Sủng Ái Tiểu Hư Hỏng (Hư Hỏng)

Chương 9: Đừng khóc, tôi ở đây



Editor: Ái Khiết
Cũng không biết có phải ảo giác của Mộc Tắc hay không, hướng của anh thấy hốc mắt của Thẩm Hạ Thời như đang ửng đỏ, nhưng đeo kính râm lên, che đến kín mít, cùng ngày thường cũng không khác biệt gì cả.
Mãi đến khi xe đã rời bánh từ lâu, anh vẫn còn đứng tại chỗ nhìn phương hướng cô rời đi. Vừa mới biết Thẩm Hạ Thời, anh đã từng điều tra qua cô, bất quá không có hiểu sâu hơn, chỉ biết là cô một lòng muốn tiến vào viện kiểm sát Trừng Dương. Hơn nữa có tiếng là con ma cuồng công việc, hành sự quái đản, xử lý nhiều án như vậy cũng không bị ghen ghét, hiện tại nghĩ lại có bao nhiêu phần khả nghi.
Mộc Tắc liếc nhìn Nhị Tứ: "Đây là kết quả điều tra của chú mày?"
Hắn xấu hổ cúi đầu: "Thật xin lỗi, em sẽ điều tra lại lần nữa."
"Không cần."
Nếu cô muốn gạt mọi người, đương nhiên sẽ không hy vọng tới người khác biết thân thế của mình. Dù Mộc Tắc rất tò mò chuyện của cô nhưng anh sẽ không làm như vậy, hiện tại anh có rất nhiều thời gian để tìm hiểu chuyện của cô, thậm chí còn sẽ nguyện ý chờ cô tự nói với mình.
Thẩm Hạ Thời đi rồi, nhà hàng vẫn còn không khí xấu hổ như cũ. Lúc Mộ Nhu từ trên đất bò dậy, An Bác Hạ cũng không đỡ bà ta. Bà ta cũng không để ý, trên mặt là hai dấu tay phiếm hồng, bà ôn nhu cười:
"Bác Hạ, anh đừng trách Hạ Hạ, con bé chán ghét em cũng phải thôi."
An Bác Hạ không nói, xung quanh đủ loại ánh mắt nhìn tới ông ta. Nói như thế nào ông ta cũng là một người có thân phận, có địa vị, rất không thích bị mọi người chê cười vây xem như vậy. Nhưng Thẩm Hạ Thời lại có bản lĩnh cố tình làm ông ta mất mặt. Mười lăm năm, số lần hai cha con gặp nhau không nhiều lắm, cũng là rời đi trong sự không vui. Ánh mắt lạnh như băng trào phúng của cô luôn có thể dễ dàng chọc giận ông ta.
Mà Thẩm Hạ Thời, lúc trước chính là cô bé đáng yêu trổ mã đến duyên dáng yêu kiều. Vậy mà trên người có rất nhiều thứ, hơn nữa không phải là vật bình thường, đó đều là độc dược, vũ khí trí mạng. An Bác Hạ rất rõ ràng, chỉ cần Thẩm Hạ Thời tìm được cơ hội, cô nhất định sẽ cho ông ta xuống địa ngục.
Cha con tranh chấp nhau như vậy, đời này tuyệt đối không còn có thể hàn gắn lại.
@ a i k h i e t
Ông ta nâng tay sửa cà vạt, đè thấp âm thanh: "Đi thôi."
Ba người lên xe, Mộc Tắc nhìn chằm chằm bóng dáng của Mộ Xán Vũ: "Hắn là ai?"
Anh không quên người này lúc nãy đuổi theo Thẩm Hạ Thời ra ngoài, tuy rằng ánh mắt cô thập phần chán ghét nhưng Mộc Tắc vẫn nhạy bén cảm giác được hai người vẫn có quan hệ gì đó.
"Em lập tức đi tra." Nhị Tứ nói.
Mộc Tắc đốt điếu thuốc, nhàn nhạt mở miệng: "Hiệu suất làm việc của mày đúng là càng ngày càng xuống cấp."
Trong lòng Nhị Tứ lộp bộp một chút, vội móc di động ra gọi thủ hạ, ước chừng mười phút sau, hắn hướng vào báo cáo cho Mộc Tắc đang ngồi hút thuốc trong xe:
"Người này tên là Mộ Xán Vũ, là người thừa kế duy nhất của công ty hữu hạn Gia Mộ. Mấy năm trước xuất ngoại đi học, vừa trở về không lâu, hiện đang nhậm chức thủ tịch tại văn phòng luật sư Thanh Vân."
"Nói trọng tâm." Mộc Tắc không kiên nhẫn nhăn mày, ngón trỏ chạm nhẹ trên điếu thuốc, bụi khói chấn động rơi xuống. Anh đổi sang tư thế ngồi thoải mái hơn, chân vắt chéo chờ câu trả lời.
Nói trọng tâm đương nhiên là nói về quan hệ với Thẩm Hạ Thời, Nhị Tứ cười trộm đem tư liệu lật qua tới mục quan hệ với Thẩm Hạ Thời.
"Mộ Xán Vũ và Thẩm Hạ Thời xem như đã quen biết nhau từ nhỏ, quan hệ hai người chẳng ra gì, phải nói là Thẩm Hạ Thời đơn phương chán ghét hắn, bởi vì cô của hắn phá hoại gia đình của Thẩm Hạ Thời. Nhưng Mộ Xán Vũ rất thích Thẩm Hạ Thời, lúc học đại học đã nhiệt liệt theo đuổi cô ấy, xuất ngoại vẫn luôn có ý muốn liên lạc với Thẩm Hạ Thời. Thoạt nhìn bây giờ là lại tiếp tục chuẩn bị theo đuổi Thẩm Hạ Thời."
"À." Người đàn ông cười lạnh một tiếng không rõ ý vị, chỉ là trầm mặc hút thuốc. Anh em hai mặt nhìn nhau, lắc đầu cảm thán thổn thức, tình địch lão đại vẫn còn rất nhiều.
Mộc Tắc lại nhăn mày: "Mấy tên còn lại lúc nãy đi cùng với cô ấy là ai?"
Nhị Tứ cười hắc hắc: "Đều đã điều tra xong, tên Dương Cẩn kia không cần lo lắng, là thằng ẻo lả, đã kết hôn, chỉ có quan hệ bạn bè với Thẩm Hạ Thời. Còn người đeo kính tên là Úy Tây Châu, mới vào viện kiểm sát gần đây, trước đó không lâu còn chọc giận Thẩm Hạ Thời, Thẩm Hạ Thời thật không thích hắn, chỉ coi hắn như đồng nghiệp, có thể loại bỏ. Tên còn lại là Trần Bạch, là cảnh sát, có chút thông minh, cũng xử lý không ít án tử, bất quá so sánh với ngài thì còn kém xa, cũng loại bỏ."
Mấy anh em ném cho Nhị Tứ một ánh mắt, có nhãn lực đấy! Biết khi nào nên nói cái gì. Quả nhiên sắc mặt Mộc Tắc đã tốt lên không ít, anh nhắm mắt lại phân phó: "Lái xe."
Nhị Tứ cười ha hả hỏi: "Đi đâu vậy đại ca?"
"Đi theo Thẩm Hạ Thời."
"Người đi đã lâu rồi, chẳng lẽ phải..." Vừa ngẩng đầu đã thấy ánh mắt đen nhánh của Mộc Tắc, Nhị Tứ rùng mình: "Được! Đi theo sau thôI!"
Khi Thẩm Hạ Thời lên xe liền mang kính râm lên rồi ngủ một giấc thật ngon. Mọi người tuy tò mò nhưng cũng không ai hỏi nhiều. Xe chạy đến đường Đan Hà, Thẩm Hạ Thời lười biếng mở miệng:
"Dừng xe."
Khương Hân đột nhiên giẫm phanh, Thẩm Hạ Thời không nói lời nào bước xuống xe, đi đến tiệm cà phê đối diện phố, Dương Cẩn và Khương Hân đuổi theo.
Cô mua mấy ly cà phê đưa cho Khương Hân, lại trầm mặc xoay người tiến vào một siêu thị. Lúc quay ra đã xách mấy chai bia lên xe, cô nhìn thoáng qua Úy Tây Châu và Trần Bạch: "Uống không?"
Hai người nghiêm túc lắc đầu, Thẩm Hạ Thời dùng răng cạy mở nắp chai, ngửa cổ uống ực ực vài ngụm, cảm thấy mỹ mãn lau miệng mấy cái: "Đi thôi, tìm chỗ ăn cơm."
"Nếu hôm nay không ăn cũng không sao, cô trở về nghỉ ngơi cho tốt đi." Trần Bạch nhìn cô, mặt lộ ra thần sắc đồng tình.
"Đừng nhìn tôi như vậy chứ." Trên mặt Thẩm Hạ Thời mang kính râm, nhìn không thấy cảm xúc gì trong ánh mắt của cô. Môi đỏ cô cong lên, cười đến thoải mái: "Nên làm gì thì làm, đi ăn cơm."
Thẩm Hạ Thời ở trên xe cách vài phút lại uống rượu một lần, để ý đến một cửa hàng có chiếc xe bên ngoài, cô vỗ vỗ ghế sau của Khương Hân:
"Này này này, các cậu còn nhớ chỗ đó không, lần trước bò bít tết ăn ở đó cũng ngon lắm."
Xuống xe, Thẩm Hạ Thời đem chai bia đã rỗng không ném vào thùng rác. Cô gỡ kính râm, lười nhác vươn vai, khuôn mặt không có bất kì biến hóa gì, giống như hết thảy chuyện vừa xảy ra không dậy nổi một đợt sóng nào trong lòng cô cả.
Kêu phục vụ, mọi người chỉ món mình thích ăn, trò chuyện câu được câu không. Chờ ăn xong rời đi thời gian vẫn còn sớm, mới là buổi chiều, Thẩm Hạ Thời sờ sờ bụng:
"Ăn uống no đủ rồi, đi làm chính sự."
Khương Hân nhận được điện thoại từ đơn vị điều tra, cô nói: "Đã xác nhận, ghi chép tiêu thụ của nhãn thời trang này có hóa đơn đề tên và địa chỉ của Kim Thân Hồng."
"Ok!" Thẩm Hạ Thời búng tay một cái: "Tới bệnh viện."
Cách mấy ngày gặp lại Thẩm Hạ Thời, sắc mặt Kim Thân Hồng thật không tốt. Tuy bị thương không chết, nhưng vì vậy mà cả ngày phải nằm tu dưỡng trên giường bệnh, trong lòng nghẹn một cục tức, không có gì cũng kiếm cớ để gây chuyện, nhóm cảnh sát được điều tới bảo vệ hắn đều hận không thể bóp chết hắn.
Mang tài liệu đến ném lên bàn, Thẩm Hạ Thời đặt mông ngồi xuống sô pha, vắt chéo chân, tay ôm ngực, quả thật so với Kim Thân Hồng còn nhàn nhã hơn vài phần.
Kim Thân Hồng nhìn cô cười đến vô cùng lạnh lẽo, Thẩm Hạ Thời nhướng mày: "Xem ra tâm tình của anh không tồi nha, còn cười được. Hôm nay tôi chính thức đến đây để nhắc nhở anh, tôi đã khởi tố."
"Khởi tố tôi? Có chứng cứ sao?"
"Đoán xem."
Kim Thân Hồng trừng mắt nhìn cô không nói lời nào.
"Thẩm kiểm sát trưởng, đã lâu không gặp." Một người đàn ông đi tới trước cửa, mang theo vài tập văn kiện, trên mặt treo nụ cười tươi như vũ khí hiên ngang của hắn.
Luật sư đến từ văn phòng luật sư Thanh Vân, Đinh Thừa Chu, người nổi tiếng với tài gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ. Tục ngữ có câu có tiền có thể sai khiến ma quỷ, hình như hắn đã thành luật sư cá nhân của Kim Thân Hồng, mấy án tử lần trước đều là do hắn biện hộ cho Kim Thân Hồng thành vô tội. Lúc này hắn tìm đến, Thẩm Hạ Thời một chút cũng không ngoài ý muốn.
Thẩm Hạ Thời không để ý tới hắn, Đinh Thừa Chu cũng không tức giận, trên mặt là nụ cười bất biến:
"Tôi nghe nói vụ án lần này là do cô phụ trách, tôi rất vui vẻ, rốt cuộc cũng có thể gặp được một đối thủ có thể cạnh tranh."
Khương Hân trợn trắng mắt: "Hôm nay chúng tôi sẽ đem chứng cứ trình đến tòa án, lệnh truyền các người đến hẳn là vào ngày mai, mời làm tốt công tác chuẩn bị ra tòa."
Đinh Thừa Chu gật đầu, lời nói hòa hoãn nhỏ nhẹ: "Đó là đương nhiên, phiền các người tự mình đến một chuyến rồi."
Hắn nhìn về phía Thẩm Hạ Thời: "Thẩm kiểm sát trưởng không có việc gì để làm thì cho Đinh mỗ chút thể diện cùng uống một ly cà phê đi. Biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng chứ, tôi không ngại cho kiểm sát trưởng tìm tòi một chút đâu. Cô lớn lên xinh đẹp như vậy, Đinh mỗ lại rất hiểu đạo lý thương hoa tiếc ngọc, tôi sẽ nhường cô một chút vậy."
"Được chứ." Nửa người Thẩm Hạ Thời lười biếng ngã vào gối ôm sau lưng, mỉm cười nhìn hắn: "Luật sư Đinh, đến đây ngồi đi."
Nữ nhân mỹ lệ ai lại không thích, Thẩm Hạ Thời còn là người xuất chúng như vậy, chẳng sợ mỗi một động thái trong lúc vô tình, mỗi ánh mắt không chút để ý đều có thể sinh ra dụ hoặc. Đinh Thừa Chu là đàn ông, bình thường đàn ông đều dễ dàng sinh ra ý nghĩ kiều diễm với phụ nữ như vậy.
Hắn ngồi xuống, Thẩm Hạ Thời bưng chén trà trên bàn hất lên mặt hắn. Đinh Thừa Chu ngẩn người nhìn cô, rốt cuộc cũng không giữ được vẻ mặt tươi cười giả tạo, trừng mắt nhìn cô:
"Cô làm gì vậy!?"
"Ai da~" Dáng vẻ Thẩm Hạ Thời kệch cỡm che miệng kinh ngạc: "Vừa rồi anh nói nhường tôi một chút, thì ra là nói láo nha. Luật sư Đinh hung dữ quá, một chút cũng không hiểu thương hoa tiếc ngọc."
"..... Tôi sẽ không bỏ qua cho cô!"
"Như vậy là được rồi." Thẩm Hạ Thời cười lạnh: "Anh không buông tha cho tôi, tôi cũng không nghĩ sẽ buông tha cho anh, như vậy mới xứng làm đối thủ của tôi. Đinh Thừa Chu, chúng ta sẽ gặp lại trên tòa án."
Thẩm Hạ Thời đi tới cửa rồi lại vòng về bên người Kim Thân Hồng, hạ thủ không nhẹ vỗ vỗ bả vai bị thương của hắn, Kim Thân Hồng đau đến nhếch miệng nhe răng: "Cô cút ngay cho tôi!"
"Ngại quá Kim thiếu gia, tôi nhớ lầm, tôi cho rằng chỗ anh bị thương là bên kia cơ."
Cô giả bộ cười cười, biểu cảm muốn bao nhiêu dối trá thì có bấy nhiêu. Không thể không nói, một kẻ đã quen được a dua nịnh hót như Kim Thân Hồng vẫn là lần đầu gặp loại phụ nữ khó chơi như Thẩm Hạ Thời. Thậm chí hắn còn nghĩ chờ việc này kết thúc, hắn nhất định sẽ đem người phụ nữ kiêu ngạo này đè dưới thân, làm cô kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.
Ai biết Thẩm Hạ Thời đột nhiên cong lưng xuống, nói bên tai hắn: "Tôi biết anh hận tôi, cũng biết anh muốn làm trò gì với tôi, bởi vì ánh mắt anh đã viết rõ như vậy rồi. Yên tâm, anh vĩnh viễn sẽ không có cơ hội đâu."
Kim Thân Hồng nổi điên, nhóm cảnh sát vội giữ lấy tay chân múa loạn lên của hắn: "Kim thiếu gia, chú ý thân thể!"
Hắn nhìn vậy đã biết, nhóm cảnh sát này đều một lòng với Thẩm Hạ Thời, đều hận không thể cho hắn đi tìm chết!
Kim Thân Hồng rống giận làm bọn họ vui đến mức vẫy tay. Hắn trừng mắt nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng dáng rời đi của Thẩm Hạ Thời rồi lại liếc nhìn Đinh Thừa Chu. Cả hai người họ đều là phải bắt buộc làm bộ dạng tức giận như vậy,
Thẩm Hạ Thời, cô sẽ đắc ý không lâu đâu!
Từ bệnh viện bước ra, Thẩm Hạ Thời một mình gọi xe về nhà. Khương Hân và Dương Cẩn rất không yên tâm, cô ngồi trên taxi phất tay:
"Đừng lo, đám nhóc này chị có thể xử lý mà."
Về đến nhà đã gần 7 giờ, mùa đông đêm dài, trời đã tối dần, độ ấm càng thấp, khí lạnh từ ngoài tràn vào bên trong quần áo, lạnh đến mức hai chân Thẩm Hạ Thời có chút cứng đờ.
Cô không về nhà, một mình đi dạo xung quanh hơn nửa giờ. Trong lòng có tâm sự, đi xa thế nào cô cũng không rõ, mãi đến khi hai chân đã lạnh đến mức chịu không nổi, lúc này cô mới đi về hướng nhà mình. Tới dưới lầu, cô ngừng lại nhìn sang đối diện.
@ a i k h i e t
Hàng hiên có một người không thấy rõ mặt, dáng người rất đĩnh bạt, khoác áo đen dài, bên trong là áo sơ mi đơn giản, một tay đút vào túi, tay kia kẹp điếu thuốc, khói trắng vờn quanh như một vị khách đến từ thiên ngoại bồng lai.
Người đó nâng mắt lên nhìn sang cô, giọng nói trầm thấp: "Lại đây."
Thẩm Hạ Thời không biết vì sao lại không trốn, có lẽ cô cũng không sợ anh như vậy, hoặc có lẽ bởi vì hôm nay thật sự mệt mỏi, không muốn quấy phá gì nữa.
Cô đứng trước mặt anh, giọng nhẹ nhàng: "Có chuyện gì sao?"
Mộc Tắc dập thuốc, vị nicotin bị gió thổi cuốn đi đến sạch sẽ. Anh đứng thẳng người, mở rộng áo khoác bọc cơ thể mảnh khảnh của Thẩm Hạ Thời vào trong lòng.
Cái ôm ấm áp chớp mắt đã hòa tan khí lạnh trên người cô.
Thẩm Hạ Thời sửng sốt. Mộc Tắc tháo bao da trên tay, bàn tay to vuốt ve trên tóc cô:
"Về sau nhìn thấy tôi đừng chạy. Mặc kệ em dù chạy đến nơi nào, tôi cũng sẽ tìm được em."
"Anh thật đúng là..." Thẩm Hạ Thời bất đắc dĩ mở miệng, hốc mắt không biết sao lại đỏ lên, mũi hơi chua, việc này làm cô nhanh chóng không nói được nữa. Ai có thể nghĩ đến thế mà cô lại có cảm giác an toàn với người đàn ông quen biết không lâu này chứ.
Thế nhưng, cảm giác được ôm... rất an tâm...
Cảm nhận được cơ thể người trong lòng đột nhiên run run, Mộc Tắc cứng đờ buông cô ra. Tay Thẩm Hạ Thời dùng sức bụm mặt, bả vai gầy yếu nhẹ nhàng run rẩy, cô cũng không phát ra tiếng động, chỉ là trên cổ tay chảy xuống vệt nước làm người ta biết là cô đang khóc.
Mộc Tắc phát ngốc, Thẩm Hạ Thời dựa theo tường ngồi xổm xuống, giống như một đứa trẻ bị vứt bỏ cuộn tròn lại bên chân anh. Ban đêm yên tĩnh cũng không có tiếng khóc, Mộc Tắc lại có thể tưởng tượng cô dùng lực tự chủ lớn thế nào để khống chế mình không khóc thành tiếng. Trong lòng anh chợt nhói đau, đau đến mức muốn chết.
Anh quỳ gối trước mặt cô, đem cả người cô ôm vào trong lòng: "Hạ Hạ, đừng... đừng khóc, tôi ở đây."
Anh chưa từng yêu ai, cũng không biết ôn nhu là gì, càng không hiểu dỗ người khác như thế nào, chỉ có thể lặp đi lặp lại duy nhất một câu: "Đừng khóc, tôi ở đây."
Một chút ấm áp ngắn ngủi cũng được, Thẩm Hạ Thời ôm chặt cổ anh, âm thanh khàn khàn nhẹ nhàng nỉ non: "Cảm ơn anh."
Ba chữ đơn giản nhất lại nặng trĩu đè trong lòng Mộc Tắc.
Mưa bom bão đạn anh đều nhịn, vậy mà lại không thể nhịn được những lời này của Thẩm Hạ Thời, đau đớn thật lớn lan trong cơ thể, giống như là đang lôi kéo, khai quật, tạc một cái động không đáy thật lớn trong lòng anh vậy.
Mộc Tắc siết chặt tay ôm lấy cô: "Vậy có khả năng em sẽ muốn cảm ơn tôi rất nhiều lần."
"Vì sao?"
"Tôi tính sẽ không buông tay."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.