Cả căn biệt thự trống rỗng, yên lặng đến mức có thể nghe thấy được tiếng vang.
Ngu Thanh Vãn như bị đông cứng tại chỗ, đôi chân đi dép lê chẳng thể nào nhích được nửa bước chân, cố gắng tiêu hóa ý trong lời nói ban nãy của anh.
Anh bảo... cô gả cho anh ư?
Cô lại nhớ tới hotsearch và bức ảnh lướt thấy buổi chiều.
Cô chủ nhà họ Thịnh kia rất xứng đôi với anh, gia cảnh địa vị đều hơn cô quá nhiều, thậm chí cô còn chẳng có một cơ thể khỏe mạnh.
Nếu anh cần một người vợ, có rất nhiều ứng cử viên hợp hơn cô.
Cần gì phải làm liên lụy anh chứ.
Cô sẽ chỉ trở thành gánh nặng của anh sau này thôi.
Ngu Thanh Vãn, mày sẽ chỉ là gánh nặng của người khác.
Buông tha cho anh ấy đi.
Giọng nói như cơn ác mộng vang lên hỗn loạn bên tai.
Vết thương đóng vảy bỗng đau nhói vào lúc này, khiến cô như người chết chìm trong biển sâu, không thể hít nổi một luồng không khí trong lành.
Từ đầu tới cuối cô đều quay lưng lại với anh, đầu ngón tay buông thõng bên người cắm sâu vào lòng bàn tay, dấy lên sự đau đớn dày đặc, cố gắng để không nghe ra được gì khác lạ trong giọng nói.
"Hạ Thành, tôi chưa từng nghĩ sẽ gả cho anh."
Ngu Thanh Vãn hít sâu một hơi, lại khẽ nói: "Chúng ta đừng dây dưa nữa, có được không?"
Giọng điệu cô vừa bình tĩnh vừa tàn nhẫn.
Khi dứt lời, trong không khí như có thứ gì đó lặng lẽ trầm xuống.
Ánh chiều tà màu đỏ cam ngoài cửa sổ dần nhạt đi, ánh sáng trong mắt người đàn ông cũng hoàn toàn ảm đạm, đuôi mắt hơi nhếch lên lúc này đang cụp xuống, đỏ ửng lên.
Chưa từng nghĩ sẽ gả cho anh à.
Hình như cô vẫn luôn thế này.
Năm đó ở Lâm Tây, cô cũng như vậy.
Cho dù anh giống một con chó hèn mọm, quẫy đuôi đi theo sau lưng cầu xin xô, nhưng thậm chí một cái quay đầu cô cũng không muốn ban cho anh.
Yên lặng một lúc, nhìn bóng lưng yếu ớt mà kiên quyết kia, bờ môi mỏng của người đàn ông chợt nở nụ cười giễu cợt.
"Như em mong muốn."
...
Sau khi Hạ Thành rời đi, Ngu Thanh Vãn đứng một mình trên cầu thang rất lâu.
Căn biệt thự bỗng chốc trở nên trống rỗng, yên tĩnh đến mức như nghe được tiếng vang, giống một cái lồng giam cực lớn.
Không hiểu sao, vành mắt cũng đột nhiên thấy rất nhức.
Ánh chiều tà kéo dài cái bóng cô độc một mình của cô ra rất dài, mãi tới khi ánh sáng hoàn toàn biến mất, biệt thự lại trở nên tối tăm lạnh lẽo.
Cô không muốn về phòng, đứng đã mệt, cô chậm rãi ngồi xổm xuống, ngồi trên bậc cầu thang, tay ôm đầu gối, dựa vào bức tường lạnh lẽo bên cạnh.
Là một tư thế cực kỳ thiếu cảm giác an toàn.
Cảm giác lạnh lẽo dưới thân cứ ập tới, toàn thân như bị dìm trong làn nước biển lạnh căm, lạnh tới tận xương tủy. Chỉ có đôi dép bông dày cộp trên chân mang lại hơi ấm mỏng manh vào lúc này.
Mắt cá chân nơi người đàn ông từng nắm lấy như còn lại cảm giác ngứa ngáy khó tả.
Cánh tay Ngu Thanh Vãn ôm lấy bản thân chặt hơn, muốn cố gắng kìm chế không nghĩ tiếp nữa, nhưng trong đầu vẫn còn đọng lại cảnh tượng lúc người đàn ông rời đi.
Trái tim cô đau xót từng cơn, như bát thuốc Đông y uống hồi sáng, vị đắng dần dấy lên vào lúc này, gần như sắp nuốt chửng cô.
Anh nói, như cô mong muốn.
Rõ ràng đây chính là kết quả mà cô muốn.
Nhưng vì sao, cô lại chẳng thấy nhẹ lòng chút nào cả.
...
Chuyện Dung Chấn xông vào nhà tổ lấy con dấu đã khiến rất nhiều người hầu sợ hãi, may mà chỉ có người bị thương nhẹ.
Dung Tập cũng biết được chuyện này rất nhanh, gọi điện thoại cho Ngu Thanh Vãn, còn nói chắc chắn sẽ khiến đám người Dung Chấn phải trả giá.
Ngu Thanh Vãn đã không còn hơi sức đâu mà để ý tới hậu quả của đám người Dung Chấn như thế nào nữa, thậm chí cô còn chẳng thể chăm sóc được sức khỏe của mình.
Mãi tới sáng ngày hôm sau, Sầm Duệ đột nhiên tới, còn dẫn theo một đám vệ sĩ cơ thể cường tráng tới cùng.
"Cô Ngu, những người bên ngoài này đều phụ trách bảo vệ cô, không phải là giám sát cô. Tôi sẽ bảo bọn họ cố gắng tránh xa biệt thự một chút, sẽ không làm phiền tới cuộc sống của cô đâu."
Thực ra Dung Tập và Lâm Sâm đã sắp xếp rất nhiều vệ sĩ bên ngoài biệt thự rồi, Ngu Thanh Vãn giật môi, vừa định cất lời từ chối, nhưng trong đầu bỗng xuất hiện dáng vẻ ngày ấy Hạ Thành rời đi.
Một lúc sau, lời từ chối vẫn bị nuốt trở về.
"Cảm ơn anh, trợ lý Sầm."
Sầm Duệ gật nhẹ đầu, vừa định quay người rời đi thì bỗng nhớ ra gì đó, bèn dừng bước chân.
Anh ta nhìn Ngu Thanh Vãn, giơ tay lên đẩy mắt kính, cất lời muốn nói lại thôi: "Cô Ngu, về việc nhà họ Hạ ra tay với Dung Thị, thực ra là mệnh lệnh mà chủ tịch Hạ tự đưa ra. Vốn dĩ thời hạn mà chủ tịch Hạ đưa ra là một tuần, tổng giám đốc Hạ cố ý trì hoãn, cho nên giờ đã vượt quá thời hạn đã hẹn từ lâu, khiến chủ tịch Hạ rất không vui."
Ngu Thanh Vãn sững sờ, chỉ nghe thấy Sầm Duệ lại tiếp tục trầm giọng nói: "Chủ tịch Hạ còn cố ý muốn để tổng giám đốc Hạ và cô chủ nhà họ Thịnh liên hôn, cũng bị sếp từ chối rồi ạ, chủ tịch còn ra lệnh tổng giám đốc Hạ phải về thành phố Yến trong hôm nay."
"Sếp Hạ còn bảo tôi chuyển lời cho cô, anh ấy sẽ không xuất hiện trước mặt cô nữa, bảo cô cứ yên tâm."
Dứt lời, Ngu Thanh Vãn chỉ cảm thấy cổ họng như có thứ gì chặn lại, bức tranh trong tay gần như bị nắm cho nhăn nhúm.
Cô lại nhớ tới lời mà Hạ Thành bỏ lại trước khi rời đi, như em mong muốn.
Anh đã nói được làm được, có lẽ sau này cũng sẽ không xuất hiện trước mặt cô nữa.
Đây chẳng phải điều cô muốn sao?
Đã nói hết những điều phải nói, Sầm Duệ định tạm biệt rồi rời đi.
Nhưng trước lúc đi, anh ta bỗng nhớ ra gì đó, quay đầu mỉm cười với Ngu Thanh Vãn: "Bữa tiệc lần đó, sếp đã đợi cô rất lâu, cũng chuẩn bị rất nhiều thứ, tiếc là cuối cùng đều không dùng được."
...
Chiều ngày hôm sau, Tần Duyệt Ninh cố ý xin nghỉ, tới nhà tổ thăm Ngu Thanh Vãn.
Trong phòng, Ngu Thanh Vãn khẽ dựa vào giường, tay cầm bút chì vẽ phác thảo trên tập vẽ, đắp một chiếc chăn lông cừu thật dày.
Nhiệt độ trong phòng rất ấm, mái tóc dài của cô gái mềm mại xõa trên vai, cằm dường như càng nhọn hơn, ánh nắng ngoài cửa sổ bao trùm khuôn mặt thanh tú của cô, khiến màu môi của cô nhìn trông nhạt hơn trước đây, trên cơ thể gầy gò mặc bộ đồ ngủ bằng bông màu trắng, chẳng hiểu sao lại thấy trống rỗng.
Không biết có phải là ảo giác hay không, hình như đôi mắt trong veo động lòng người kia đã ảm đạm hơn trước đây rất nhiều.
"Sao mới có vài ngày thôi mà gầy đi nhiều thế?"
Tần Duyệt Ninh đi tới ngồi xuống bên giường, đau lòng nhìn cổ tay đã gầy đi một vòng của Ngu Thanh Vãn, xương cổ tay mảnh khảnh càng lồi lên rõ hơn.
Ngu Thanh Vãn đặt tập phác họa trong tay xuống, mỉm cười với cô ấy: "Mấy ngày nay ăn không ngon lắm thôi, không sao đâu."
Tần Duyệt Ninh nhanh chóng mở bình giữ nhiệt mang theo ra, múc một bát canh gà thơm nức mũi: "Tớ hầm chút canh gà cho cậu đấy, mau dậy uống chút đi."
Ngu Thanh Vãn nhận lấy bát canh, thực ra không thèm ăn uống gì lắm, nhưng vẫn ép bản thân chậm rãi uống nó.
Cô vừa uống từng ngụm canh nhỏ, vừa nghe Tần Duyệt Ninh kể chuyện công việc cho cô.
"Tớ lại vừa nhận được cuộc gọi từ tên sếp ngu ngốc kia của tớ, ông ta dùng số lương gấp ba xin tớ quay về, còn nói chỉ cần tớ đồng ý, vị trí giám đốc bộ phận năm nay cũng sẽ cho tớ luôn, hèn mọn như thằng cháu trai vậy."
Vừa nhắc tới đây, giọng điệu của Tần Duyệt Ninh toàn là cảm giác sung sướng vì trả được thù.
Quan sát vẻ mặt Ngu Thanh Vãn, Tần Duyệt Ninh cân nhắc nói: "Thanh Vãn, tớ cảm thấy công việc của tớ, chắc không liên quan tới sếp Hạ đâu, là chúng ta hiểu lầm anh ta rồi. Hình như là cái cô phụ trách của phòng triển lãm kia giở trò, tóm lại chắc không phải sếp Hạ làm đâu."
Nghe vậy, Ngu Thanh Vãn lập tức sững sờ.
Cô bỗng nhớ tới hôm đám tang, vẻ mẻ mặt cau mày khó hiểu của Hạ Thành khi cô nhắc tớ chuyện của Tần Duyệt Ninh.
Chỉ là khi đó cô quá kích động, còn chưa hỏi rõ ràng chuyện ra làm sao đã định tội lung tung cho anh, còn nói rất nhiều lời lẽ tổn thương.
Chuyện của Duyệt Ninh không liên quan tới anh, là cô hiểu lầm anh rồi.
Ngón tay cầm thìa càng siết chặt hơn, cảm giác hối hận và tự trách cứ ập đến, trái tim như bị dây leo vô hình quấn chặt lấy, chua xót đến mức cô khó có thể nuốt nổi canh trong miệng.
Cô đặt chiếc bát trong tay sang bên cạnh, giả vờ như không có chuyện gì chuyển đề tài: "Vậy cậu vẫn muốn quay lại làm việc sao?"
Tần Duyệt Ninh lắc đầu đầy quyết đoán, quả nhiên chủ đề đã chệch hướng, nói đầy cay đắng: "Chắc chắn sẽ không quay về rồi, không phải cậu vừa nhờ bạn tìm một công ty cho tớ sao, tớ thử xem trước đã, không được thì sau một thời gian rồi tìm công việc mới, tóm lại không muốn về cái công ty rách nát trước kia nữa. Không những tăng ca suốt ngày mà sếp còn âm thầm chèn ép..."
Ngu Thanh Vãn không nói cho cô ấy biết thực ra công ty quảng cáo kia là một công ty chi nhánh dưới tên Dung Tập, sợ Tần Duyệt Ninh sẽ có gánh nặng tâm lý, cho nên chỉ nói là nhờ một người bạn liên hệ giúp.
"Chuyện tài sản thừa kế, cậu đã nghĩ xong phải làm thế nào chưa? Nếu không từ bỏ, có phải cậu vẫn phải ở lại thành phố Lâm không..."
Dứt lời, lông mi Ngu Thanh Vãn khẽ rung, cô ngước mắt lên, nhìn bó hoa hải đường đặt bên cửa sổ kia tới thất thần.
Được một lúc, cô thu lại tầm mắt, giọng nói chậm rãi mà kiên định: "Đó là thứ rất quan trọng."
"Cho nên, chắc tớ sẽ ở lại thêm một thời gian nữa."
Ít nhất là lấy được đồ, tốt nhất có thể tra rõ được sự thật năm đó.