Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 10: Khiếp sợ kinh hãi



Ly Hận Thiên nghe hắn nói mà tâm cả kinh. Y không biết Ly Lạc phát hiện cái gì rồi, cả người y đều cương cứng ….

Y đưa lưng về phía Ly Lạc, y không dám quay đầu lại. Y sợ hắn nhìn ra biểu tình chột dạ của bản thân y, cũng sợ hắn tìm thấy trên người của chính y nhìn ra manh mối gì đó…

Trên thực tế Ly Lạc cũng không có nhìn y, hắn như trước vẫn là nhắm mắt lại, tựa vào nơi đó, ngay cả ngón tay cũng không động đậy qua…

Trong phòng thực tĩnh, Ly Lạc biết Ly Hận Thiên cũng không có rời đi. Trong chốc lát hắn đã nghỉ ngơi đủ, mới mở mắt ra đưa tầm nhìn hờ hững chuyển hướng đặt trên cánh tay của y vẫn đặt ở trên cửa…

– Ta thừa biết rõ nguyên nhân. Ly Hận Thiên sẽ không như vậy mà giúp ta chắn chuỷ thủ.

Vấn đề này, Ly Hận Thiên không biết nên trả lời như thế nào. Y biết Ly Lạc vốn thông minh. Y nói sai một chữ, đều sẽ bị hắn nhìn ra lổ hỏng.

Nhìn Ly Hận Thiên chậm chạp không có đáp lại, Ly Lạc liền phát ra một âm thanh tỏ vẻ khinh thường. Hắn ngồi dậy, động tác kia thập phần lưu loát, một chút cũng không giống bộ dáng của kẻ trên vai thụ trọng thương.

– Ngươi cảm thấy, cái loại đánh lén đó có thể khiến ta bị thương?

Nếu không có Ly Hận Thiên lắm điều làm động tác thừa đó, căn bản Ly Lạc sẽ không bị thụ thương. Hắn cảm thấy hành vi của y cực kỳ ngu xuẩn, hắn chưa từng gặp qua, có người định dùng thân thể chính mình để ngăn cản vũ khí sắc bén…

Một là đầu óc của Ly Hận Thiên hỏng rồi. Hoặc, người vẫn đứng trước mặt hắn đây hoàn toàn không phải là Ly Hận Thiên…

Thực lực của hắn, Ly Hận Thiên đều biết rõ ràng nhất, so với với người khác.

Đầu óc của Ly Hận Thiên đang hỗn loạn, tìm cách đánh lạc hướng vấn đề hắn đang hỏi trước đã. Đột nhiên từ trên xuống dưới đều bình tĩnh lại, tay kia của y đã nắm tay của cửa ra vào siết đến nóng hổi từ từ chậm rãi buông xuống. Y quay đầu lại, thản nhiên đón tầm mắt lạnh lùng kia của Ly Lạc…

– Bởi vì ta là cha ngươi.

Y trả lời, thực chân thành, không có một chút dối trá hoặc là làm ra vẻ.

Đó là y phải làm.

Đáp án này cũng khiến cho trong phòng lại lần nữa, lâm vào yên tĩnh.

Ly Hận Thiên không có lừa Ly Lạc, trả lời này cũng không phải là kế hoãn binh của hắn. Loại tình huống này không có thời gian để y suy nghĩ nhiều như vậy, mặc kệ y với Ly Lạc trong lúc đó có bao nhiêu thâm cừu đại hận. Ngay khi một giây kia, y rõ ràng biết y là phụ thân, y phải bảo vệ con y.

Cho nên, y liền chặn.

Nhưng khi Ly Lạc nói cho y biết y hành động như vậy có bao nhiêu lỗ mãng, một đám đông thị vệ của Ly Lạc đều như vậy lợi hại. Y tin tưởng, tất nhiên Ly Lạc sẽ không dở đến mức một dao chém xuống mà không né được. Bây giờ nghĩ lại, lúc ấy y chỉ là châu chấu đá xe, mà việc Ly Lạc bị thương trực tiếp có liên quan đến y…

Biểu tình của Ly Hận Thiên nhất thời trở nên có chút ảo não. Y thật thất bại mà không chỉ một lần mà những hai lần. Tóc của Ly Hận Thiên đêm qua bị cát vàng văng trúng bây giờ vẫn còn dính chặt lại tán loạn như ổ quạ. Y lấy bàn tay xòe ra cào tóc chải xuống, đống cát cứng sắc lẹm cứ như vậy mà rớt xuống dưới. Đầu tóc y như là một thả rất nhiều năm tích tụ đầy bụi đất, đột nhiên bị người đến dội rửa rớt xuống…

Ly Hận Thiên bắt đầu ngứa mũi rồi bị hắt xì, tay kia liền khua liên tục đến khoa tay múa chân muốn quạt bớt tro bụi đi. Nhưng y càng làm vậy, bụi bặm càng rớt xuống nhiều hơn…

Mặt của Ly Lạc không chút thay đổi nhìn Ly Hận Thiên bộ dáng buồn cười đang làm, cho đến khi đám bụi kia bị hất về phía hắn. Mắt thấy sắp bị cát đất kia bay đến, Ly Lạc mới bắt đầu phản ứng. Hắn dùng gối đầu bằng đá trong suốt trên giường thực tự nhiên ném một đường đến vừa chặn lại đám đất cát bay tới. Vừa đáp xuống ngay chính giữa mặt của Ly Hận Thiên vì y không hề đề phòng…

Ly Hận Thiên bị hắn đập một cái gối đầu tới làm cho mê man. Bất quá, gối đầu này dùng lực nhỏ hơn nhiều so cục đá nhỏ ngày hôm qua y bị ném trúng, y kinh ngạc nhìn Ly Lạc. Nhưng đã thấy người lạnh lùng kia đã một lần nữa dựa trở về trên tháp, lại vừa lạnh lùng mở miệng ra lệnh…

– Ta đói bụng.

Ly Hận Thiên không phản ứng. Theo ấn tượng ban đầu, đáng lý Ly Lạc sẽ không nói chuyện với y như này. Y nghĩ rằng, Ly Lạc dù đói chết, cũng sẽ không nói chuyện với y…

Bất ngờ ba chữ nghe vào tai, lập tức liền làm Ly Hận Thiên có chút ngẩn người.

– Bọn họ đều đi thu thập chiến trường. Ly Hận Thiên, ta cho ngươi tắm rửa sạch sẽ, nhanh chóng làm chút đồ ăn đưa tới cho ta ngay.

Hắn không phải tại cầu y. Hắn bị thương, thủ hạ của hắn đều có nhiệm vụ, cho nên hắn mới muốn Ly Hận Thiên đi làm. Nếu có thể tự cử động, căn bản Ly Lạc không nghĩ sẽ nhờ Ly Hận Thiên giúp đỡ.

Tên này xem thế này là như đang cầu người giúp sao…

Nhưng với thái độ trên, Ly Hận Thiên cảm thấy không dám khen tặng.

Đột nhiên, y không sợ chết muốn nghe Ly Lạc nói từ ‘làm ơn’, thì đã nghe người sau lưng được như y nguyện mà mở miệng với khẩu khí ngày thường lớn tiếng khó chịu sai sử…

– Lăn ngay đi, còn lề mề!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.