Sùng Bái - Cảnh Tiềm

Chương 29: Nặng lời



Sáng sớm hôm sau, tiếng chuông báo thức kéo Hạ An dứt khỏi cơn mê.

Nhỏm người ngồi dậy, đôi mắt vẫn lim dim thêm một chốc. Đầu óc hãy còn chưa tỉnh hẳn, hình ảnh trôi nổi từ giấc mộng đêm qua hãy còn vấn vương quẩn quanh nơi não bộ.

Mà đây cũng là những việc đã diễn ra ở trong thực tế.

Hồi tưởng lại cảnh tượng xảy ra tại cửa phòng tám tiếng trước, tâm tình Hạ An vẫn chưa thôi xốn xang.

Cậu biết giữa mình và Phó Giản Dự đã vượt quá mối quan hệ cấp trên cấp dưới thông thường. Vốn dĩ, Phó Giản Dự là nghệ sĩ, cậu là trợ lý kiêm nhiếp ảnh gia, giữa hai người không phải mối quan hệ gì quá mức thân thiết. Thế nhưng, qua mấy tháng kề cận, họ đã từ từ phá vỡ lớp băng ngăn cách này.

Vậy nên tối hôm qua, Hạ An mới nói trong điện thoại rằng cậu cảm thấy hai người họ giống như bạn bè.

Những sự việc diễn ra sau đó, Phó Giản Dự qua gõ cửa phòng cậu, thì thầm với cậu những câu nói kia, dịu dàng dang tay ôm cậu vào lòng, tất cả đều là minh chứng cho điều ấy.

Cậu có chỗ đứng trong lòng thần tượng, Phó Giản Dự xem trọng mối quan hệ giữa hai người họ, nhận thức này xoa dịu tâm trạng thấp thỏm của Hạ An, đồng thời, kèm với đó là đôi chút xấu hổ.

Hành động tư thế, ngôn từ ngữ điệu, mọi thứ dường như đều có phần quá mức thân mật. Lúc ấy, đại não cậu gần như trắng xoá, chẳng biết nên phản ứng ra sao, hồi đáp thế nào, đến tận khi Phó Giản Dự rời đi, cậu vẫn còn trong trạng thái đứng máy.

Còn ảnh đế nào đó quyến rũ người ta mà không tự biết phải đến ba giờ mới vào được giấc.

Về phòng mình, Phó Giản Dự lên mạng tìm kiếm thông tin về tình hình nghiên cứu bệnh lý tim mạch trong nước, tiếp đó, hắn lòng vòng tra cứu thêm một ít tư liệu khác, cộng với chứng mất ngủ kinh niên, giờ giấc ngủ nghỉ cứ thế lần chần thêm mãi.

Hạ An vừa ra khỏi phòng thì bắt gặp Phó Giản Dự phía ngoài hành lang, trông quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt hắn, cậu dẹp hết những ý nghĩ vẩn vơ về sự tình tối qua sang một bên, gấp gáp hỏi: "Anh Phó hôm qua ngủ không ngon sao?"

"Ừ, ngủ hơi muộn."

Mặc dù biết chất lượng giấc ngủ của Phó Giản Dự không tốt, Hạ An lại chẳng thể giúp được gì. Tất cả những phương pháp cậu gom góp được, đại đa số hắn đều từng thử qua, không mấy hữu ích. Phương pháp đếm cừu chỉ có tác dụng với những ai thi thoảng mất ngủ, đối với tình trạng mất ngủ mãn tính, hiệu quả của nó gần như bằng không. May mà Phó Giản Dự có phòng làm việc riêng, Chu Phương cũng không phải kiểu người đại diện vì lợi ích trước mắt mà bóc lột nghệ sĩ, lịch trình của hắn vì vậy không quá dày đặc, không như phần đông nghệ sĩ trong nước khác, suốt ngày đảo qua đảo lại bay tới bay lui. Kế hoạch gì có thể lùi lịch thì đều lùi, thế nên tuy muộn lắm mới vào được giấc, do không cần thức dậy quá sớm, trạng thái của hắn vẫn không gặp vấn đề gì lớn.

Ra khỏi cửa nhà nghỉ, Hạ An thấy gương mặt người bên cạnh vẫn đượm nét mỏi mệt, lại nghĩ đợt kiểm tra tiếp đây của mẹ Phó sẽ kéo dài tới hai tiếng đồng hồ, bèn cất lời đề nghị: "Chốc nữa để em lái xe cho, anh Phó cứ ở đó nghỉ ngơi một lát."

Phó Giản Dự nghe thế thì quay đầu nhìn sang, ánh mắt thoáng dừng trên gương mặt cậu, nhẹ đưa tay vuốt ve mái tóc mềm: "Được."

Chỗ này cách bệnh viện rất gần, ngồi xe chỉ độ chừng mấy phút, nhưng hắn vẫn cảm động trước tấm lòng của cậu.

Xe đã chạy đến nơi. Tối hôm trước, Phó Giản Dự đã trao đổi với người bên phía bệnh viện, thủ tục kiểm tra đã chuẩn bị xong xuôi.

Sát lúc tiến hành, mẹ Phó lại đột nhiên chần chừ.

Trong phòng đã có hai y tá đứng chờ, sẵn sàng hỗ trợ bà đi làm kiểm tra. Mẹ Phó nhìn bộ đồ trắng toát, lớp khẩu trang kín mít bịt phần mũi và miệng của họ, hít vào thứ mùi ngai ngái của bệnh viện, nghĩ đến tình trạng cơ thể mình, trong lòng nảy sinh ý định chùn bước.

"Con bảo họ ra ngoài trước đã, mẹ muốn nói riêng với con mấy câu." Bà ngần ngừ lên tiếng.

Phó Giản Dự ngồi bên mép giường, vừa đỡ lưng bà, vừa quay sang gật đầu ra hiệu với hai y tá: "Xin lỗi, mọi người cứ ra ngoài trước đi, chút nữa chúng tôi sẽ ra ngay."

Trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con họ, nước mắt giàn giụa khuôn mặt, bà nghẹn ngào sụt sùi: "Mẹ thấy hơi sợ, không muốn làm kiểm tra nữa."

"Tại sao lại không muốn làm?" Phó Giản Dự khẽ cau mày, "Không làm kiểm tra thì sao biết được cơ thể có vấn đề gì hay không?"

"Mẹ sợ lắm, không kiểm tra thì còn có thể tự nhủ bản thân mình không sao, cũng nhẹ lòng đi được một chút. Kiểm tra nếu phát hiện vấn đề gì, điều trị không dứt bệnh, mẹ biết phải làm sao bây giờ," Mẹ Phó giơ tay lau nước mắt, "Mẹ muốn về nhà."

"Mẹ à, mẹ đừng tuỳ hứng như vậy. Nếu không kiểm tra, có lẽ mẹ có thể nhẹ lòng một chút, lừa mình dối người rằng bản thân không mắc bệnh nan y, thế nhưng cũng giống như ngày hôm qua, bất cứ lúc nào mẹ cũng có thể ngất xỉu mà không ai hay biết. Bác sĩ đã nói rồi, bệnh về tim có thể chuyển biến xấu trong nháy mắt, kiểm tra là việc nhất định phải làm."

Phó Giản Dự phải khuyên nhủ mãi mẹ Phó mới góp đủ dũng khí, cùng hắn đi đến nơi kiểm tra.

Mẹ Phó làm kiểm tra bên trong, Hạ An bầu bạn cùng Phó Giản Dự túc trực bên ngoài. Trong khoảng thời gian đó, cậu có xuống tầng để mang cơm hộp lên. Phó Giản Dự ăn được phân nửa đã ngưng, sau đó chỉ lẳng lặng tiếp tục chờ đợi.

Kết quả kiểm tra không mấy lạc quan.

Sau khi trải qua quá trình hội chẩn, bác sĩ nói với Phó Giản Dự: "Khối u ở tim là ác tính, vị trí rất nguy hiểm, bên cạnh có rất nhiều mạch máu, phẫu thuật sơ sẩy một cái là sẽ đụng vào ngay. Phẫu thuật cắt bỏ hoàn toàn rất khó khăn, nhưng nếu không làm, tình trạng khối u có thể chuyển biến xấu hơn nữa. Nếu là bệnh mãn tính thì cũng không vấn đề gì lắm, nhưng tình huống hiện tại không mấy lạc quan. Sau khi suy xét tổng thể, chúng tôi vẫn kiến nghị nên làm phẫu thuật, hơn nữa nên làm càng sớm càng tốt, nếu không một khi bệnh tình chuyển biến xấu, xác suất thành công sẽ càng thấp hơn. Đương nhiên, hết thảy vẫn phải thuận theo ý kiến của người bệnh."

Phó Giản Dự không lựa chọn giấu giếm, mẹ Phó vừa nghe về tình trạng của mình thì sắc mặt tức thì trắng bệch.

"Tôi đã làm nên tội tình gì, đời này đã làm sai chuyện gì, sao lại mắc phải căn bệnh này cơ chứ? Tôi không muốn sống nữa......"

Hạ An còn đang ở trong phòng, chưa kịp lánh mặt đi chỗ khác. Nếu là lúc bình thường, mẹ Phó tuyệt đối sẽ không hành xử mất phẩm giá như vậy trước mặt người ngoài, nhưng giờ đây, hơi thở chết chóc từng bước cận kề, phàm là con người, nào có ai tránh khỏi nỗi sợ.

Trạng thái của bà vô cùng kích động, nhất định không chịu làm phẫu thuật, Phó Giản Dự khuyên nhủ suốt cả buổi chiều cũng không có tác dụng. Buổi tối, hắn chiều theo ý bà đăng ký kiểm tra lại lần nữa, kết quả vẫn không có gì khác biệt, cảm xúc của bà lại tiếp tục lao dốc. Mãi đến tận đêm khuya, tình hình mới dần dần dịu bớt, bà được trấn an rồi ngủ thiếp đi.

Vừa nghe âm thanh cọt kẹt, Hạ An lập tức bừng tỉnh, bật dậy từ chiếc ghế tựa đặt ngoài hành lang.

Phó Giản Dự từ phòng bệnh bước ra, bắt gặp dáng vẻ đong đầy quan tâm của cậu thì tâm trạng phấn chấn hơn đôi chút, hắn khàn giọng nói: "Đi thôi."

"Vâng."

Suốt cả đêm, Hạ An vì lo lắng bệnh tình của mẹ Phó mà ngủ không ngon giấc, Phó Giản Dự dĩ nhiên còn hơn thế, ngày hôm sau, dưới mắt hắn quầng thâm hiện rõ.

Lúc trên xe, Phó Giản Dự nhắc đến chuyện phía bên đoàn phim, Hạ An thận trọng đỗ xe lại, quay đầu hướng về phía hắn, nói: "Em đã gọi điện cho đạo diễn Bùi, giải thích tình hình hiện giờ của anh Phó. Biết anh không thể phân thân, ông ấy cũng không nói thêm gì cả, chỉ hỏi anh còn bận đến khi nào để ông ấy biết đường xếp lịch."

Phó Giản Dự suy tư một hồi, trầm giọng nói: "Lát nữa cậu liên lạc lại với ông ấy, bảo rằng cho tôi thêm một tuần để thuyết phục mẹ. Một tuần sau, tôi sẽ tranh thủ thời gian hoàn thành phần diễn của mình, nhất định không để ảnh hưởng đến tiến độ quay của đoàn."

"Vâng, lát nữa em sẽ báo lại với đạo diễn Bùi."

"Cậu vất vả rồi," Phó Giản Dự im lặng giây lát, nói tiếp, "Tôi ở đây một mình là được, nếu cậu bận gì thì không cần ở lại nữa đâu, cứ thế này mệt cho cậu quá."

Hạ An thoáng đôi chút giật mình, sau một chốc, cậu nhoẻn cười e thẹn: "Em ở nhà không có việc gì, giờ quay về lại phiền phức thêm. Hiện tại em cũng chỉ giúp cô xử lý mấy việc cần làm hàng ngày thôi, so với lúc ở phim trường thì nhàn hơn nhiều, không mệt đâu ạ."

Phó Giản Dự trông lúm đồng tiền thoáng ẩn hiện kia mà rung động không thôi, khẽ ừm, lên tiếng nhắc nhở thêm: "Lát nữa nếu đói bụng cậu nhớ tự ăn gì đó nhé, không cần phải để ý đến tôi đâu."

Hai ngày sau, mẹ Phó vẫn kiên quyết lập trường, nhất định không chịu làm phẫu thuật theo kiến nghị của bác sĩ. Mỗi lần Phó Giản Dự rời đi, bà đều thút thít sụt sùi, khiến người chăm sóc có đôi khi cũng phải cảm thấy chán nản.

Buổi chiều ngày thứ tư nằm viện, chú của Phó Giản Dự, Chu Dục Thành qua thăm, mang theo hai túi hoa quả. Y đã gọi điện trao đổi từ trước, biết được bệnh tình của chị mình, nên cũng không định nói gì kích động đến bà.

Có điều, mỗi lần Phó Giản Dự khuyên nhủ bà suy nghĩ lại về chuyện làm phẫu thuật, bà lại khóc lóc trách cứ hắn: "Con là con mẹ, sao không chịu nghe theo lời mẹ? Chẳng lẽ con muốn phẫu thuật thất bại để bản thân trút được gánh nặng sao?"

Lông mày Phó Giản Dự nhăn tít lại, sắc mặt vô cùng rầu rĩ: "Mẹ, mẹ nói cái gì vậy? Mẹ cảm thấy con là loại người như thế sao? Con đã nói với mẹ rồi, bác sĩ cũng nhắc đi nhắc lại nhiều lần, nếu không làm phẫu thuật sẽ còn nguy hiểm hơn nữa, lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện --"

"Mẹ thật sự không muốn làm phẫu thuật, con nếu hiếu thảo thì hãy nghe lời mẹ, chúng ta về nhà đi."

"...... Được rồi, mẹ cứ từ từ suy nghĩ, con ra ngoài một lát."

Phó Giản Dự vừa đứng lên, Chu Dục Thành nhìn tình cảnh này đã bật phắt dậy.

Y đã ở đây từ lâu, nghe ngán tận cổ cuộc đối thoại lặp đi lặp lại không ngừng không nghỉ này. Nhìn là biết đứa cháu của y đã mệt mỏi nhiều ngày, thế mà bà chị cứ mãi không chịu thông cảm cho con trai của mình. Nhớ lại những sự tình ngày trước, y không nén nổi cơn giận dữ.

"Chị, chúng ta đều đã là người bước một chân xuống mồ, sao chị cứ mãi suy nghĩ không thông vậy? Đúng là phẫu thuật có khả năng thất bại, nhưng tỷ lệ là 50-50, hơn nữa, bác sĩ cũng đã nói, thất bại cũng chỉ là không lấy được khối u, phương án phẫu thuật cũng mang tính bảo thủ, không nguy hiểm đến tính mạng, quá lắm là giống như không phẫu thuật mà thôi. Giản Dự khuyên nhủ lâu như vậy, em nghe còn thấy sốt ruột thay. Chị nếu cứ nhất quyết xuất viện, xảy ra vấn đề gì, người vất vả không chỉ có mình chị, mà còn có cả con chị nữa!"

Mẹ Phó vốn biết em trai mình tính tình thẳng thắn, chuyện gì cũng dám nói, thế nhưng bà không ngờ lần này y sẽ nặng lời đến vậy, nhất thời nổi giận đùng đùng: "Giản Dự là con tôi, đương nhiên phải nghe theo lời tôi. Dục Thành, cậu không thấy bản thân chõ mũi vào chuyện nhà người khác hơi quá rồi sao?"

Chu Dục Thành cũng đương cơn sôi máu. Hồi nhỏ, tính tình Phó Giản Dự không trầm tĩnh như bây giờ. Trong mắt chị y, trầm tĩnh như thế là điều tốt, là biểu hiện bản thân có thể tự gánh vác một phương trời, nhưng Chu Dục Thành lại không nghĩ vậy.

"Giản Dự lúc trước đâu có muốn vào giới giải trí, là chị cứ nhất định thúc ép nó! Nó khi ấy mới có mười mấy tuổi đầu, còn đang trong độ tuổi đi học, chị lại cảm thấy chuyện học hành không quan trọng bằng việc kiếm tiền hay trở nên nổi tiếng, bắt nó tham gia vào cuộc thi piano của đài truyền hình, thời điểm thi đại học còn muốn nó bỏ thi để đi đóng phim điện ảnh, may mà Giản Dự kiên quyết, nếu không, không tốt nghiệp cấp ba, chẳng biết sẽ bị trên mạng nói thành cái dạng gì nữa. Để ra mà nói, chị đã sai từ hồi đó rồi --"

"Cậu!"

Phó Giản Dự ngắt lời Chu Dục Thành, quay sang nhìn thì thấy mẹ hắn đang tựa lưng vào thành giường, khí sắc có phần đờ đẫn.

Hắn khom lưng, tỉ mỉ dém chăn giúp bà, thủ thỉ mấy câu trấn an, sau đó đứng thẳng dậy, nói với Chu Dục Thành: "Cậu, chúng ta ra ngoài nói chuyện chút đi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.