” Rốt cục cô bán hàng đã mở miệng.

Cô không ngừng nuốt nước miếng, hận không thể lấy thẻ tín dụng của Mạc Thiên Hằng bỏ vào trong túi mình.

-“Tôi!”
Ngay tại lúc Tôn Hạo còn đang chần chờ, Mạc Thiên Hằng đã gió thoảng mây bay mở miệng, anh quẹt thẻ, đưa vào mật mã, sau đó đưa cái thẻ kia tới trước mặt Diệp Tiêu.

Diệp Tiêu ngẩn ra, kinh ngạc nhìn anh.

-“Em cầm đi, về sau thấy có cái gì chính mình thích, liền mua đi!”
Anh vừa nói, vừa nhét cái thẻ vào trong tay Diệp Tiêu.

Diệp Tiêu kinh ngạc nhìn nam nhân trước mặt, không biết, không gì ngoài chính mình, mấy cô gái bên cạnh, cả trái tim đều nhảy ra ngoài.

-“Mạc tiên sinh, ngài như vậy......”
Tôn Hạo ngượng ngùng gãi gãi đầu, sắc mặt kỳ thật cũng không đẹp mắt.


-“Không có việc gì! Chút tiền ấy mà, không tính là cái gì!”
Anh gió thoảng mây bay nói, nhưng ánh mắt vẫn ở trên người Diệp Tiêu, cái thẻ nóng bỏng trong tay, như đang thiêu đốt tâm cô.

-“Vậy không bằng, tôi thỉnh Mạc tiên sinh đi ăn cơm?” Tôn Hạo cười cười, lễ phép nói.

Dù sao được một cái nhân tình lớn như vậy của Mạc Thiên Hằng, anh có chút băn khoăn.

Nhưng Mạc Thiên Hằng lơ đễnh nói:
-“Không cần, chúng ta còn có chút việc, đi trước!”
Anh nói xong, liền lại dừng ánh mắt ở trên người Diệp Tiêu, gió thoảng mây bay một câu, sau đó, động tác tao nhã ôm Diệp Tiêu đi ra cửa hàng.

-“Hừ, có tiền rất giỏi à!”
Diệp Vũ ở sau lưng, cắn răng thẳng dậm chân.

Mạc Thiên Hằng cũng thật là ngoan tâm, loại chuyện mua nhẫn cưới này, đều có thể thay Tôn Hạo, cái này quả thực chính là đang đánh vào mặt Tôn Hạo, thế nhưng Tôn Hạo thì sao, lại thờ ơ đứng ở một bên.

Hiện tại Diệp Vũ hối hận đến ruột gan đều xanh tím, hận không thể bóp chết Mạc Thiên Hằng.

Sớm biết sự tình sẽ biến thành như vậy, ngày đó ở trong phòng Mạc Thiên Hằng, cô tuyệt đối sẽ không vì một chút tôn nghiêm bé nhỏ không đáng kể mà rời đi.

-“Diệp Vũ!”
Tôn Hạo đi theo sau lưng kêu cô, lại nhìn thấy Diệp Vũ đã chạy ra khỏi cửa hàng.

Nhìn xe Mạc Thiên Hằng cùng Diệp Tiêu rời đi, cả trái tim cô đều đang run run.

Diệp Tiêu ngồi kế bên tay lái, không nhanh không chậm mở miệng,
-“Không biết là mặt mũi này mua quá đắc?”
Cô nhìn giá cái nhẫn kim cương kia, tuy rằng so ra không bằng cái trên tay chính mình, nhưng thế nào cũng phải mấy trăm vạn.


Mạc Thiên Hằng cười khẽ, nghiêng đi mặt nhìn nàng cô nói:
-“Không là gì!”
Anh trả lời ngắn gọn sáng tỏ, ánh mắt ở đáy mắt, phát ra sâu thẳm.

Diệp Tiêu mím môi đỏ mọng, Mạc Thiên Hằng làm như vậy, là vì cô, cô rất rõ ràng, nhưng vẫn cảm thấy đối với Mạc Thiên Hằng có điều thua thiệt.

Cô không cho anh được cái gì, cho dù là hứa hẹn, mỗi ngày trôi qua, có một ngày cũng sẽ hóa thành hư ảo đi?
-“Theo giúp anh đi tới một chỗ!”
Mạc Thiên Hằng chậm rì rì mở miệng, anh nhìn thẳng phía trước, giọng nói nhợt nhạt.

Không biết vì sao, Diệp Tiêu cảm giác không khí trong xe trong nháy mắt trở nên ngưng trọng, bản thân Mạc Thiên Hằng ở trên thương trường mạnh mẽ vang dội, càng nhiều là lãnh khốc, anh rất ít khi sẽ toát ra vẻ mặt như giờ khắc này.

Bất quá chỉ một chi tiết, lại bị Diệp Tiêu xem ở đáy mắt, thêm vài phần vô thố.

-“Được!”
Cô lên tiếng, xe dần dần chạy ra nội thành.

Rất nhanh liền đến một nghĩa địa công cộng vùng ngoại thành, hai bên đường trồng cổ thụ bách tùng, ngẫu nhiên gió nhẹ thổi cuốn bay lá khô, nhìn lá rụng thật có thể biết đến hương vị mùa thu.

-“Xuống xe đi!”
Mạc Thiên Hằng đánh gãy suy nghĩ của cô, hai người khom người xuống xe.

Diệp Tiêu hơi hơi dừng lại cước bộ, nhìn nghĩa địa công cộng trước mặt được sửa chữa giản dị, chợt ngẩn ra một chút.

Dựa theo phong cách của Mạc Thiên Hằng, chẳng lẽ không phải hẳn là ‘Hậu táng’ sao?
-“Bên trong, là mẹ anh!”
Ánh mắt Mạc Thiên Hằng, chậm chậm dừng ở trên mộ bia kia, Diệp Tiêu nao nao, kinh ngạc nhìn người trước mặt.

Giọng Mạc Thiên Hằng, thực trầm, thực nặng, thậm chí có thể được cho là nhiếp tâm hồn người.

Anh gằn từng tiếng, rõ ràng dừng ở trong lỗ tai cô, rõ ràng khấu động tâm cô.

Diệp Tiêu mím môi, đôi mắt thản nhiên, phát ra sâu thẳm.


Mạc Thiên Hằng châm một nén nhang, cắm vào lư hương phía trước mộ bia, động tác tao nhã như trước.

Diệp Tiêu chỉ cảm thấy anh có chút hoảng hốt, ở trước mộ bia bái bái.

Mạc Thiên Hằng cũng không có nói thêm cái gì, thậm chí ngay cả một câu giới thiệu mình với mẹ anh đều không có, thế nhưng Diệp Tiêu biết, anh đưa chính mình tới nơi này, đã nói lên tán thành chính mình.

Thời điểm hai người trở lại trong xe, đã gần tới hoàng hôn, Mạc Thiên Hằng phát động xe, mới hoãn thanh mở miệng,
-“Muốn ăn cái gì?”
Giọng anh như trước rất nhẹ.

Diệp Tiêu quay mặt đi, nhìn nhìn anh, lắc đầu nói,
-“Ăn cơm xong, chúng ta đi bệnh viện đi!”
-“Ừ, được!”
Anh đáp ứng yêu cầu của cô, nhìn ánh chiều tà, trên mặt ý cười dần dần nồng đậm.

Mạc Thiên Hằng biết, đối với Diệp Tiêu mà nói, Trần Hải, chính là người vướng bận nhất trong lòng cô.

-“Mạc Thiên Hằng!” Thật lâu sau, cô mở miệng gọi anh.

Diệp Tiêu tựa hồ rất ít gọi thẳng đại danh anh, lúc đó làm cho anh cảm thấy có chút xa lạ.

-“Ừ?”
Dù là như thế, Mạc Thiên Hằng vẫn là trả lời của cô.

-“Em......”
Diệp Tiêu mím môi, không biết vì sao, nguyên bản thiên ngôn vạn ngữ ở trong cổ họng lại nói không ra miệng.

-“Về sau, phải kêu ông xã!”
Mạc Thiên Hằng chậm rì rì nhắc nhở, trên mặt lại khôi phục trước sau như một yêu thương đặc hữu đối với cô.

Diệp Tiêu mân môi, xưng hô này cô không thích ứng, nhưng cô muốn nói không phải cái này.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.