Sủng Ái Manh Thê Trùng Sinh

Chương 96: 96: Đại Khoái Nhân Tâm Mười Một Ngược Cặn Bã




-“Tôi! ! ”
Diệp Vũ còn chưa có kịp nói xong lời trong miệng, cũng đã bị vô tình ném vào trong cái thùng gỗ chứa đầy rắn, bên trong phân bố đầy động vật gớm ghiếc, khiến cho cô loáng thoáng muốn buồn nôn, thế nhưng, hiển nhiên, đứa nhỏ trước mặt cũng không có cho cô cơ hội này.

Nó chớp chớp mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Vũ, môi mỏng khẽ mở, cười tà mị,
-“Diệp tiểu thư, này đó đều là chuẩn bị riêng cho ngươi! ! ”
Diệp Vũ chỉ cảm thấy toàn thân đều giống như bị chiếm cứ, cô híp mắt, muốn tránh né loại cảm giác làm cho người ta buồn nôn này, không ngừng mà lui về sau, chưa từng nghĩ, phía sau cũng là loại chi chít ma mật gì đó.

Cả người đều nổi da gà, thậm chí ngay cả nguyên bản cái váy mặc trên người kia, lúc này cũng mỏng như cánh ve.

Xung quanh, trống rỗng, không biết khi nào thì đã khôi phục yên tĩnh vốn có.

-“Thả tôi ra ngoài! ! ”
Diệp Vũ nhìn bóng lưng người chung quanh dần dần rời đi, có chút sợ hãi.

Cô sợ hãi tối tăm, càng sợ hãi lúc này con rắn đang gần mình trong gang tấc, cho tới bây giờ cô không nghĩ tới, nhược điểm của chính mình, thế nhưng sẽ bị người vô tình vạch trần như vậy, cả người, có loại vô cùng rét lạnh nói không nên lời.

Phương thức làm việc này, hẳn sẽ không là một đứa nhỏ vừa mới có thể làm được.

Thế nhưng, kết quả người ở sau lưng nó là ai, cô không thể hiểu được.


Cô muốn đứng lên, thế nhưng, hai chân lại giống như không có khí lực, dựa vào bên cạnh thùng gỗ lạnh như băng, cả trái tim, chợt cao chợt thấp, thật giống như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

Chung quanh, cảm giác cẩn thận tỉ mỉ, lúc này chui vào mỗi lỗ chân lông, giữa hai chân, có cái gì đó không an phận ngọ nguậy.

Cô theo bản năng nhíu nhíu mày, thế nhưng, lúc này, cái loại cảm giác khát nước vừa mới lại càng thêm rõ ràng, dường như, giống như thật sự có cái gì đó muốn tiến vào giữa hai chân.

Thế nhưng, rõ ràng là muốn tránh né, cả người cô lại giống bị nổi lửa, cả người hô hấp đều muốn hít thở không thông.

Cô kinh ngạc không thôi, giống như, trong lòng trống trải, hy vọng có cái gì đó có thể mau chóng lấp đầy cô.

Đúng lúc này, cái cửa sắt cũ nát bên cạnh phát ra thanh âm ‘lách cách’, ngay sau đó, một thân ảnh liền xuất hiện tại cửa,
-“Lão đại, thuốc này hiệu quả không, giống như không được tốt!”
Nói chuyện vừa vặn là tên nam nhân mặt sẹo đi theo, trong giọng hắn mang theo vài phần thất vọng.

Nghe xong lời này, Diệp Vũ liền chợt ngẩn ra, trong đầu ‘Oanh’ một cái, giống như có cái gì đó nổ tung vậy, cô kinh ngạc không thôi nhìn bóng người như ẩn như hiện bên kia, thuốc à?
Đúng rồi, chính là cảm giác này, lúc trước cô bị Diệp Tiêu kê đơn, cũng là loại cảm giác này!
Chính là đêm hôm đó, cô triệt để trở thành người của Tôn Hạo, tuy rằng chính là một khoảng cách, thế nhưng lại ý nghĩa rất nhiều.

-“Ư! ! ”
Cô mở miệng muốn nói chuyện, ý thức còn sót lại nói với chính mình, nếu không nghĩ biện pháp thoát đi, rắn trong thùng này nhất định sẽ! !
Thế nhưng, cả người cô mềm nhũn, một chút sức lực đều không có.

Có lẽ là vì nguyên nhân tiết kiệm tiền, trong kho hàng cũ nát không có bật đèn, loáng thoáng, lộ ra mùi tro bụi.

-“A, thanh âm của cô này thật là dễ nghe, lão đại, anh nói! ! ”
Tên kia có chút kiềm chế không được, theo bản năng Diệp Vũ từ chối một chút, thế nhưng, động tác lơ đãng, lại bởi vì vài thứ trong thùng kia, mà không hề chinh triệu té xuống, hai chân cũng tự nhiên mà tách ra.

-“Ngươi nghĩ cái gì vậy?”
Cái người bị kêu là lão đại không kiên nhẫn liếc hắn một cái, có chút không vui, trong ánh mắt mang theo hèn mọn,
-“Loại nữ nhân này, còn không bằng trở về tự giải quyết đi!”
Một câu của hắn, đã đánh mất ý niệm của người nọ.

Thế nhưng, đúng lúc này, Diệp Vũ lại phát ra một tiếng kêu rên,
-“Ô….

.



Đang khi mấp máy, rắn man mát lành lạnh chui vào thân thể của cô, cô kinh ngạc không thôi, chết cũng không nghĩ đến, chính mình phải đối mặt dĩ nhiên là loại chuyện này.

Nhưng mà, giây tiếp theo, trong đầu ý thức lại dần dần mơ hồ
*** *** *** *** ***
Trong phòng, có một mùi huân y thảo, Diệp Tiêu ngủ rất an ổn.

Cô xoay người, là bị di động trên đầu giường đánh thức, trên màn hình, đơn giản hai chữ, khiến cho cô theo bản năng nhíu nhíu mày….

.

Diệp Tường!
Cái này thuộc loại điện báo của người xa lạ sao? Diệp Tiêu đang suy nghĩ, di động lại bị Mạc Thiên Hằng đoạt đi.

-“Ngủ tiếp đi!” Anh nói xong, cũng đã cắt đứt điện thoại.

Diệp Tiêu chỉ cảm thấy sức lực trên người đã khôi phục một chút, xoay người, tiếp tục an ổn ngủ, thế nhưng bên này di động lại không ngừng không nghỉ vang lên, Mạc Thiên Hằng nhíu nhíu mày, ấn xuống tiếp nghe, sau đó bước đến ban công bên ngoài.

-“Tiêu nhi, con có nhìn thấy Diệp Vũ không?”
Người nói chuyện là Diệp Tường, lúc này giọng ông khàn khàn, đã lộ ra vài phần bất lực.

-“Diệp tiên sinh, chính ông khuyết thiếu quản giáo con gái của mình, hiện tại lại tới tìm chúng tôi muốn người, không khỏi quá không thích hợp đi?”
Anh từ từ nói xong, đừng nói Mạc Thiên Hằng không biết Diệp Vũ ở đâu, anh chính là sai người mang cô đi, về phần đi nơi nào, làm cái gì, anh một mực mặc kệ!
-“Mạc tiên sinh?” Diệp Tường hơi giật mình, thật cẩn thận hỏi.


-“Không sai!”
Mạc Thiên Hằng thình lình lên tiếng, ánh mắt lạnh như băng nhìn đèn đóm leo lét ở xa xa.

Tuy rằng Diệp Tiêu đang ngủ, thế nhưng trước đó vẫn bị ác mộng liên tục, vì thế chính Mạc Thiên Hằng đã cho người mua huân hương cho cô, hi vọng cô có thể ngủ an ổn một chút, ai biết thế nhưng bị điện thoại Diệp Tường quấy rầy mộng đẹp của cô!
Diệp Tiêu bị như vậy, Mạc Thiên Hằng chính là một đứa nhỏ tức giận khi rời giường.

-“Diệp tiên sinh, đêm hôm khuya khoắc, con gái của ông không biết lại trèo lên giường của ai thôi? Tìm Diệp Tiêu của tôi muốn người sao? Vậy sợ là ông đã tìm lầm người!”
Anh chậm rì rì, từ từ nói, trên mặt mang theo nụ cười thanh lãnh.

Diệp Tường biết, hai lần tin tức của Diệp Vũ truyền ra, nghĩ giả vờ cái ngọc nữ gì là tuyệt đối không có khả năng, hiện tại ở trong lòng đại chúng, cô chính là cái *, thậm chí thật nhiều người biết cô, không phải bởi vì cô là một diễn viên, mà là bởi vì đủ loại hình ảnh không chừng mực.

-“Mạc tiên sinh, Diệp Vũ đã một ngày không có tin tức, di động cũng gọi không thông, đoàn phim nó cũng không đi, tôi biết các người cũng không làm sao thích nó, thế nhưng tôi dù sao cũng là cha! ! ”
Lời ông chưa nói xong, đã bị Mạc Thiên Hằng đánh gãy.

-“Diệp tiên sinh lời này đã không đúng rồi, lúc đó Diệp Tiêu chẳng phải cũng là con gái của ông sao? Đồng dạng là tình thân máu mủ tình thâm, thế nào cũng không thấy ông đối với Diệp Tiêu như vậy?”
Anh là đang vì nữ nhân của mình lấy lại công đạo, thế nhưng, Diệp Tường lại dừng lại, chuyện năm đó, ông không thể nói ra miệng, cái này bị giấu diếm ở nơi hắc ám không thấy ánh sáng, hiện tại nhắc tới không thể nghi ngờ là cởi bỏ vảy đã kết trên miệng vết thương của ông.

-“Được rồi, tôi còn có việc phải làm, không rảnh cùng ông vô nghĩa, tìm con gái ông sao? Không bằng đi quán đêm hội sở mấy địa phương đó nhìn xem!”
Lời này của anh, đơn giản là đang châm chọc Diệp Vũ, nói chính xác là không thể làm diễn viên, đổi nghề đi?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.