Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 4: Không có nam nhân



Căn nhà này chỉ có hai người đều là nữ.

Một nữ nhân lớn tuổi nhiệt tình tiếp đón bọn họ. Nàng không chỉ tự mình giết gà làm thịt, còn kêu tiểu nữ nhi còn lại chuẩn bị rượu để thiết đãi. Điều này làm cho Ly Hận Thiên cảm kích vì sự hiếu khách của nàng.

Nhưng đồng thời, y cũng hoài nghi có phải là Ly Lạc đã đưa không ít bạc cho nàng để chuẩn bị bữa cơm thịnh soạn này.

Tất cả những việc trên đều làm y cảm thấy nữ nhân kia hình như nhiệt tình thái quá.

Trong lúc dùng bữa, Ly Lạc im lặng không nói một lời. Điều này làm cho ý nghĩ đơn giản trong đầu của Ly Hận Thiên là muốn cùng với nữ nhân hỏi thăm vài câu liền bị đánh gãy. Bọn họ im lặng ăn cơm. Sau khi dùng bữa xong, thì ai nấy đều tự trở về phòng của chính mình.

Ly Hận Thiên không quá thích ứng ở cùng một chỗ với chỗ quá lâu, chỉ sợ nhất là để lộ ra sơ hở. Với lại, chính y cũng không ưa cái thái độ lạnh như băng của Ly Lạc đối với mình. Đặc biệt nhất là khi nghĩ về tình cảnh lần đầu bọn họ ‘Gặp mặt’ đặc sắc kia khiến cả người Ly Hận Thiên liền ớn lạnh đến lông tóc dựng đứng, xương sợ hãi liền muốn nhũn ra.

Y là chủ nhân kế thừa lại thân thể này, nhưng y không chuẩn bị kế thừa cái quan hệ dị dạng của bọn họ. Ly Lạc có thể với phụ thân mình tùy tiện phát sinh quan hệ như vậy, nhưng y thì không thể.

Y không thích nam nhân, lại càng không muốn cùng nam nhân có dính dáng gì đến mối quan hệ bất chính này. Huống chi, ai~ người kia còn là ‘Nhi tử’ của y…

Hiện tại, Ly Lạc không có yêu cầu y làm gì như lần ‘gặp mặt đầu tiên’. Nếu hắn có yêu cầu đi nữa, y cũng sẽ dùng trăm phương nghìn kế mà cự tuyệt,quyết liệt mà ngăn cản.

So với tưởng tượng của Ly Hận Thiên, hộ dân này là gia đình chủ yếu làm nông. Nhưng nhà ở lại gồm ba gian rộng rãi mái nhà lợp ngói có thể thấy. Hộ dân này trong thôn mà nói có thể xem như là nhà giàu. Bất đồng là nhà và phòng lớn như vậy cư nhiên chỉ có hai nữ nhân ở. Khó trách sao, Ly Hận Thiên cảm thấy kỳ quái.

Lúc nãy ven đường khi đang đi vào hậu viện, trong đầu y hoàn toàn nghĩ miên man chuyện về Lý Lạc. Y lại vô ý nghe được tiểu cô nương khoảng mười lăm mười sáu tuổi luôn đi theo nhắc nhở y nên cẩn thận. Bây giờ, y mới bắt đầu chú ý quan sát hoàn cảnh chung quanh. Đúng lúc này, rốt cục y cũng nhớ tới trước đó khi mới bước vào thôn. Y đã bị hành động ném đá giấu tay của Ly Lạc mà suy nghĩ tìm hiểu phân tích về sự kì quái mà y cảm nhận được, cứ như vậy liền bị gián đoạn không nghĩ ra.

Y cảm nhận được sự kỳ quái, nhưng lại tập trung suy nghĩ rồi không tìm ra điểm nào ở nơi đây lại kỳ quái như vậy. Đột nhiên, hiện tại y bừng tỉnh đại ngộ: hình như thôn này không có nam nhân.

Mặc kệ là làm công việc nặng nhọc hay lao lực cũng chỉ thấy có nữ nhân làm. Mà từ lúc vào thôn tới bây giờ, Ly Hận Thiên nhìn cũng chỉ thấy có nữ nhân mà thôi.

Y không phải chưa thấy qua cảnh mà trong thôn quê, nam nhân đều đi xa ra ngoài làm việc, chỉ có nữ nhân ở lại nhà chờ đợi, chăm lo gia đình. Nhưng bây giờ đã là ban đêm, trong nhà này y lại không có gặp qua nam nhân nào trở về cũng không tìm được quần áo hay đồ đạc của nam giới bài trí trong nhà.

Khi về phòng mình, Ly Hận Thiên gặp lại tiểu cô nương kia đang sửa sang lại giường cho y. Y liền nhớ về lời nhắc nhở lúc chạng vạng trước khi dùng bữa. Y tò mò liền hỏi một câu, đêm đã khuya vì sao cha của tiểu cô nương lại chưa về nhà. Đối phương chỉ quay đầu đối với hắn nở nụ cười mỉm nhợt nhạt ẩn hiện cái lúm đồng tiền, nhìn thật khả ái. Tiểu cô nương chỉ nói, phụ thân ra khỏi cửa nhưng đã lâu rồi không có quay về.

Một đáp án đơn giản cũng đủ Ly Hận Thiên suy nghĩ miên man bất định. Y lại nổi lên ý nghĩ, nhớ tới là chuyện của nữ tử Tần Hương Liên cũng có tướng công rời nhà bỏ thôn quê lên kinh học hành thi cử đỗ đạt vứt bỏ người vợ tào khang ở quê nhà liền không quay về nữa. Tóm lại, với một người tốt tính thiên về tình cảm như y liền cảm thán cho mẫu tử nữ nhi nhà này rất đáng thương: chờ đợi mòn mỏi cô đơn trong ngôi nhà lớn như vậy lại không có nam nhân để dựa dẫm.

Tiểu cô nương thu thập tốt liền rời đi, Mấy ngày qua Ly Hận Thiên không được ngủ qua giường. Hơn nữa mấy ngày đều một đường gấp gáp, cả đoàn người ngựa và xe đều lăn bánh chạy liên tục. Y ngủ cũng là ngủ ở trên xe ngựa. Vì vậy không bao lâu, đầu y chạm gối liền đã ngủ. Trong phòng im ắng, chỉ có duy nhất ngọn đèn quên thổi tắt đang thong thả nhảy lên hắt ánh sáng loe loét chiếu rọi trong phòng, đèn đuốc bên ngoài đều đã tắt. Khuôn mặt Ly Hận Thiên đang nhắm mắt, nhan sắc tuấn mỹ lộ ra vài phần xinh đẹp……

Đêm khuya, trăng non mới lên. Ánh trăng đầu hạ thanh lãnh soi rọi một vùng đất lớn, từ phòng ngủ to khác hắt ra một chiếc bóng đen đổ dài ra trên mặt đất như bóng ma. Chung quanh thôn trang đều là cây cối, bóng dáng kia là của một phụ nữ. Hình dạng kia đã xảy ra biến hóa, thoạt nhìn phá lệ dữ tợn.

Gió đêm phảng phất thổi, tán lá rung động xào xạc trên không. Trong thôn cực kỳ im lặng, xung quanh cũng không có bất cứ âm thanh nào của động vật hay chim chóc phát ra. Thậm chí không nghe được cả một tiếng chó sủa, toàn bộ thôn đều hiện lên vẻ âm trầm u ám.

Mây đen bay đến che khuất ánh trăng. Tại cửa thôn, mảnh vải bố bình thường được treo trên cột mốc đường kia giờ đã bị gió thổi liền bị kéo xuống một chút. Bóng ma đứng ở đó giờ đã không thấy đâu chỉ thấy ánh trăng thay thế soi rọi đến. Trên thân cây cột liền xảy ra biến hoá dần dần hiện ra những con chữ mang màu đen. Chạng vạng, bọn họ nhìn rõ ràng viết là mãn cốc thôn, nhưng hiện tại dưới ánh trăng rõ ràng đã biến thành …

Diễm phụ thôn.

Ly Hận Thiên ngủ quả thật sâu. Đúng lúc này, cửa gỗ ra vào đang đóng chặt thì phát ra tiếng ‘chi dát’. Ngay sau đó, một thân ảnh màu đen, liền lướt vào trong phòng …

Mà một bóng dáng khác, đứng ở kia trước cửa lớn, một lúc lâu cũng không cử động.

Trên giường, Ly Hận Thiên như trước hồn nhiên không biết gì vẫn ngủ say.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.