Sủng Ái Vô Tận: Ông Xã Thâm Tình Của Tôi

Chương 16-1: Có anh ở đây 1



“Anh đưa em đi đâu?” Chỉ có thể bị Đoàn Hồng Huyên dẫn đi, cảm giác để mặc cho hắn đưa mình đi sống nơi nào thì đi thật không dễ chịu, Ngải Tử Lam cố gắng thoát khỏi bản tay giam cầm của hắn, bất đắc dĩ hắn càng nắm chặt hơn, sức mạnh của một người đàn ông trưởng thành không phải là thứ cô có thể kháng cự được.

“Nơi để ngủ.” Không để ý đến sự hơi giãy giụa của Ngải Tử Lam, Đoàn Hồng Huyên nắm chặt lấy tay cô, gương mặt tuấn nhan thâm thúy, lạnh lùng bức người.

“Em có thể tự mình đi theo anh mà.” Ngải Tử Lam vẫn có chút không tình nguyện, nhỏ giọng yêu cầu.

“Tử Lam.” Đoàn Hồng Huyên đột nhiên dừng bước chân lại, giọng trầm ấm mà khàn khàn, mang theo vẻ gợi cảm như có như không.

Ngải Tử Lam có chút ngạc nhiên, cho rằng hắn chuẩn bị buông tay, còn chưa kịp phản ứng lại, vừa lơ đãng một chút liền bị Đoàn Hồng Huyên thân thể cao lớn quay lại ôm lấy, áp chế tấm thân yêu kiều cuẩ cô vào bức tường bóng loáng.

Hắn muốn làm gì?

Hơi thở trong nháy mắt như nghẹt lại, theo đó trên đầu một bóng dáng cực lớn bao phủ lấy, thân thể mảnh mai yêu kiều của Ngải Tử Lam hoàn toàn bị Đoàn Hồng Huyên ôm trọn, khí tức nam tính nồng nồng bủa vây lấy cô, tiếng thở ấm áp kia lại gần trong gang tấc.

Thân thể Ngải Tử Lam đột nhiên có chút cứng đờ lại, tai hơi đỏ lên, không dám động đậy, sợ xảy ra chuyện gì không thể khống chế.

Cô sao có thể quên người đàn ông trước mắt này, không phải là người cô có thể dễ dàng chọc giận.

Đoàn Hồng Huyên dường như nhìn ra nỗi quẫn bách của cô, ánh mắt băng lãnh nhanh chóng lướt qua một tia giảo hoạt, vô tình hay cố ý đem thân thể lại gần cô, dường như muốn đem cả thân thể đều đè lên người cô vậy, chạm đến thân thể mềm mại ấm áp của cô, khiến hắn hoảng hốt nhớ đến tư vị mất hồn đêm hôm đó.

Thật sự muốn nếm lại tư vị của cô ấy lần nữa, ánh mắt dần trở nên đen tối, giống như biển lớn thâm sâu không nhìn thấy đáy, một cơn bão đen tối đang lặng lẽ. 

“Đoàn Hồng Huyên, xin anh tự trọng.” Bên tai đột nhiên vang lên một giọng lành lạnh.

Ngải Tử Lam không thích ứng được với bầu không khí ám muội đột nhiên xuất hiện này, có chút sợ hãi, có gì đó không đúng, sợ cục diện mà tiếp tục phát triển sẽ thoát khỏi sự khống chế của cô, ánh mắt nhìn về phía Đoàn Hồng Huyên với sự chán ghét cùng cảnh giác sâu sắc.

Nếu anh ta cưỡng bức cô, cô tuyệt sẽ không quan tâm cá chết lưới rách.

Lời của Ngải Tử Lam như một chậu nước lạnh hắt lên người Đoàn Hồng Huyên, lập tức kéo hắn bên bờ vực thẳm trở lại. Thấy phản ứng của mèo nhỏ trong lòng, hắn biết, hắn đã quá nóng vội rồi.

Bình phục một chút sự mãnh liệt trong cơ thể, Đoàn Hồng Huyên từ từ đem cơ thể rời khỏi Ngải Tử Lam, bình tĩnh mà lạnh lùng lên tiếng: “Tử Lam, anh chỉ là muốn nói cho em biết, nếu em không muốn để anh nắm tay em đưa đi, vậy anh chỉ có thể ẵm em đi, em tự chọn đi.”

Nói xong câu vô sỉ này, Đoàn Hồng Huyên một chút bộ dạng xấu hổ cũng không có, giống như chuyện vốn phải như vậy.

Ngải Tử Lam đương nhiên là bị lời của Đoàn Hồng Huyên làm cho ngứa răng rồi, nhưng cô vừa mới vất vả lắm mới kéo hắn ra khỏi bờ vực thẳm, bây giờ cũng không không dám phản kháng lại lần nữa, chỉ có thể thầm mắng trong lòng.

Ai có thể ngờ chứ, Đoàn Hồng Huyên đường đường là tổng tài tập đoàn tài phiệt cao cấp Đoàn Thị, lại là kẻ vô lại vô sỉ như vậy.

Bỏ đi bỏ đi, bị nắm một chút cũng không mất miếng thịt nào. Ngải Tử Lam bất đắc dĩ nghĩ vậy.

Thấy con mèo nhỏ không vâng lời tạm thời bị thuần phục ngoan ngoãn trở lại, đáy mắt Đoàn Hồng Huyên lướt qua một ý cười, tâm tình vui vẻ tiếp tục nắm tay Ngải Tử Lam hướng về phía phòng ngủ.

“Đây là phòng khách, em tạm thời ở đây trước đã.” Đèn mở lên sáng chói, đập vào mắt là căn phòng sạch sẽ thoải mái.

Đoàn Hồng Huyên không phải là không nghĩ qua việc để Ngải Tử Lam và hắn ở chung một phòng, nhưng Ngải Tử Lam nhất định là sẽ không đồng ý, huống hồ, bên gối ngày ngày ngủ một cô gái mê người như vậy, hắn sợ mình không làm chủ được, sẽ lại lần nữa ăn lấy cô.

Mặc dù bọn họ đã là vợ chồng hợp pháp, nhưng Đoàn Hồng Huyên không phải là loại người cưỡng bách người khác, hắn sẽ đợi đến ngày Ngải Tử Lam yêu hắn, đồng ý chung giường chung gối với hắn.

Đưa Ngải Tử Lam một vòng ngắm căn phòng, Đoàn Hồng Huyên mặt lãnh khốc lại bổ sung thêm: “Vật dụng cá nhân của em, uhm, vẫn cần chuẩn bị một số đồ dùng sinh hoạt nữa, một hồi anh sẽ kêu người đưa tới.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.