Editor: Ái Khiết
Mới vừa lên xe, điện thoại trong ngực Thẩm Hạ Thời đã vang lên, bắt máy liền nghe thấy âm thanh vừa chạy vừa thở hổn hển của cảnh sát Trần: “Thẩm kiểm sát trưởng, tôi đến bãi đỗ xe đó rồi, các cô ở đâu?”
Thẩm Hạ Thời suýt nữa đã quên, vừa rồi ra ngoài cô không liên hệ được với Mộc Tắc nên mới gọi cho Trần Bạch, chỉ là không nghĩ tới hiện tại bọn họ mới đến. Ngữ khí Thẩm Hạ Thời mang theo ý xin lỗi: “Chúng tôi không sao cả rồi, thật là phiền cảnh sát Trần quá, tôi ở cửa sau bãi đỗ xe, trước tiên ngài cứ lại đây đi.”
Cảnh sát Trần cầm điện thoại còn chưa ổn định hơi thở, giọng có chút nghẹn: “Không có việc gì thì tốt. Trên đường tới đây kẹt xe tới một giờ, lúc này tới đã chậm, thật ngại quá!”
Đương nhiên Thẩm Hạ Thời cũng không để chuyện này trong lòng, tuy nói đối phương là cảnh sát, nhưng đồng ý tới chỗ này cũng là mạo hiểm mạng sống. Tuy không tới kịp, nhưng có tâm như vậy là đủ rồi, cô chân thành nói cảm ơn: “Tôi nên nói xin lỗi mới đúng, cảm ơn ngài đã mất công chạy một chuyến, ngài...”
Còn chưa nói xong, Mộc Tắc đã lấy điện thoại cô rồi ngắt kết nối. Thẩm Hạ Thời nhìn về phía anh, thấy sắc mặt anh biến thành màu đen, so với lúc đánh nhau còn đáng sợ hơn vài phần. Đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm cô, từ kẽ răng phun ra mấy chữ: “Ngay trước mặt anh mà dám gọi điện cho người đàn ông khác?”
Thẩm Hạ Thời bất đắc dĩ xòe tay: “Trả điện thoại cho em.”
Anh cho rằng cô lại phải gọi cho Trần Bạch, thần sắc ảm đạm vài phần, ngữ khí cũng cường ngạnh lên: “Không trả.”
Thẩm Hạ Thời dứt khoát đoạt lại, Mộc Tắc xụ mặt giơ cao lên, cô với không tới, vì thế nghiến răng bò tới người anh, hai đùi vòng lấy eo anh, duỗi cánh tay liền bắt được tay Mộc Tắc: “Trả cho em.”
Lần này Mộc Tắc không trả lời, tuy trong xe ấm áp, nhưng không khí lại dần dần lạnh đi. Thẩm Hạ Thời nhíu mày đẹp, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc. Thần sắc anh lạnh băng, dùng sức giữ điện thoại của cô, bộ dạng kia thật làm Thẩm Hạ Thời hoài nghi anh thật sự có bản lĩnh bóp nát vật trong tay mình, giọng nói của cô mềm đi: “Anh trả lại cho em đi, Mộc Tắc.”
Anh tức giận là thật, ghen cũng là thật, đương nhiên cũng biết rất rõ ràng Trần Bạch thích Thẩm Hạ Thời. Không có ai làm cho Mộc Tắc cảm thấy lo lắng, chỉ có Thẩm Hạ Thời là khác biệt.
Cô cơ hồ đối mặt với bất luận chuyện gì cũng lãnh đạm, chỉ là Trần Bạch có thể chiếm được chút sắc mặt tốt của cô, cho nên Mộc Tắc bắt đầu cảm thấy có chút thấp thỏm bất an.
Thật ra anh hạ quyết tâm không mềm lòng, nhưng chỉ cần Thẩm Hạ Thời dùng loại thần sắc và ngữ khí thế này nói chuyện với anh, anh liền không có biện pháp ngạnh khởi tâm địa, Mộc Tắc không nói một lời, cứng đờ trả điện thoại cho cô.
Quả nhiên Thẩm Hạ Thời đã bắt đầu gọi điện, Mộc Tắc nhìn người ngồi trên người mình, sợ cô ngồi không thoải mái lại ngồi thẳng lên chút, bàn tay ôm sau thắt lưng cô.
Cô gọi một số nào đó trong danh bạ, đột nhiên đưa đến bên tai Mộc Tắc, trong điện thoại là âm thanh tổng đài báo thuê bao đã tắt máy.
Mộc Tắc nhăn nhăn mày, nhìn chằm chằm cô không nói gì.
Thẩm Hạ Thời đưa màn hình đến trước mắt anh: “Nhìn xem đây là số điện thoại ai?”
Mộc Tắc nhìn rất rõ ràng, là số của anh.
Thẩm Hạ Thời nói: “Em gọi cho anh trước, nhưng điện thoại anh tắt máy, em cũng không biết số điện thoại đàn em của anh, lại sợ anh quay về không thấy em thì lo lắng, còn nhắn lại với người hầu nhà anh. Nhưng em không thể một mình đi cứu người, cho nên mới gọi cho cảnh sát Trần.”
Cô ngẩng đầu nhìn Mộc Tắc, tay nhỏ giữ lấy áo anh, một chút một, động tác nhẹ nhàng như bông lại thật đáng thương: “Em không thích anh ta đâu, anh không cần ghen tị.”
Nếu một người thường thể hiện bộ mặt không đứng đắn ra bên ngoài, đột nhiên có một ngày dỡ xuống áo giáp rồi cùng bạn thẳng thắn thành khẩn nói chuyện, thậm chí là ôn nhu mật ý, bạn sẽ cảm thấy luống cuống tay chân, khả năng còn có chút không thể tin được.
Hiện tại Mộc Tắc có loại cảm giác như vậy, cả người đều giống bay trên mây, tựa như ảo mộng, anh có chút không dám lớn tiếng nói chuyện, sợ làm Thẩm Hạ Thời trước mặt sợ hãi. Bên tai quanh quẩn lời nói của cô vừa rồi, lại nhìn ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, anh vẫn luôn bình tĩnh như vậy mà trong lòng lại cuồn cuộn sóng gió, không thể bình ổn.
Thẩm Hạ Thời cho rằng anh vẫn còn tức giận, hai cánh tay ôm cổ anh, toàn bộ cơ thể đều nhào vào trong lòng anh, âm thanh nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Sao anh lại giận dai như vậy chứ, em chỉ xem anh ta là đồng nghiệp thôi, không hơn. Anh cũng biết khi kiểm sát trưởng tra án đều phải hợp tác với cảnh sát mà, có người quen cũng dễ làm việc hơn đó.”
Trong lồng ngực anh quá ấm áp, Thẩm Hạ Thời thoải mái dựa vào không muốn nhúc nhích, lâu lâu lại lười biếng kêu tên anh một tiếng, nghe giống mèo con, cào ngứa tim người khác. Mộc Tắc giữ chặt hai tay của cô, lúc này mới hồi thần, đầu tiên nghĩ đến việc mình không nên tắt máy, hại cô không liên lạc được với mình, đương nhiên càng kinh hỉ hơn chính là bộ dáng cô ỷ lại anh.
@ a i k h i e t
Bên tai Thẩm Hạ Thời truyền đến âm thanh nghẹn ngào dịu dàng của anh: “Đều tại anh, về sau anh tuyệt đối sẽ không tắt máy. Anh đảm bảo, mặc kệ em ở nơi nào, chỉ cần một chiếc điện thoại anh nhất định sẽ tìm được em, được không?”
Tắt máy ra ngoài làm nhiệm vụ là thói quen của anh, bởi vì không muốn chuyện khác quấy rầy tới mình, không nghĩ tới lúc này còn bỏ lỡ điện thoại của Thẩm Hạ Thời, còn suýt nữa đã khiến cô mất đi tính mạng, Mộc Tắc thật sự rất hối hận.
||||| Truyện đề cử: Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn |||||
Thẩm Hạ Thời nhẹ nhàng “dạ” một tiếng, cô luôn luôn lười nhác, âm thanh cũng mềm mại đi, có lẽ là bởi vì mệt rã rời, còn có thể nghe được một chút giọng mũi. Mộc Tắc cúi đầu liền thấy lông mi cô rũ xuống, đen láy lại cong cong như một cây quạt nhỏ, lâu lâu lại rung rung chớp một cái, làm lòng anh run rẩy ngưa ngứa theo, anh đè thấp âm thanh: “Vừa rồi trong xưởng sửa chữa, em nói anh là cái gì của em?”
Nhắc tới cái này, tai Thẩm Hạ Thời lập tức đỏ lên, đột nhiên vùi mặt vào lồng ngực anh: “Chính là...”
“Chính là cái gì?” Âm thanh khàn khàn khàn hướng dẫn từng bước một.
Thẩm Hạ Thời lặng lẽ nắm chặt tay: “Chính là...”
“Thẩm kiểm sát trưởng!” Cách đó không xa đột nhiên vang lên âm thanh nôn nóng của Trần Bạch. Chuyện tốt của Mộc Tắc bị cắt ngang, giận dữ đấm một quyền lên xe, lạnh băng nhìn đám người đứng xa xa, bộ dáng quả thật có thể xông ra ăn thịt bọn họ.
Thẩm Hạ Thời ngồi dậy từ trong lòng anh, khuôn mặt hồng nhuận như say rượu, đôi mắt chứa hơi nước mờ mịt, má hồng hào, đôi môi no đủ diễm lệ. Anh không chút nghĩ ngợi, nâng cằm cô lên rồi hôn thật sâu xuống.
Thật ra Mộc Tắc không muốn dáng vẻ này của Thẩm Hạ Thời bị người khác thấy. Chỉ là càng hôn, lửa trên người anh càng lớn, tay ôm hông cô càng thêm cứng như thiết. Ôm thật chặt, hô hấp cô trở nên khó khăn, dùng hết sức đẩy cũng không được. Không như thể trạng Mộc Tắc, về điểm này lực đạo của cô tựa như con mèo nhỏ, ngược lại còn khiến Mộc Tắc càng thêm động tình, tay đè trên eo cô, bức bách cô dán sát vào mình.
Bụng dưới anh như ngọn lửa thật lớn muốn lan ra tới cánh đồng mênh mông, Thẩm Hạ Thời nỗ lực giãy giụa làm người Mộc Tắc cứng đờ, rốt cuộc cũng buông cô ra, âm thanh hổn hển lại khàn khàn: “Đừng lộn xộn.”
Hô hấp Thẩm Hạ Thời còn có chút hỗn loạn, trước ngực cô mềm mại phập phồng theo hơi thở dốc của cô. Mộc Tắc nheo mắt vuốt ve mặt cô, âm thanh khàn khàn mê người: “Mệt sao?”
“...”
Thật vất vả mới được thoải mái, Thẩm Hạ Thời vội cách xa anh một chút. Mộc Tắc cau mày kéo cô lại: “Hạ Hạ, anh không muốn em gặp tên đó.”
Thẩm Hạ Thời cảm thấy người đàn ông này rất thích ăn giấm, vốn định lý luận với anh hai câu. Nhưng ánh mắt anh nhìn cô quá mức trân ái, bàn tay to còn gắt gao nắm chặt cổ tay cô, chút tức giận vừa rồi của cô đều đã tiêu tán sạch sẽ. Thẩm Hạ Thời đưa mặt đến gần, thanh âm mềm mại:
“Chúng ta cùng nhau xuống xe đi gặp cảnh sát Trần đi, cùng nói cảm ơn với anh ta, sau đó liền về nhà. Đến bây giờ em còn chưa ăn cơm nữa, đói quá.”
Mộc Tắc cũng không còn chút tức giận nào nữa, thành thành thật thật theo cô xuống xe. Trần Bạch đứng ở xa thấy cô liền vội vàng chạy tới ngay, lại cảm thấy người đàn ông bên cạnh cô quen mắt, bất quá lo lắng cho Thẩm Hạ Thời, lúc này cũng không nghĩ nhiều, chạy tới liền xem xét người cô: “Cô không sao đấy chứ?”
Thẩm Hạ Thời nhàn nhạt cười: “Không sao, phiền ngài đi một chuyến rồi. Mộc tiên sinh đã cứu chúng tôi.”
“Mộc tiên sinh?” Lúc này Trần Bạch mới dời ánh mắt qua, Mộc Tắc đứng bên cạnh Thẩm Hạ Thời, đang lười biếng dựa vào xe bên cạnh, hai tay ôm trước ngực, đôi mắt đen trầm sâu thẳm, ánh mắt lạnh như băng, mang theo địch ý và khinh thường không chút che giấu.
Trần Bạch hơi kinh hãi, trong lòng đại khái đã đoán được thân phận người này, do dự một chút vẫn hỏi: “Mộc... Mộc tiên sinh tên gì?”
Khóe miệng Mộc Tắc giương lên, giọng nói bình tĩnh: “Mộc Tắc.”
Tên anh đối với cảnh sát ở Trừng Dương cũng coi như là tiếng tăm lừng lẫy, ai cũng biết Mộc Tắc là giang hồ hỗn đản, nhưng không ai dám đến nháo nhào ở địa bàn anh, đừng nói chi đến việc muốn bắt anh. 19 bộ Hòe Giang làm việc có nguyên tắc, nuốt trọn hắc bạch, mánh khóe thông thiên, mỗi khi có chuyện đều tiêu hủy sạch sẽ hết thảy dấu vết để lại, quả thật làm người khác hoài nghi có phải những chuyện này đều không phải họ làm hay không. Nhiều năm như vậy, cảnh sát cũng không bắt được một chút nhược điểm nào của họ.
Một mặt Trần Bạch bội phục Mộc Tắc, một mặt lại ước gì bắt được anh, hẳn đây đều là việc mà mỗi cảnh sát đều khao khát trong mơ. Đây chính là Mộc Tắc đại danh vang rộng đó, bắt được thì về sau tiền đồ như gấm, cả đời không cần sầu lo, đương nhiên, hậu quả không phải ai cũng chịu nổi.
Nhiều năm như vậy trôi qua, cũng không phải không có cảnh sát nào đó xúc động chạy tới địa bàn để bắt Mộc Tắc. Mà người ta cũng không trốn, cũng không động thủ với anh, cho anh bắt đó, kết quả thì sao? Đại gia Mộc Tắc ngủ ở cục cảnh sát mấy ngày, cũng không có chứng cứ định tội anh, ngược lại cục cảnh sát bị người 19 bộ Hòe Giang phá đến gà bay chó sủa.
Bởi vậy phía trên tạo áp lực, cục trưởng rất đau đầu tỏ vẻ: “Các người mẹ nó muốn kiến công lập nghiệp cũng đừng đi chọc vị đại Phật Mộc Tắc kia chứ, chúng ta không có đủ mạng để chọc bọn họ đâu!”
Hiện tại Trần Bạch bị đối phương dùng ánh mắt khinh miệt nhìn nhìn, tuy rằng rất muốn kháng nghị, nhưng hắn không dám, hơi có chút khẩn trương vươn tay hướng Mộc Tắc: “Mộc tiên sinh, ngài khỏe.”
Mộc Tắc quét mắt qua hắn một cái, lãnh đạm quay mặt đi không muốn phản ứng.
Trần Bạch xấu hổ buông tay, lại nhìn về phía Thẩm Hạ Thời: “Thẩm kiểm sát trưởng và Mộc tiên sinh quen biết thế nào vậy?”
Mộc Tắc và Thẩm Hạ Thời như một tà một chính cư nhiên lại sẽ hài hòa đứng chung một chỗ, thật là làm người khác ngoài ý muốn. Hắn không quen với Mộc Tắc lắm, bất quá đã tiếp xúc với Thẩm Hạ Thời rất nhiều lần, Trần Bạch vẫn biết chút ít. Thoạt nhìn vị kiểm sát trưởng này thường xuyên mang bộ dáng không đứng đắn, nhưng mà một khi đã cứng rắn lên thì ai cũng không đỡ nổi. Ai lại có thể nghĩ cô thù ghét cái ác như vậy mà lại có thể quen biết với đại ca xã hội đen, mấu chốt là thoạt nhìn quan hệ giữa hai người giống như không tồi lắm, làm người khác rất ngạc nhiên.
Mộc Tắc cũng nhìn về phía Thẩm Hạ Thời, muốn nghe xem cô sẽ nói thế nào, cô gái tươi cười nhu hòa một chút, thản nhiên đáp: “Cơ duyên xảo hợp.”
Còn không phải là cơ duyên xảo hợp sao, Mộc Tắc vẫn còn nhớ rõ tình cảnh khi mới gặp, ánh sáng quán bar luôn không tốt lắm, các anh em đều không có ý kiến gì. Mộc Tắc vẫn như thường ngày dựa tường hút thuốc, không nhớ được tới mấy phút sau, cuối hành lang truyền đến âm thanh giày cao gót của phụ nữ nện xuống đất, lúc đó còn có âm thanh truy đuổi. Mày anh hơi nhíu, vốn định rời đi, nhưng nhìn thấy thân ảnh thướt tha đi tới, Mộc Tắc bỗng nhiên có ý nghĩ muốn đứng lại xem náo nhiệt.
Ai biết cô gái đột nhiên lưu loát giữ lấy cà vạt anh kéo vào phòng, nói xong một câu liền ngồi trong lòng nghiêng qua hôn anh.
Lúc đó quả thật Mộc Tắc có sửng sốt một chút, đang muốn đẩy ra, trong bóng tối chợt vang lên âm thanh mềm nhẹ trấn an của cô gái: “Tiên sinh, đừng sợ.”
Người nên sợ là cô mới đúng, một người phụ nữ lại làm việc này với một người đàn ông, nhưng Mộc Tắc cũng không biết vì sao lại không đẩy cô ra, thậm chí còn bóp tắt điếu thuốc trong tay, bởi vì động tác cô quá mạnh, anh sợ không cẩn thận làm cô bị bỏng.
Sau lại bị cô năm lần bảy lượt đùa giỡn, thậm chí Mộc Tắc còn nghĩ, có phải ông trời thấy anh quá kiêu ngạo nên phái một người phụ nữ tới tra tấn anh hay không. Hiện tại anh đã biết, Thẩm Hạ Thời là ánh sáng chân lý mà trời cao ban tặng cho anh.
@ a i k h i e t
Trần Bạch nhìn chằm chằm Thẩm Hạ Thời đến phát ngốc, hắn chưa từng thấy Thẩm Hạ Thời tươi cười như vậy, rất khác với thường ngày, lại còn thật lòng vui vẻ, hắn thậm chí có thể thấy vài phần ôn nhu từ trong mắt cô.
Không đợi hắn hồi thần, Mộc Tắc đã ôm Thẩm Hạ Thời vào lòng, che mặt cô kín mít, lại không cho đôi chân trần trụi của cô đặt trên đất nên ôm cô cao lên. Thẩm Hạ Thời cũng ngoan ngoãn ôm cổ anh, thò mặt đến gần, nhỏ giọng hỏi một câu:
“Làm gì vậy, có người nhìn mà.”
Em bị người khác nhìn lâu lắm rồi đó!
Bất quá Mộc Tắc sẽ không nói như vậy.
Anh nghiêm trang nói: “Gió lớn, em sẽ lạnh.”
Thời tiết đích xác không tốt, mây đen còn chưa tan hoàn toàn, ánh sáng ảm đạm, gió lạnh thổi qua người cũng cảm thấy đau, không phải hoàn cảnh tốt. Bụng nhỏ Thẩm Hạ Thời còn có chút đau nhức, cũng không muốn lại ngu ngốc bước xuống nữa.
Nói cảm ơn với Trần Bạch xong lần nữa, cô nói: “Ân tình này của cảnh sát Trần tôi sẽ nhớ kĩ, về sau nhất định đền đáp ngài, thật sự phiền ngài chạy tới đây một chuyến rồi. Chúng tôi phải đi đây, cảnh sát Trần cũng về đi. Hôm nào tôi mời ngài ăn cơm, đến lúc đó sẽ bồi tội thật tốt.”
Trần Bạch ngây người nhìn xe bọn họ dần lăn bánh, trong đầu vẫn còn hiện lên ánh mắt cảnh cáo của Mộc Tắc trước khi đi, bộ dáng đáng sợ như hung thần ác sát.
Lúc này Khương Hân và Dương Cẩn cũng đi tới, còn có một đám người 19 bộ Hòe Giang theo sau. Vừa rồi Trần Bạch á khẩu không thể nói nhưng hiện tại đã có thể hỏi một chút, vì thế hắn chào đón:
“Hai vị trợ lý vẫn ổn chứ?”
“Còn tốt, còn tốt.”
Đương nhiên đây chỉ là lời khách sáo, chung quy Trần Bạch vẫn hỏi tới trọng điểm: “Mộc tiên sinh và Thẩm Hạ Thời có quan hệ gì vậy?”
Các anh em ở phía sau lớn tiếng đáp lại: “Còn có thể là quan hệ gì nữa? Quan hệ vợ chồng đấy.”
Dường như Trần Bạch muốn chứng thực nên nhìn về phía hai người Khương Hân. Dương Cẩn nâng tay hoa lan lên: "Cảnh sát Trần, tôi nói với anh vậy. Mộc tiên sinh đang mãnh liệt theo đuổi Hạ Hạ nhà chúng tôi. Theo tôi thấy, anh không có cửa rồi."
Khương Hân chọc cánh tay Dương Cẩn một chút, nhân tiện còn hung hăng trừng mắt liếc anh ta một cái, mãi đến khi Dương Cẩn bị trừng đến ủy ủy khuất khuất, Khương Hân mới mỉm cười nói:
"Bất quá vẫn cảm ơn cảnh sát Trần đã tới cứu chúng tôi, Hạ Hạ nhà chúng tôi là người có ơn nghĩa tất sẽ báo đáp, hôm nào mời đi ăn cơm, ngài nhất định phải tới nha."
Hàn huyên trong chốc lát, hai vợ chồng Khương Hân ngồi trên xe của 19 bộ Hòe Giang. Trong xe, mấy anh em vươn tay hướng hai người bọn họ: "Hiện tại thế nào thì chúng ta cũng sẽ trở thành thông gia, trước tiên bắt tay bày tỏ thành ý đi."
Khương Hân và Dương Cẩn cũng cảm thấy là lý lẽ này, bắt tay xong, đã rất thân thiết xưng hô 'thông gia' với đối phương.
Xe Mộc Tắc chạy về biệt thự đã là sáu giờ chiều. Cả ngày Thẩm Hạ Thời chưa được ăn gì, hơn nữa thân thể còn không thoải mái, lại còn như chịu tội chạy tới bãi đổ xe bỏ hoang ngây ngốc một ngày. Nhớ tới chuyện này càng làm cho Mộc Tắc càng thêm tức giận.
Thẩm Hạ Thời đã ngủ ở trong xe, Mộc Tắc cẩn thận tháo đai an toàn cho cô, phân phó người làm chút đồ ăn rồi mang vào phòng. Lúc đặt cô trên giường thì cô đã tỉnh lại, tay nhấc lên từ trên giường ngồi thẳng dậy:
"Quần áo trên người đều bẩn cả rồi, phải đi tắm thôi."
"Anh đi pha nước ấm cho em."
Thẩm Hạ Thời giữ chặt tay anh: "Có phải anh vẫn còn ghen không đó?"
Cô quá đào hoa, về sau giấm sẽ ăn không dứt. Mộc Tắc xác thật đã bắt đầu lo được lo mất, anh càng muốn thu hút sự chú ý và ánh mắt của cô nhiều hơn, muốn mặc kệ tất cả mà giữ cô lại bên cạnh. Nhưng mà biết như vậy càng không được, có lẽ không cẩn thận lại làm cô chán ghét chính mình mất, cho nên làm gì cũng phải chiều theo ý cô, điểm này anh so với cô, rõ ràng đã là người thua cuộc.
Đúng thật là hiện tại Mộc Tắc còn có chút ghen, nhưng luyến tiếc làm mặt lạnh với cô, chỉ là trong âm thanh trầm thấp khó nén bất an: "Người kia thích em."
Trần Bạch và Thẩm Hạ Thời là một loại người, bọn họ đều sống trong chân lý, có thể cứu rỗi và có năng lực cứu vớt người khác. Đổi thành một góc độ khác mà nói, bản thân bọn họ đã sớm là ánh sáng. Nhưng Mộc Tắc thì khác, anh đã sớm quen với bóng tối, thậm chí còn đã hợp nhất cùng với nó, cho nên anh mới sợ Thẩm Hạ Thời sẽ không lựa chọn mình.
Cô gái kéo tay anh, âm thanh ngọt ngào nhẹ nhàng nói: "Nhưng người em thích là anh mà."
Mộc Tắc ngẩn người.
Giống như lúc trước Thẩm Hạ Thời không tin Mộc Tắc sẽ yêu cô, hiện tại Mộc Tắc cũng có chút hoài nghi chính mình có phải nghe lầm hay không. Anh cứng đờ quay đầu nhìn cô, đè thấp lại giọng nói khàn khàn, còn có vài phần không xác định: "Em nói cái gì?"
Thẩm Hạ Thời ngồi trong lòng anh rồi ôm cổ anh, chân dài đặt trên eo anh, khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ diễm nghiêng đến trước mặt anh, ngọt ngào cười rộ lên: "Mộc Tắc, tụi mình hẹn hò đi."
Kinh ngạc vì sự chủ động của cô, Mộc Tắc còn kịp chưa phản ứng lại, mờ mịt hỏi một câu: "Hẹn hò cái gì?"
"Yêu đương không cần hẹn hò sao?"