Sủng Ái Nơi Đầu Quả Tim Của Miêu Đại Thống Lĩnh

Chương 5: 5: Con Mèo Thứ Hai




Ở tinh tế, mỗi một hành tinh đều có bộ ngoại giao của riêng mình, trừ việc quản lý chuyện hợp tác với hành tinh gần đó ra, còn cần đến Vương tinh để báo cáo những sự kiện trọng đại của hành tinh mình với vị Vương Thượng kia.

Bạch Thịnh là một nhân viên bộ Ngoại giao của Ngưu Ngưu tinh.

Gia đình nàng mỹ mãn, có người vợ ôn nhu, còn một cô con gái tên Bạch Lạc Lạc, tuy tính tình kiệt ngạo bất tuân, nhưng vẫn còn trong phạm vi khống chế.

Làm một chức quan trong bộ Ngoại giao của một hành tinh gần biên giới như Ngưu Ngưu tinh, Bạch Thịnh bị phái đi Vương tinh để báo cáo với Vương Thượng tin tình báo mới nhất về việc Trùng tộc xâm nhập Ngưu Ngưu tinh.

Nhưng thật không ngờ khi ở chủ thành Vương tinh, nhân tố bạo động của nàng không biết vì sao lại đạt tới trạng thái nguy hiểm trước nay chưa từng có!
Bởi vì chuyện xảy ra ở Ngưu Ngưu tinh quá đột nhiên, nàng đi vào Vương thành không phải do lệnh truyền triệu có lệ hàng năm đều có, cho nên khi vào Vương thành cũng chỉ có mình quan ngoại giao là nàng.

Nhưng vị phó quan chuyên biệt của Vương Thượng là Kim Vũ lại có thái độ vi diệu, rõ ràng nhìn ra nhân tố bạo động của nàng vượt chỉ tiêu, nhưng lại không hề có ý muốn thả nàng về hay cho nàng thuốc trấn tĩnh, ngược lại ôn hoà giữ nàng lại Vương tinh.

Bạch Thịnh là người nhạy bén, lập tức phản ứng lại sự bất thường này, hơn nữa nhân tố bạo động đã tới cực hạn.

Nàng thừa dịp Vương Thượng cùng Kim Vũ đồng thời xuất chinh, không rảnh bận tâm đến loại tôm tép như nàng, lập tức dùng số tiền lớn mua được quyển trục truyền tống trận tinh cầu, trốn trở về Ngưu Ngưu tinh.

Nàng chật vật trốn về nhà, cố nén nỗi thống khổ khi nhân tố bạo động vượt qua chỉ tiêu, nói với người vợ xinh đẹp của mình: "Chạy trốn tới tầng ngầm ở thành phố C, Vương thành......"
Còn chưa nói xong, ánh mắt nàng đã phiếm hồng, đương trường đạt tới trạng thái bạo động!
Thê tử của Bạch Thịnh là Bạch Ngôn lập tức phản ứng lại, Vương thành đã xảy ra chuyện!
Đối với người vợ đang nổi điên, Bạch Ngôn thậm chí không kịp đổi quần áo, cũng bất chấp thông báo cho nữ nhi còn đang chơi đùa ở thành hoang, trước tiên tiêm cho Bạch Thịnh một mũi thuốc trấn định, lập tức đưa Bạch Thịnh xuống tầng hầm, chờ thu dọn xong xuôi mới phát một tin cho Bạch Lạc Lạc.

[Mẹ ngươi bệnh nặng, mau về!]
***
Vi Nhi Pháp thật vất vả thừa dịp hai thú nhân bị bám lấy, nhân cơ hội chạy ra ngoài rìa khu thành hoang.

Máu chảy không ngừng, cũng may cái mũi của Ngưu thú nhân cũng không nhạy như của thú nhân ăn thịt, nàng lại hết sức che dấu hơi thở, cho nên mới không bị phát hiện đương trường.

Trước mắt Vi Nhi Pháp thoắt cái biến thành màu đen, nhân tố bạo động tràn đầy lại làm nàng từng bước gian nan, thậm chí có loại xúc động khát máu.

Nàng kiệt sức, chầm chậm nhắm mắt lại.

Còn nhiều chuyện cần xử lý lắm, vẫn cứ nghỉ tạm chốc lát lại tính.


Nhưng mà vừa nhắm mắn, tràn đầy đầu óc đều là ánh mắt lạnh như băng vô tình của Kim Vũ, cùng vẻ ghét bỏ ác ý của đám thú nhân kia.

Thì ra, nàng vẫn thủ hộ trăm năm qua, đều là con dân như vậy.

Không thể nói thất vọng, dù sao sinh ra trên đời, hết thảy đều cần thiết theo nhu cầu.

Chính là, nàng có thể chấp nhận vì nhu cầu ích lợi, nhưng không thể nào chấp nhận sự phản bội!!!
Vi Nhi Pháp chỉ vừa nghĩ đến liền cảm thấy trái tim ẩn ẩn phát đau, đầy căm hận.

Nàng vốn không phải một con mèo hào phóng, phàm kẻ phản bội nàng, phần mộ đều mọc cỏ cao mười thước!
Nhân tố bạo động cuồng loạn làm ngũ giác nàng lẫn lộn, cơn phẫn nộ thô bạo muốn huỷ diệt hết thảy giấu nơi đầu quả tim, nanh vuốt gãy, lại vẫn cừu hận kêu gào!
Một ngày nào đó, nàng sẽ tự tay xé rách da thịt những kẻ đó, đưa chúng xuống vực sâu địa ngục!!
Vi Nhi Pháp hung hăng mở bừng mắt, đôi con ngươi tràn đầy ác độc.

Lại đối diện với một bản mặt thật lớn --
Vi Nhi Pháp cứng đờ: "!!!"
Hạ Ngư: "!!! =v="
Vi Nhi Pháp đột nhiên nghĩ tới giải thưởng mà Bạch Lạc Lạc công bố.

Người này là tới bắt nàng để đổi lấy tiền thưởng sao?
Nàng lạnh lùng cười, cũng vậy thôi, vô luận lúc nào, chẳng quản là ai đều không thoát khỏi bản tính tham lam dơ bẩn.

Trong mắt nàng đong đầy sự điên cuồng muốn cá chết lưới rách, cuộn tròn móng sắc đứt gãy, năm cái móng đã gãy mất ba, nhưng chỉ cần hai móng cũng có thể dễ dàng xé nát yết hầu yếu ớt của người này.

Nhưng mà......!
"Ngươi, ngươi khoẻ không."
Khuôn mặt to đùng sắp dí sát mặt Vi Nhi Pháp kia dường như không nhận thức được ác ý của nàng, thấy nàng mở to mắt, người kia lại có chút ngượng ngùng, lùi lại một bước.

Thế này Vi Nhi Pháp mới phát hiện.

Trước mắt, là một khuôn mặt cực kỳ ưa nhìn.

Nhưng mà để cho người ta chú ý là ánh mắt của nàng ấy.


Trong trẻo ôn nhu, lúc cong lên như có ngàn vạn vì sao rải rác, hạ xuống nơi đáy mắt nàng, hoá thành ngân hà tĩnh lặng.

Làm cho Vi Nhi Pháp trong nhất thời thất thần.

"Xin hỏi." Ánh mắt trầm tĩnh của nữ hài bị phá vỡ, toát ra khát vọng sâu thẳm: "Ta, ta có thể......"
Vi Nhi Pháp phục hồi tinh thần, cười lạnh dưới đáy lòng, xem đi, người này bất quá cũng là muốn bắt mình để đổi lấy thưởng mà thôi.

Cũng chỉ là một kẻ muốn đạp nàng một cước.

Dù sao, ai sẽ lại không có mắt đi thích một con súc sinh lai tạp như mình?
Nhưng nhìn đôi mắt người trước mặt, móng vuốt đã ló ra lại không biết vì sao, thoáng có chút chần chừ.

Vi Nhi Pháp thầm nghĩ, cứ nghe xem nàng ấy muốn nói gì đã.

Cho dù phạm nhân sắp bị tử hình thì trước khi thi hành án cũng phải có thời gian hoà hoãn trước đó mà.

Vị miêu quân chủ thô bạo trước giờ toàn quen thói đương trường xử tử phạm nhân, đối diện với Ngư mỹ nhân, lại do dự thầm nghĩ lý do biện hộ.

Nghĩ nghĩ, móng vuốt đã ló ra lại chậm rãi rụt về.

Ngay sau đó, tiểu mỹ nhân lớn tiếng hỏi: "Xin hỏi! Ngươi có thể để cho ta ôm một cái không!!"
Khốn kiếp!! Giọng ngươi quá lớn!! Sẽ dẫn người tới đó!!
Chờ phản ứng lại đối phương nói cái gì, Vi Nhi Pháp trợn to mắt mèo: "......???"
Còn chưa chờ nàng kịp phản ứng, ngay sau đó, bàn tay nhỏ bé đã phi thường tự giác vuốt lông nàng.

Vi Nhi Pháp không nhịn được bản năng của loài mèo, dưới hành động trấn an dịu dàng đó, theo bản năng "meow meow ~" một tiếng, còn cong cong lưng, kết quả động đến vết thương, đau đớn làm nàng phục hồi tinh thần.

Chờ đến khi kịp phản ứng, móng vuốt đã co lại của Vi Nhi Pháp lại bắn ra.

Giết người này!! Phải giết nàng!!
Quá xấu hổ!!! Xấu hổ quá mà, tên khốn này có biết mình đang làm gì không!!

Kết quả người này vuốt nghiện, hơn nữa còn phát ra tiếng hét hạnh phúc chói tai --
"A a a sao cưng lại đáng yêu đến thế! Cưng quả thật là con mèo dễ thương nhất ta từng gặp! Đừng cong lưng mà, ngươi đang bị thương nặng quá qwq."
Ngươi nhìn cái đuôi đen tuyền thật dài này, đôi tai màu đen mĩ lệ anh tuấn này, hai cái măng cụt màu đen mềm mại, còn đôi mắt to màu hoàng kim ngập nước cực ngầu này nữa!!
Khoảnh khắc bé mèo này mở mắt, quả thật là vẽ rồng điểm mắt mà!! Đẹp muốn chết!!
"Ta có bạc hà mèo đây, cưng muốn chơi không!!" Hạ Ngư nói xong bỗng nhiên nhớ ra, mình ở tinh tế đã không có tiền mua bạc hà mèo qwq, nhưng nàng lập tức vực dậy tinh thần --
Mèo nhỏ đáng yêu đang bị thương, nó không thể vận động kịch liệt, chờ vết thương khá hơn, nàng nhất định sẽ kiếm thật nhiều tiền mua bạc hà mèo cho nó!
Hơn nữa, nàng cẩn thận sờ nó nhiều lần lắm!! Nó dĩ nhiên lại không cào nàng!! Nó còn thoải mái cong cong vòng eo thon gầy xinh đẹp nữa!! Nếu không phải bị thương, khẳng định nó sẽ càng cong eo đẹp mắt hơn!
Chẳng lẽ đây chính là chân mệnh thiên miêu của nàng!!
Lý trí nói cho Hạ Ngư hẳn là nên chạy mau mang mèo đi tìm bác sĩ, nhưng nàng không kiềm chế nổi móng vuốt Lộc Sơn* của mình, vuốt mèo vuốt đến rớt mẹ nước mắt: "Ngươi lại không cào ta! Ngươi thật ngoan a a a ta có thể hôn ngươi một cái không!!"
(*Chỉ An Lộc Sơn - 1 viên tướng người Đột Quyết dưới thời Đường, cầm đầu [Loạn An Sử], "con nuôi" của Dương Quý Phi, thực chất là tình nhân)
Vi Nhi Pháp không còn sức cong người, lại có điểm muốn giết người: "......"
"Đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích, ta chỉ hôn một cái thôi."
Giây tiếp theo.

Làn môi mềm mại hôn lên trán nó.

Trong nháy mắt, toàn thân Vi Nhi Pháp cứng ngắc.

Nữ hài tuy kích động như bị thần kinh, nhưng nụ hôn của nàng cũng thật đơn thuần, thực ôn nhu.

Nỗi vui sướng cùng khoái hoạt không chút thành kiến tựa như có thể thông qua nụ hôn đó, truyền đến Vi Nhi Pháp, làm nàng...cảm động lây.

Vị thống lĩnh thô bạo, Vương Thượng đại nhân tôn quý dù sống mấy trăm năm lại chưa bao giờ yêu đương, giờ khắc này......!
Giấu dưới lớp lông mềm mại, toàn bộ thân mèo đỏ ửng.

Điều đầu tiên nàng nghĩ là -- mình anh tuấn mĩ lệ như thế, cho nên, mình hẳn là, không rụng......lông nhỉ.

Khi Vi Nhi Pháp phản ứng lại mình đang suy nghĩ gì, chỉ hận không thể tự cào mình một vuốt.

Quá mất mặt miêu mà!!
Hôn một miệng lông, Hạ Ngư cao hứng muốn chết.

Ở một hành tinh hoang tàn vắng vẻ, khắp nơi toàn trâu như thế mà nàng dĩ nhiên lại nhặt được một bé mèo anh tuấn xinh đẹp đến vậy!!
Nàng cẩn thận ôm mèo nhỏ lên, như ôm báu vật duy nhất của mình.

Vi Nhi Pháp vốn đang có chút nóng nảy, vươn vươn móng vuốt, dưới động tác ôn nhu của Hạ Ngư, móng vuốt lại chậm rãi thu về.

Trong lòng, nó ác liệt lại lạnh băng thầm nghĩ, cũng vậy thôi, dù sao thì khẳng định muốn lừa mình cho xem.


Trên thế giới này, sao có thể sẽ có người đối xử tốt với mình như vậy.

Người thích nàng, đơn giản là ham m.uốn quyền thế cùng lực lượng của nàng, nhưng một khi nàng lộ ra bộ dáng tạp chủng xấu xí ghê tởm này, ai sẽ thích nàng đây?
Ngay cả tên phó quan đã đi theo nàng cả trăm năm, khi nhìn thấy hình dạng thực của nàng cũng không do dự phản bội.

Người này chẳng qua lại dùng mưu kế, chỉ là một kiểu nguỵ trang mà thôi.

Nhưng mình còn tinh lực, có thời gian để chơi với nàng ta.

Nhìn xem nàng ấy định dở trò gì.

Dù sao, nếu nàng có ý định gây rối, tuỳ thời mình đều có thể dùng một móng vuốt giế.t chết.

Tiểu miêu thống lĩnh lãnh khốc ngạo kiều Vi Nhi Pháp vừa nghĩ xong, đầu lại bị mềm nhẹ sờ so,ạng hai cái.

Theo bản năng kêu: "Meow meow......"
Hạ Ngư cao hứng cực: "Ngoan quá!!!"
Vi Nhi Pháp: "...................." =皿=
Tuy trong lòng tưởng tượng đủ kiểu trả thù, nhưng Vi Nhi Pháp căn bản không có sức thực hiện.

Hạ Ngư cẩn thận ôm mèo.

Một lát sau, Vi Nhi Pháp phi thường tự giác, bắt đầu tìm một vị trí càng thoải mái để nằm ở trong vòng tay Hạ Ngư.

Cơn phẫn nộ qua đi, hai cái tai nho nhỏ bị Vi Nhi Pháp giấu dưới lớp lông ửng lên hồng hồng, có thứ cảm xúc không rõ tên nảy sinh dưới đáy lòng.

Từ khi nàng sinh ra cho đến khi lớn, lần đầu tiên có người ôm nàng như thế.

Hơi thở trên người nữ hài này......thực an tĩnh, thực thoải mái, hơn nữa không biết có phải ảo giác hay không, ngay cả nhân tố bạo động cũng lắng xuống không ít.

Vi Nhi Pháp thậm chí còn muốn cảm thấy thẹn nằm trong lòng nữ hài tử......meow meow hai cái.

......Đủ!! Kiềm chế! Không thể như vậy!
Hết chương 5
- --------------------------------
Bách Linh: Hu hu muốn hút mèo quá, muốn sờ sờ hai cái măng cụt TT^TT
Chị nhà nói 6 tháng nữa sẽ đón Hoàng Thượng muối tiêu về, hi hi, nôn quá đi O(≧▽≦)O Còn phải đi mua ổ, mua đồ chơi, đồ ăn,...đủ thứ nữa ˉ̞̭(′͈∨‵͈♡)˄̻ ̊.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.