Sủng Ái Nơi Đầu Quả Tim Của Miêu Đại Thống Lĩnh

Chương 14: 14: Kiểm Tra




Nhưng không đợi nàng kịp êm đẹp trải nghiệm xúc cảm của lông mèo, xe bỗng nhiên động.

Đó là một loại tốc độ cực kỳ nhanh cực kỳ nhanh, Hạ Ngư thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại đã xảy ra chuyện gì thì tên cái trạm nàng cần tới đã vang lên.

"......"
Cho nên, nàng còn chưa kịp vuốt lông chút nào đã phải xuống xe phải không?
Khó trách không ai đeo dây an toàn.......!
Hạ Ngư vội vàng cởi bỏ dây an toàn, nhân cơ hội cẩn thận sờ lông mèo một phen.

A a a a mềm quá đi! Hạnh phúc!
Hạ Ngư ôm mèo, vẻ mặt hạnh phúc trôi xuống xe.

Nàng mang theo mèo tìm được bệnh viện Ngưu Ngưu kia, trong nháy mắt lúc bước vào, Hạ Ngư chỉ có một cảm giác.......!
Thật nhiều trâu.

Nhưng đại bộ phận đều là trâu thuần màu, mặc đủ loại quần áo xinh đẹp, bị các thú nhân dắt, dịu dàng vuốt lông.

.......!
Hạ Ngư bắt đầu lo lắng, Ngưu Ngưu bệnh viện có khám cho mèo không nhỉ.

Nàng lưng đeo sọt trúc, ngoan ngoãn xếp hàng, rất nhiều người đều dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn nàng, đại khái là chưa từng thấy thời đại này còn có người khoác sọt trúc ra đường.

Nhưng bộ dáng tiểu cô nương xinh đẹp, mặt mày mềm mại nhu hoà, một thân váy xanh nhạt, lưng đeo rổ trúc, như tinh linh giữa núi rừng, không có chút cảm giác nghèo hèn nào.

Chẳng mấy chốc liền có người đồng dạng xếp hàng phía trước hỏi nàng: "Em gái, ngươi mua rổ trúc này ở đâu thế, nhìn đẹp đó."
"Có địa chỉ không? Có thể chia cho ta không?"
Bên cạnh cũng có người xen mồm.

Tiểu cô nương lưng đeo sọt trúc, mặc váy xanh, quả thật phiêu dật như tiên.

"Ngại quá." Hạ Ngư nói: "Đây là tự ta làm."
Thanh âm tiểu cô nương vừa ngọt vừa mềm, nghe làm lòng người tan chảy.


"A, vậy ngươi khéo tay quá."
Hạ Ngư liền mím môi, bắt đầu trò chuyện với người ta.

Nàng hỏi nơi này có khám bệnh cho mèo không, được đến câu trả lời khẳng định mới nhẹ nhàng thở ra.

"Nhìn ngươi có vẻ vội." Muội tử xếp đằng trước kia nói: "Nếu không ngươi lên trước đi, chúng ta đổi vị trí."
Hạ Ngư mở to hai mắt: "Như vậy sao được......."
Xếp hàng là theo hình chữ S, tuy các này có thể nói chuyện phiếm, nhưng cách một vòng bảo hộ, nếu đổi vị trí thì muội tử kia có thể sẽ phải chờ lâu lắm.

"Không sao cả, dù sao ta cũng không vội, nếu ngươi không ngại thì có thể làm một cái giỏ trúc cho ta." Muội tử kia chớp chớp mắt: "Đương nhiên, ta sẽ trả tiền."
Mắt Hạ Ngư sáng lên: "Được, chẳng qua không cần trả tiền đâu."
Bên cạnh có người lập tức nói: "Vị trí của ta cũng có thể đổi cho ngươi......"
Hạ Ngư đáp: "Ta đã đáp ứng vị tỷ tỷ này rồi."
Hai người chia thông tin liên lạc cho nhau, Hạ Ngư đổi đến vị trí của nàng kia, vị trí này đã rất gần, không cần lại xếp bao lâu đã đến Hạ Ngư.

Dùng quang não thoát ra khỏi tài khoản của mình, lại đợi một lát.

Giữa lúc đợi Hạ Ngư nhỏ giọng nói với Vi Nhi Pháp: "Vị tỷ tỷ kia cũng tốt thật đó."
Vi Nhi Pháp ngay cả meow meow đều lười meow meow một tiếng, tốt gì mà tốt, đừng tưởng nó nhìn không ra, nữ thú nhân kia chính là nhìn tiểu cô nương xinh lại có vẻ ngốc ngốc, muốn mượn danh nghĩa để xin số thông tin của nàng mà thôi.

Vi Nhi Pháp khinh thường nghĩ, thật là thủ đoạn cũ xì, làm người ta coi thường.

.......!
Chẳng được bao lâu.

Vi Nhi Pháp đã đem mã ID thân phân của Hạ Ngư lặp đi lặp lại cả ngàn lần trong đầu đột nhiên nhớ tới.

........!
Nó còn chưa thêm bạn tốt với Hạ Ngư nữa.......!
Cho nên mà nói, nó kỳ thật ngay cả đầu trâu sừng đen kia cũng không bằng.

=皿=

........!
Vi Nhi Pháp lại bắt đầu không khống chế được chua lè, nó điều động quang não, trong đầu lặp đi lặp lại mã ID thân phận mà mình đã nhắc tới n lần kia.

Kỳ thật nó có thể trực tiếp có quyền hạn dùng chung quang não ID với Hạ Ngư, như vậy thì trên cơ bản Hạ Ngư thu được tin tức gì cũng chia sẻ chung.

Ở trong nội tâm điên cuồng giãy dụa một lát, Vi Nhi Pháp không thể không lưu luyến buông tha cho ý tưởng này.

Hạ Ngư không biết mèo nhà mình có ý đồ xâm nhập quang não của mình, hơn nữa đã thành công một lần.

Chờ đến giờ, quang não trên cổ tay hơi chấn động, đã đến lượt mình.

Hạ Ngư đi tới phòng khám bệnh cho mèo.

Căn phòng thật ra vắng vẻ, nhưng rất sạch sẽ tiện lợi, phía cuối phòng có một bác sĩ đang ngồi.

Hạ Ngư đeo rổ trúc trên lưng, thấy bác sĩ, nao nao.

Vì vị bác sĩ này........dĩ nhiên lại mọc một đôi tai mèo thuần màu trắng.

Đây là một vị bác sĩ miêu thú nhân.

Vi Nhi Pháp toàn thân căng cứng, là người Miêu Miêu tinh!
Kỳ thật Vi Nhi Pháp tại vị trăm năm, đối với nạn kỳ thị chủng tộc không phải không từng cố gắng làm gì, nhưng mà, việc kỳ thị chủng tộc ở đế quốc này đã thâm căn cố đế.

Ngoài do đám chính khách ác ý tuyên dương luận điểm huyết thống ra, nguyên nhân càng nhiều là vì đế quốc cùng trùng tộc hàng năm bị vây trong chiến tranh.

Thuần huyết thú nhân, bởi vì huyết thống ổn định hơn thú nhân tạp huyết, có thể dưới trạng thái chịu đồng dạng nhân tố bạo động hấp thu càng nhiều nguyên lực, ở trên chiến trường sẽ có được năng lực đơn độc tác chiến cường đại hơn, cho nên càng được hoan nghênh.

Chiến tranh ở bên ngoài, lại quyết định thứ kỳ thị đó, sẽ luôn một mực bị tiếp tục kéo dài ở đế quốc.

Chỉ cần có chiến tranh, quốc dân sẽ càng tôn trọng thuần huyết, tạp huyết liền sẽ càng bị vứt bỏ, đây là mâu thuẫn không thể giải quyết.


Mọi cố gắng, ở trước mặt hiện thực cùng chiến tranh đều hoá thành bọt nước.

Mà Miêu Miêu tinh cùng Uông Uông tinh, ở gần Vương tinh nhất, quý tộc thống trị, cũng là tinh cầu để ý huyết thống nhất.

.......!
Ở dạng mèo, ba phần lý tính, bảy phần miêu tính, lực chú ý của Vi Nhi Pháp đều đặt ở miêu thú nhân bên ngoài kia.

Nó có dự cảm không tốt, nghĩ đến việc Hạ Ngư nhiệt tình yêu thương mèo, càng thấy khẩn trương.

Hai tai dựng lên, móng vuốt bị gãy căng chặt, đôi hoàng kim đồng chảy xuôi ám quang --
Nó biết Hạ Ngư là một cô nương tốt, sẽ không bởi vì thích con mèo khác mà bỏ nó mặc kệ.......!
.......!
Nàng không thể thích con mèo khác!! =皿=
Nó anh tuấn đáng yêu như thế, nàng vì cái gì lại đi thích con mèo khác chứ!!!
Nàng không thể thích con mèo khác!! Không được!! Không được!!
Tinh cầu này không có miêu thú nhân nào đẹp trai lại ngầu như nó!! Nó biến thành thú nhân nhất định anh tuấn xinh đẹp hơn người ngoài kia!!
Tiểu sao biển lại bị vuốt mèo đạp lên mặt: "......" Ta sắp nứt jg
Tuy rằng Hạ Ngư giật mình, nhưng cũng không thực sự thất thố.

Tuy nàng thực thích mèo, cũng rất thích tai mèo, nhưng miêu thú nhân và mèo thì nàng vẫn phân biệt rất rõ ràng.

Tuy rất thích mèo, nhưng miêu thú nhân = người đeo tai mèo giả.

Miêu thú nhân # mèo.

Mèo còn có thể vuốt lông, thú nhân thì không thể vuốt lông.

Miêu thú nhân có một đôi tai mềm mại màu trắng, nhìn không ra là giống gì, nàng ta thái độ cao ngạo, tầm mắt lạnh nhạt đảo qua Hạ Ngư: "Mang mèo đến không?"
Hạ Ngư vẫn rất có cảm tình với miêu thú nhân, nàng bỏ rổ trúc lên chiếc bàn chuyên dụng.

Miêu thú nhân nhướng mày: "Cái gì vậy, bẩn quá, không được để đây!"
Hạ Ngư ngẩn ra.

Trong mắt miêu thú nhân loé qua vẻ ghét bỏ, lại là đồ nhà quê từ nông thôn tới.

Hạ Ngư biết bác sĩ gì đó, đều có thói ở sạch nghiêm trọng, chẳng qua nàng không thèm để ý, chỉ cần có thể trị khỏi cho Hoan Hỉ, nàng mới không bận tâm bác sĩ tính tình thế nào.


Nàng hỏi: "Vậy thì đặt ở đâu?"
"Để dưới đất là được." Miêu thú nhân ghét bỏ nói.

Hạ Ngư lắc lắc đầu: "Trên đất lạnh lắm, không được."
Vi Nhi Pháp xuyên qua khe hở trên rổ, lạnh lùng nhìn vị miêu thú nhân kia.

Nó thật muốn xé rách cổ họng nàng ta.

Khi biến thành mèo nhận đủ loại coi thường, nhưng lúc xưng Vương, nó rốt cục cũng chưa từng phải một lần bị khó chịu.

Những kẻ làm nó khó chịu đều đã chết.

Tiểu cô nương thanh âm thật mềm: "Chẳng qua không sao, ta có thể ôm nó."
Nhưng nghĩ đến tiểu cô nương ngàn dặm xa xôi đưa nó đến đây khám bệnh, Vi Nhi Pháp kiềm chế xao động trong lòng, bình tĩnh xem tình hình.

Bên cạnh có vị tiểu trợ lý thú nhân ngưu tộc phụ giúp đẩy xe lại đây, nàng nhỏ giọng hỏi: "Mèo ở bên trong à? Thả nó lên đây đi."
"Cảm ơn."
Hạ Ngư nhẹ nhàng dùng yêu lực đem Vi Nhi Pháp một thân đen xì đặt lên xe đẩy.

Miêu thú nhân thần sắc lười nhác, chỉ huy tiểu trợ lý: "Đi làm kiểm tra trước đi."
Tiểu trợ lý liền đem Vi Nhi Pháp bỏ vào một thiết bị giống khoang chứa dịch dinh dưỡng.

Máy móc tích tích vận hành, tiểu trợ lý ghi lại số liệu tra xét đầu tiên: "Xương ngực bị gẫy, xương xườn gẫy một cây, xương ngón tay của chân trước bị gẫy ba cái.......Vết thương do bị đâm xuyên nghiêm trọng, các bộ phận khác nhau có đủ loại vết bầm......"
"Nó bị thương thế nào vậy, đáng sợ quá." Nàng có chút líu lưỡi: "Như vậy còn có thể sống sót, thật là mèo nuôi hả?"
Vi Nhi Pháp dùng nguyên lực đơn giản quấy nhiễu khoang chứa dịch dinh dưỡng, làm cho nó kiểm tra không đo lường được thuộc tính thú nhân của nó.

Hạ Ngư nghe thế thật sự lo lắng, sau đó lại tự trách, nàng quả nhiên hẳn nên đưa nó đi khám sớm một chút.

Nàng bịa một lời nói dối no nhỏ: "Do chiến tranh lan đến."
"Thì ra là thế." Tiểu trợ lý gật đầu, ghi lại.

Máy trị thương bắt đầu đợt tra xét thứ hai.

Tiểu trợ lý vừa chú ý máy trị thương, vừa nhỏ giọng nói chuyện phiếm với Hạ Ngư: "Con mèo này là do ngươi nhặt được sao? Nhặt được nó thể không phải mèo đen thuần huyết nha, nếu kiểm tra đo lường ra máu của nó........"
Hạ Ngư còn chưa kịp nói, máy chữa bệnh đã bỗng nhiên phát ra tiếng còi cảnh báo bén nhọn!
Hết chương 14.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.