Mộc Nhai, ngươi còn dám lại thô tục thêm một chút nữa, không hả?!
Ly Hận Thiên lười đi để ý đến hắn. Nhưng, Mộc Nhai lại không chịu bỏ qua. Cằm chống lên trên cánh tay của nam nhân, mí mắt rũ xuống, nhìn chằm chằm y, tầm mắt nhìn đến cả người y cái không yên nổi nữa…
Hắn là không đạt được câu trả lời này, nhất định sẽ không bỏ qua.
Nếu sớm biết sẽ có hậu quả sẽ như thế này, thì còn không bằng, y sẽ vẫn không bày sắc mặt tốt cho hắn rồi đi, cứ để cho hắn tiếp tục hiểu lầm đi…
Dù sao, cũng không làm chậm trễ cái gì của bản thân y.
Khó thấy được, Mộc Nhai thành thật một lần, Ly Hận Thiên lại bắt đầu hối hận…
– Không cần quấn quýt lấy ta.
Bị Mộc Nhai đè nặng tới không thoải mái, chiếc cằm của hắn cấn lên người của y rất đau. Mắt của Ly Hận Thiên cũng không thèm mở, giật giật cánh tay, ý bảo hắn cách xa mình một chút,
– Ngươi lại làm phiền ta. Ngày nào đó, ta liền tìm cho ngươi một người mẹ kế a.
– Ngươi, lại thật, dám làm ra sao!
Mộc nhai bật người ngồi lên, ngay sau đó, liền tự phát hiện âm lượng của mình quá lớn, vì thế lại hạ giọng xuống, giương thân thể đến, lại đè qua,
– Tìm cái mẹ gì. Ngươi là nương của nhi tử. Lại nói bậy lần nữa, ta đánh nát mông ngươi!
– Ngươi chạy nhanh, lăn.
Mộc Nhai lại đè lên chỗ vừa rồi, rất đau. Nam nhân dứt khoát hất cánh tay lên một cái, định quăng Mộc Nhai ra. Nhưng, y vừa động, Mộc Nhai liền thuận theo lực độ của y, đúng lúc, hắn vặn đảo y lại.
– Đừng để cho ta biết được ngươi lại đi muốn nữ nhân.
Mộc Nhai hung hăng mà cảnh cáo.
Nhớ lại lần trước ở nơi đó của Khâm Mặc, ba tên bọn hắn xông vào phòng bắt gian tại giường, Mộc Nhai liền giận sôi máu.
Bởi vì chuyện của Ly Nhất Mộc, Mộc Nhai vốn đã đuối lý. Cho nên, thái độ đối xử với nam nhân mềm mỏng xuống hơn rất nhiều. Hiện giờ, vừa nhắc lại chuyện xưa, chút áy náy lúc trước, cũng đã không biết bay đến nơi nào mất rồi đi. Trong một cái chớp mắt, thân thể của Ly Hận Thiên đã bị lật qua, hắn liền kéo vạt áo của nam nhân ra một phen.
– Ngươi đang định làm gì?
Hài tử đang ở chỗ này, hẳn là Mộc Nhai sẽ không hồ nháo. Nhưng, lồng ngực vừa bị lạnh lẽo, vẫn khiến cho y phải mở bừng mắt. Chỉ có điều là, y chưa kịp chờ được đáp án của Mộc Nhai, cũng vừa lúc nhìn thấy Mộc Nhai nhất thời cúi đầu, dán sát đến, ngậm lấy đầu nhũ ở bên kia của y vào miệng.
Nam nhân phát ra “ngô” một tiếng, không nhẹ không nặng, đảo không phải có bao nhiêu thoải mái, kinh ngạc thành phần chiếm đa số…
– Đang bú sữa a, ta nếm nếm thử xem ngươi đang có sữa hay không nha. Nếu ngươi có rồi, thì đuổi bà vú kia đi. Về sau, nhi tử của ta, đều bú sữa của ngươi đi.
Mộc Nhai nỉ non nói ra lời lẽ mơ hồ không rõ, tiếp theo, lại cúi đầu, tiếp tục liếm mút đến phát ra tiếng ‘chần chậc’ vang vọng.
– Hồ nháo!
Đẩy đẩy cái đầu đang cắm cúi ở trước ngực của y ra. Nhưng, Mộc Nhai hút thật sự vừa nhanh lại chặt, sợ làm ra động tĩnh quá lớn sẽ đánh thức hài tử. Cho nên, Ly Hận Thiên chỉ đành nhắm mắt lại mặc cho hắn lăn lộn.
Dù sao, hắn cũng sẽ không thể, thật sự làm ra trọn vẹn được.
Ban đầu, Mộc Nhai vốn là chỉ định trêu chọc, vuốt ve y mà thôi. Nhưng hút hút một hồi liền hắn lại động tình, động tác giữa môi và răng cũng dần lên men tình dục, lúc này đã hoàn toàn khác với hành vi liếm mút đơn thuần vừa rồi…
Ly Hận Thiên cũng cảm nhận ngoại trừ không thích hợp ra a, thì dưới sự khiêu khích của Mộc Nhai, hô hấp của y dần dần rối loạn trầm thấp xuống, nam căn ở phía dưới kia, cũng đang trong trạng thái không mềm không cứng mà đang có xu thế ngẩng đầu lên. Thì, bỗng vào lúc này, ở một bên đầu nhũ còn lại, cũng bị người ngậm vào…
Ban đầu, Ly Hận Thiên có chút phản ứng không kịp, loại tập kích này thường xuyên đều có. Nhưng, y thực nhanh chóng, liền cảm nhận có cái gì không đúng rồi. Bây giờ là, y đang ở trong mộc nhai trong phòng……
Hơn nữa, chỉ có một mình Mộc Nhai, vậy ở bên kia, là ai đang mút y nha?
Mở ra đôi mắt đã bị nhiễm tình dục, trong nháy mắt tiếp theo, nam căn ở bên dưới của Ly Hận Thiên còn chưa có hoàn toàn đứng lên, trực tiếp đã bị dọa cho mềm rũ xuống rồi đi. Người đang bú ở đầu nhũ còn lại của y, không phải ai xa lạ, kì thật là, Ly Nhất Mộc, nhi tử của Mộc Nhai…
Hài tử mới sinh được hơn mười nhiều tháng, vẫn còn chưa phân rõ được nam nữ, giữa lúc trở mình, nhìn thấy đầu nhũ cộm lên, cứng rắn nhô ra của nam nhân, nó liền xuất phát từ bản năng mà ngậm vào…
Ly Nhất Mộc ngủ đến mơ mơ màng màng. Nhưng, vừa nhấc mí mắt liền thấy được người cha không mấy thân thiết với mình lại bú nha. Cho nên, Ly Nhất Mộc liền vừa ở một bên nhìn Mộc Nhai, vừa ở một bên mà ngậm lấy chặt chẽ dầu nhũ còn lại của nam nhân, bú càng thêm dốc sức…
Cảm giác tự cái miệng nhỏ nhắn của hài tử, khác biệt rất rõ với cảm giác mà Mộc Nhai mang lại. Ly Hận Thiên nói không nên lời, đây là cái gì tư vị. Một bên là hô hấp nhợt nhạt phả lên trên ngực, cùng với ở bên kia lại đang nhiệt tình như lửa, là hai loại cảm giác khác nhau hoàn toàn. Loại thời điểm này, lý trí lập tức chiếm thế thượng phong. Hài tử đã tỉnh, y không thể không từ chối Mộc Nhai. Cho nên, Ly Hận Thiên nhanh nhẹn đẩy Mộc Nhai, để cho hắn dừng lại, đừng có mà tiếp tục dạy hư tiểu hài tử.
Mộc Nhai vẫn đang ngậm bên kia của nam nhân. Từ sau khi con của hắn cũng sáp lại đây, liền không đả động gì. Hiện giờ, nam nhân đẩy hắn ra một cái, đầu nhũ bằng thịt liền thật sự bị kéo dài ra, vừa rời miệng hắn, liền bật lại, rơi trở về…
Thật có độ co dãn a.
Bề mặt, còn dính lại tràn đầy nước miếng của Mộc Nhai.
Hắn nhìn thoáng qua, lại chuyển mắt nhìn về phía nhi tử nhà mình, tiếp theo, đối với đứa bé mới sinh được hơn mười tháng, trên thân nó nổi bật lên duy nhất chiếc vòng cổ với mặt khóa trường mệnh thật to…
– Tiểu tể* tử. Xem như, ta nể tình một chút, bởi ngươi là nhi tử. Ta sẽ không so đo, chấp nhặt với ngươi a. Nhưng, ngươi phải nhìn cho kĩ. Đây là tức phụ nhi của ta. Chỉ có điều, ngươi vẫn còn quá nhỏ, nên ta sẽ cho ngươi mượn đỡ vậy. Sau lớn lên rồi, ngươi muốn bú, liền tự tìm tức phụ nhi của chính ngươi mà bú đi.
Đây gọi là cái loại lời lẽ thô tục gì vậy hả?!
Cái gì gọi là cho mượn?!
Ý muốn của Mộc Nhai là, về sau hắn còn muốn cho Ly Nhất Mộc ngậm đầu nhũ của y nữa sao?
Còn cả cái gì mà, Ly Nhất Mộc tự lấy cho mình một tức phụ nhi đi, hả?
Khoé miệng của Ly Hận Thiên run rẩy, càng khiến y muốn đâm đầu vào tường, đó chính là, đứa nhỏ Ly Nhất Mộc này, giống như là nghe hiểu lời này của hắn vậy, liền phát ra hai tiếng “ô ô”, xem như cho hắn một câu trả lời nha.
Có vẻ nó vẫn thực chưa bú đến đã thèm, liền cúi đầu, lại bú tiếp.
Cứ như vậy, phụ tử hai người này, đối với hai đầu nhũ nhỏ của Ly Hận Thiên, thể hiện ra sự hứng thú dâng trào lẫn say mê, giống như thực sự bú một hồi sẽ tiết ra sữa vậy, mút đến mỗi một cái đều thơm ngọt mĩ mãn như vậy.
Cũng cứ như vậy, mà mơ màng hồ đồ cũng lăn lộn qua đến sắp nửa đêm.
Ly Nhất Mộc vẫn còn nhỏ, bú ở trong chốc lát liền ngủ tiếp. Nhưng, Mộc Nhai thực có tinh thần. Tuy rằng, cả hai không có làm đến trọn vẹn. Nhưng, hắn cố ý, vuốt ve giúp cho nam căn đã cương cứng của Ly Hận Thiên. Đến cuối cùng, còn cưỡng bách tự y bắn ở trong tay của mình. Cả hai vẫn đang ở bên này, kích tình không ngừng nghỉ. Thì, hài tử này ở bên còn lại, cũng không ngủ thành thật. Bộ ngực của Ly Hận Thiên đã bị bú đến nở ra rất lớn nha. Tuy rằng, không có thói quen phải ngậm vú ngủ vào ban đêm. Nhưng, Ly Nhất Mộc trở mình, luôn chu môi tiến đến, mò trúng chính xác đầu nhũ, mà ngậm lấy, bú chọp chẹp mấy ngụm…
Một đêm trôi qua, sang ngày hôm sau, hai đầu nhũ của nam nhân, giống như là vừa mới bị lột ra tầng da vậy, chỉ cần lớp vải áo ma sát đến, đều hoàn toàn có chút chịu không nổi…
Đương nhiên, Mộc Nhai vốn đã không ăn phải một bạt tay nào cả. Bất quá lần này, một chút tự trọng này nọ, hắn cũng đều hoàn toàn không có. Có bị đánh cũng liền cam nguyện vui vẻ hứng chịu a. Bởi vì, đã đổi lấy một nhà hai lớn một nhỏ, đã có được một đêm hạnh phúc nha, cũng coi như không tồi rồi đi.
Hắn còn chẳng biết xấu hổ mà nghĩ, hay là, cứ để hắn chịu nhiều thêm mấy bạt tay, đổi lại, vẫn được tiếp tục chuyện này vào đêm nay, được không nha?
……
Ly Hận Thiên không hề có bất cứ thành kiến gì với Ly Nhất Mộc. Điều này, khiến cho Mộc Nhai vô cùng kinh hỉ, thấy thái độ của nam nhân không phải là bày ra vẻ có lệ với hắn, mà là thật sự thích hài tử này. Tuy không thể lập tức an bài đứa nhỏ này thường trú lại ở văn thừa phủ, nhưng chỉ đơn giản ở lại chơi mấy ngày, cũng không làm tổn hại đến phong nhã đi.
Nhi tử của Mộc Nhai, đến chính hắn vốn cũng rất ít gặp mặt. Đừng nói là những kẻ khác, đến từng gặp qua cũng càng vô cùng ít ỏi đi.
Ban đầu, vừa nhìn thấy Ly Hận Thiên đang bế một tiểu hài tử, Ly Lạc còn kì quái một trận nhi. Bất quá, sau lại có hạ nhân nói cho hắn biết, đó là tiểu thiếu gia của Ly phủ, hắn mới bừng tỉnh đại ngộ.
Ly Lạc đối với chuyện này, cũng không tính quan tâm tới.
Đối với nhi tử của Mộc Nhai, phản ứng của Ly Lạc cũng vẫn bình đạm như cũ, không có quá nhiều hứng thú, cũng không có chán ghét. Chỉ là khi nhìn thấy Ly Hận Thiên đang ôm nó, liền hiện ra vẻ mặt ôn nhu, sẽ ngắm nhìn nhiều hơn vài lần. Bất quá, người mà Ly Lạc đang ngắm lại chính là Ly Hận Thiên, không có dính dáng gì với Ly Nhất Mộc cả.
Bất quá, có một lần, tiểu hài tử Ly Nhất Mộc đã dạy Ly Lạc một bài học, cho hắn biết, không thể tùy tiện xem nhẹ nó nha.
Ngày đó, Ly Nhất Mộc được Ly Hận Thiên đặt ở trên bụng y, xem như là đang cưỡi ngựa gỗ vậy, cùng chơi đùa với nó. Ly Hận Thiên cảm thấy bản thân mình đã trẻ lại không ít tuổi. Nụ cười ở trên mặt, cũng đều tràn ngập sức sống cùng với tinh thần phấn chấn.
Trong khi y chơi đùa với Ly Nhất Mộc đến vô cùng vui vẻ, lại không nghĩ đến, ở bên kia, Ly Lạc đã ngắm nhìn đến tròn mắt, Ly Hận Thiên bày ra biểu tình này, khiến cho tâm của hắn ngứa ngáy không ngừng. Nhưng, ngại với sự có mặt của Ly Nhất Mộc ở đây, cho nên, hắn không hề làm ra được cái gì cả.
Nội tâm của Ly Lạc đã chịu đủ sự dày vò rồi a. Đến cuối cùng, hắn đã thật sự không kiềm chế nổi nữa rồi. Hắn nghĩ thầm, không được làm đến trọn vẹn, thì đến hôn một cái, hẳn là cũng không có gì đi…
Ly Nhất Mộc, vẫn là đứa bé còn chưa tròn một tuổi nữa mà. Cho nên, nó cũng nhìn không hiểu cái gì cả đi.
Nghĩ như thế, Ly Lạc đứng dậy, bước tới trước, nhất thời dán sát đến, liền xoay đầu của nam nhân về phía mình, liền hôn lên. Ban đầu là định hôn nhẹ qua liền ngừng. Nhưng chạm môi xuống thì dễ, lại thân thân một hồi, liền luyến tiếc buông ra. Hai người hôn môi triền miên lại nóng bỏng, lưu luyến không rời, hôn môi trong một lát lâu, đến khi cả hai tách ra, ở trên gò má liền ít nhiều, đều có mang theo chút màu hồng phấn.
Hôn môi với Ly Lạc Ly Hận Thiên vốn không hề chán ghét, trái lại mà nói, còn thực thích.
Ly Hận Thiên hiểu rõ ý muốn của Ly Lạc, sau khi hôn xong, liền vuốt ve khuôn mặt của hắn, lấy động tác này an ủi kèm theo trấn an. Ly Lạc không giống như Mộc Nhai, hắn ổn trọng hơn nhiều, biết hoàn cảnh ở trước mắt vốn không thích hợp, liền nhịn xuống dục hỏa quay cuồng, lại một lần nữa ngồi xuống an ổn.
Lúc này, Ly Hận Thiên cũng quay đầu lại mà tiếp tục chơi đùa với Ly Nhất Mộc. Bất quá, từ khi bắt đầu đôi môi của cả hai chạm vào nhau, thì tiểu gia hỏa này liền mở to đôi mắt, cũng không chớp mắt, lại mãnh liệt nhìn chằm chằm một màn này. Nó không biết, cả hai là đang làm gì. Nó chỉ cảm thấy, Ly Lạc đang tự mình đút cho Ly Hận Thiên ăn.
Hiện tại, quả thật là, lúc Ly Nhất Mộc bắt đầu tập ăn cơm với thức ăn mềm, ngoài ra, chỉ được bú thêm qua vài lần sữa, nhưngliaj không thể dừng thèm ăn. Bây giờ, vừa thấy miệng người động đậy, nó liền hận không thể, vươn ra cánh tay bụ bẫm tròn vo của mình, túm lại miệng của đối phương, bới móc ra chút đồ ăn, tiếp theo đút vào miệng mình mà nhấm nuốt a.
Mộc Nhai vốn đã từng hạ lệnh. Cho nên, bà vú không dám đối đãi với Ly Nhất Mộc giống như là hài tử của gia đình người thường. Vì vậy, đều dùng chiếc muỗng để đút cho nó ăn, mà không phải là bà vú dùng miệng nhai nhuyễn đút cho nó ăn.
Cho nên càng như vậy, Ly Nhất Mộc đối với thứ ở trong miệng của người khác, càng thêm tò mò.
Khi thấy Ly Lạc quấn lấy Ly Hận Thiên trong một lúc lâu đến vậy
Ly Hận Thiên vẫn còn không ngừng làm ra cái hành vi nhấm nuốt. Tiểu gia hỏa này, thật khó khăn mới chờ đến cho đến khi Ly Lạc rời đi. Đầu tiên là nó ngã người xuống, liền thành thạo mà cùng sử dụng tay chân nhanh nhẹn bò lên trên ngực của nam nhân. Tiểu gia hỏa này thật thích cắn người. Ly Hận Thiên cho rằng, nó lại định đột kích cắn lén y, lại không nghĩ đến, đôi môi nhỏ nhắn lại mềm mại, lập tức phát ra tiếng ‘bẹp’ một cái, liền dán lên, bên ngoài miệng của y…
Cái đầu lưỡi nho nhỏ, càng thật tích cực, chủ động mà vươn ra, thăm dò, thử tiến vào, muốn nếm thử hương vị ở trong miệng của nam nhân.
Ly Hận Thiên vốn không ăn cái gì cả. Nếu muốn ép y nói ra, y vừa ăn váo cái gì đó, đó chính là nước miếng của Ly Lạc…
Ly Nhất Mộc cố sức thử cả nửa ngày, cũng không nếm ra được cái hương vị gì thơm ngon cả. Nó cau mày, rất bất mãn mà bĩu môi rời khỏi. Thấy Ly Nhất Mộc lại một lần nữa bò xuống bụng của y, Ly Hận Thiên mới hồi phục tinh thần lại…
Khuôn mặt của y hiện lên đầy vẻ kinh ngạc, đôi mắt chớp nháy liên tục, qua một lát, lại xoay đầu nhìn về phía Ly Lạc, người sau cũng không quá tự nhiên, bất quá, phản ứng của Ly Lạc, rõ ràng, đã trấn định hơn so với y rất nhiều …
Qua một hồi lâu sau, Ly Hận Thiên bế Ly Nhất Mộc đã chơi đùa đến mệt mỏi, đặt vào trong chiếc nôi nhỏ do Mộc Nhai tự kêu người chuẩn bị trước rồi. Khi đang thay nó đắp chăn kín kẽ lại, bỗng nhiên, Ly Hận Thiên lại bật thốt ra một câu không đầu không đuôi…
– Ly Lạc. Nước miếng của ngươi, quả thật là rất được hoan nghênh nha. Chẳng trách được, ngày trước, đã từng có một lần ngươi khoe ra ngoài miệng với ta rồi a. Nguyên lai, ngươi thực sự có bản lĩnh để nên kiêu ngạo thật ha. Còn có chút, như là từ già đến trẻ đều ưa thích đi.
Lời này của Ly Hận Thiên thật sự đã làm tổn hại đến tôn nghiêm lẫn hình tượng của Ly Lạc.
Sự chân thành lẫn nghiêm túc này của y, khiến cho Ly Lạc đều hoàn toàn, không biết phải nên làm ra phản ứng ra sao cả…