Gió đêm luồn lách qua ô cửa, chầm chậm phiêu du khắp căn phòng, nhẹ nhàng chờn vờn lớp ga giường, đồng thời, khẽ khàng vuốt ve gò má Hạ An nóng hổi.
Từ lúc Phó Giản Dự thốt ra câu nói kia, cậu ậm ừ e dè đáp lại. Thân thể họ dựa sát vào nhau, bờ vai cậu trĩu nặng, tựa hồ một chỉ báo nhắc nhở khoảng cách giữa hai người đã kéo lại thật gần.
Phó Giản Dự nhắm mắt ngả vào vai Hạ An, trán hắn cọ vào bên gáy cậu. Gần đến thế, hắn hiển nhiên ngửi được mùi hương vấn vương trên cổ cậu, âm ấm và ngọt ngào, hít vào có thể khiến tâm trạng người thoải mái tươi vui.
Trong mấy ngày phải quay bù tiến độ của gần hai tháng, mẹ hắn lại phải vào viện, bệnh tình cụ thể hiện còn chưa rõ, hắn cứ nghĩ bản thân có thể ứng phó với tất cả mọi chuyện, thế nhưng trong khoảnh khắc ánh đèn vụt tắt, sự mỏi mệt bỗng chốc xâm chiếm vào từng tế bào. Cứ như thế, câu nói kia buột thốt khỏi đầu môi.
Hoá ra phàm là con người, đều sẽ có lúc cảm thấy mỏi mệt. Thân thể chẳng tính là chi, trầm trọng hơn, là trong một thoáng chốc nào đó, có thứ gì từ sâu trong xương tuỷ, vươn mình trồi lên chiếm cứ cõi lòng, kìm giữ lấy ta, khiến mỗi bước tiến về phía trước đều vô cùng gian nan.
Kề sát lại gần bên, tinh thần dần dần thư thả. Cảm nhận được cơ thể hơi căng thẳng của Hạ An, không biết vì lẽ gì, khoé môi hắn khẽ cong lên một nụ cười thầm kín, trong lòng chưa từng nhẹ nhõm thế bao giờ.
Từ ngày gặp cậu, thi thoảng hắn lại có những giây phút thảnh thơi ngắn ngủi như thế.
Hai tiếng trước, đứng giữa sân vận động rộng lớn, vây quanh bởi tiếng la hét ồn ào, là tâm điểm của vô vàn ánh mắt, đối với một thần tượng mà nói, tất cả chỉ là chuyện thường ngày. Nơi cao đón gió lạnh, gia nhập giới giải trí mười năm, từ buổi đầu hoảng hốt lo sợ, đến ngày sau, hắn đã không biết bao lần cảm thấy mọi sự đều vô nghĩa.
Có tiền bạc, có danh tiếng, nhưng cuộc sống lại dường như thiếu vắng niềm vui. Vào năm giành được danh hiệu diễn viên xuất sắc nhất, hắn đã cùng Khổng Chí ngồi trên tầng thượng một toà nhà cao mấy chục tầng, bên ngoài cửa kính là cảnh đêm tấp nập chốn thị thành, đèn màu giăng mắc, tráng lệ phồn hoa. Không gian phía trong toà nhà sáng choang thoáng đãng, lóng lánh ly cao, rượu ngon bày đầy, bạn bè tụ hội. Khi ấy, cha hắn hãy còn sống, vừa mới đây hai người còn trò chuyện với nhau qua điện thoại, cuộc sống tựa hồ chẳng có sự tình chi không thông thuận, nhân sinh lẽ nào còn không được xưng tụng là viên mãn ư.
Nhưng khi ấy, một Phó Giản Dự tuổi vừa tròn hai mươi hai, lại nói rằng mình rất mệt mỏi.
Khổng Chí kinh ngạc, lúc lắc ly rượu hỏi hắn nguyên do.
Đèn chùm lộng lẫy rọi xuống quầng sáng trắng chói loà, bao bọc bóng hình thuở thanh xuân của hắn trong đó.
Hơi men khiến đầu óc mơ màng, hắn hời hợt đáp lời, có lẽ là do bản thân không quen cung cách của giới giải trí. Khổng Chí nghe vậy thì khuyên nhủ mấy câu, sau lần ấy, chỉ thảng hoặc đôi lần nhắc lại.
Phó Giản Dự có lúc suy nghĩ, bản thân mình đối với Hạ An thật ra có ý nghĩa như thế nào.
Thần tượng và người hâm mộ, người trước đối với người sau là đối tượng sùng bái, kính ngưỡng, người sau đối với người trước là hậu phương vững vàng. Chỉ có điều, Phó Giản Dự hiểu rõ, mối quan hệ này rất nhiều khi mong manh tựa băng mỏng, chẳng chút nào kiên cố.
Từng có một người đã bầu bạn với hắn thật lâu, tuy rằng không biết tên, biết tuổi, nhưng giữa hai người đã có mối ràng buộc suốt năm năm ròng. Thế mà rồi rốt cuộc chẳng còn lại chút gì tin tức, đường đi cứ vậy chia đôi ngả thế thôi.
Thời niên thiếu có thể mến mộ sùng bái một người, nhưng đến năm hai mươi tuổi, ba mươi tuổi, phần tình cảm này có lẽ đã sớm hư hao phần nhiều. Người hâm mộ cuồng nhiệt thuở xưa nay đã có cho mình cuộc sống riêng, người từng là tâm điểm chú ý dạo ấy giờ có lẽ đã ngã xuống đài cao, trở thành một hình bóng mờ nhạt lạc giữa biển người. Kể cả khi vẫn nhận được muôn vàn lời ca tụng, người đồng hành cùng hắn leo lên đỉnh cao đã rời đi mất rồi, hắn đứng ở nơi đó, phóng mắt nhìn núi đồi trùng điệp, phảng phất cảm thấy tim mình trống rỗng đơn côi.
Hạ An vì hắn mà ứng tuyển vào Người đương thời, cậu yêu thích hắn, nhưng phần tình cảm này liệu có thể duy trì được bao lâu đây?
Từ dạo cậu trình bày phương án phân cảnh, Phan Khâm ngày càng coi trọng cậu hơn. Hạ An nếu cứ ở công ty giải trí làm một nhiếp ảnh gia bình thường, rõ ràng là phí hoài tài năng.
Đến thời điểm nào đó Hạ An nhận ra điều ấy, cảm thấy lý tưởng càng quan trọng hơn, hoặc là đến khi cậu không còn thích hắn như hiện giờ, có phải cậu cũng sẽ nhẹ nhàng vỗ cánh bay đi mất, theo đuổi cuộc đời của chính mình hay không, để rồi sự dựa dẫm của giây phút này sẽ lại tiêu tan, chẳng khác chi hoa nở trong gương, trăng treo dưới nước.
Bả vai đột nhiên nhẹ bẫng, Hạ An thoáng ngơ ngẩn, trong bóng tôi, với gương mặt đỏ bừng, cậu nhỏm người, lần bước đến khu vực cửa ra vào, ngồi xổm sờ soạng tìm tấm thẻ phòng.
Cậu đứng dậy, khẽ thở phào, lại lần nữa nhét tấm thẻ vào khe. Thời điểm quay người lại, cậu thấy Phó Giản Dự ngồi dậy từ bên mép giường, hắn thậm chí còn cẩn thận miết lại phần ga giường bị nhăn.
Sau khi kết thúc buổi hoà nhạc, hắn đã thay sang bộ trang phục khác, áo sơmi cổ tàu màu trắng ngà, với phần tay được xắn lên đến khuỷu, nút tay áo nới lỏng điểm tô thêm dáng vẻ tuỳ ý, phối hợp cùng chiếc quần lửng màu xanh quân đội, thắt lưng nâu sẫm tôn lên vòng eo thiên gầy nhưng rắn chắc.
Hạ An vẫn luôn yêu thích tạo hình năng động phóng khoáng này của Phó Giản Dự, hiện giờ hắn đứng nơi đây, mới ban nãy hai người còn gần gũi đến vậy, cõi lòng nhảy nhót, gương mặt ửng hồng, cậu vụng về tìm chủ đề để nói: "Phòng rất sạch sẽ, còn yên tĩnh nữa, em cảm thấy khá ổn."
Phó Giản Dự nhìn cậu gật đầu, lia mắt ngó quanh, nói: "Thời gian không còn sớm, tôi đi trước đây, cậu nghỉ ngơi sớm một chút."