Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 48: Được tự do



Ly Hận Thiên thật sự bị Văn Diệu đeo bám, quấn chặt đến sợ a.

Có lẽ bởi vì hắn nhìn thấy chuyện lần trước y cùng Ly Lạc ở đình lí. Hơn nữa Mộc Nhai lại ở một bên mà châm ngòi thổi gió, dạo gần đây nhất Văn Diệu càng trở nên khá là tích cực hơn bình thường. Nếu như là lúc trước kia, hắn cũng vốn không thích chậm chạp trì hoãn giải quyết bất kì việc gì, ít nhất cũng là chuyện tình cảm này. Nhưng lúc này, hắn tổng cảm giác được là nếu hắn như có như không mà tùy mọi nơi mọi lúc bày tỏ với y, có lẽ y sẽ buộc phải tỏ rõ thái độ.

Hắn đối với y có dục vọng chiếm hữu cũng càng ngày càng mạnh mẽ. Hắn hận không thể lúc nào cũng thời thời khắc khắc đều luôn ở bên người y, không để cho y tiếp xúc cùng bất kì một tên nam nhân nào nữa cả.

Ly Hận Thiên dở khóc dở cười. Y vốn là nam nhân. Văn Diệu lại cho phép y tiếp xúc cùng nữ nhân, mà lại không cho y nhìn bất kì một người nam nhân nào cả…

Bá đạo, lại cố tình gây sự.

Ly Hận Thiên đem suy nghĩ của Văn Diệu trở thành suy nghĩ của một tiểu hài tử đang lúc cáu kỉnh. Y cũng không định sẽ quay trở lại mà suy nghĩ tiếp việc này. Trong lòng của chính y lại rất rõ ràng, mặc kệ Văn Diệu đối với y tốt đến thế nào đi nữa, đối với y có ý nghĩ gì đi nữa, không nói đến tính táo của Văn Diệu. Thân phận của hai người họ vẫn còn nguyên trước mắt. Hai người họ càng không có thể thành một đôi.

Hai người họ là phụ tử. Đây đã là số mệnh định sẵn. Đời này, hai người họ vĩnh viễn cũng không thể ở bên nhau được.

Mặc kệ Văn Diệu có cố gắng nhiều như thế nào đi nữa, hắn có làm bất kì việc gì đi nữa, thì cuối cùng cũng đều chỉ có một kết quả giống nhau.

Y cũng sẽ không thể tiếp nhận.

Ly Hận Thiên cảm thấy, y không có dũng khí lớn như vậy, mà có thể đối mặt với tất cả ánh mắt của thế tục. Mặc kệ ở nơi nào trên thế giới này, loại chuyện này đều không được cho phép xảy ra.

Trở thành trò cười cho thiên hạ, mặc người chê cười thậm chí là phỉ nhổ.

Ý nghĩ của Ly Hận Thiên, Văn Diệu không phải không hiểu. Hắn chỉ là cảm thấy không đáng phải để ý tới. Hắn thực ngoan cố, giả một bộ không để ý tới bất kì điều gì ngoài quấn lấy y ra, quả thật đến mức độ quá nhuần nhuyễn. Văn Diệu như vậy thật sự khiến cho Ly Hận Thiên phải đau đầu.

Bị hắn bức đến phiền, Ly Hận Thiên mà bắt đầu trốn tránh Văn Diệu. Ban đầu, y sai nha hoàn canh giữ ở cửa, có gặp hắn thì nói y đang nghỉ ngơi, không muốn bị quấy rầy. Lúc mới đầu này việc này đối với Văn Diệu mà nói, một chút cũng không có hiệu quả. Hắn muốn vào liền vào. Cửa phòng giống như cửa thành, không có kẻ nào có thể ngăn được hắn.

Trong lòng Ly Hận Thiên cũng đã có dự kiến điều này, cho nên nha hoàn kia chỉ là để kẻ thế thân đánh lạc hướng nhất thời chịu một thương mà thôi.

Văn Diệu từ cửa, nhìn thấy bóng lưng của nam nhân vĩnh viễn vắng vẻ đối diện với hắn. Ly Hận Thiên không để ý tới hắn. Y thật là đi ngủ, bản thân hắn vào cũng thấy. Văn Diệu đang nói chuyện gì, y hoàn toàn đều nghe không thấy. Hắn hay đụng chạm vào thân thể y. Nam nhân sẽ hay dùng cái cớ thân thể không thoải mái mà đẩy ra. Văn Diệu quấn người là quấn chặt lấy người. Nhưng so với Mộc Nhai vẫn là biết thông cảm cho y hơn rất nhiều, nam nhân lấy thân thể chắn ra làm tấm khiên che chở bản thân. Lúc này, Văn Diệu ở bất kì nơi nào cũng giống như đèn xanh mà y lại bật đèn đỏ buộc hắn phải dừng lại.

Lần nào cũng có hiệu quả.

Lâu ngày, Ly Hận Thiên chỉ cần ở trong phòng ngủ. Văn Diệu sẽ không vào nữa. Hắn chỉ nhìn thấy tấm lưng của Ly Hận Thiên, lại không thể nói chuyện, cũng không có việc gì cần làm. Ngồi xuống chính là qua nửa ngày, mặc kệ là ai đều cũng sẽ bắt đầu cảm thấy nhàm chán.

Kỳ thật Văn Diệu cũng không nhàn. Những người khác vốn đã ở tại Nam triều, nhưng hắn còn có trách nhiệm cũng không thể cứ vậy mà bỏ đó. Chuyện của Văn gia hắn đều cần phải xử lý. Việc nhỏ thì đã có quản gia, nhưng việc lớn đều chủ yếu là đưa tin đến báo cho hắn biết. Đoạn thời gian trước Văn Diệu thực thanh nhàn. Nhưng đoạn thời gian sau này, nhiều việc tích lũy lại dồn xuống dưới đều đang chờ hắn xử lí.

Thời điểm hắn ở cùng chăm sóc cho Ly Hận Thiên, buổi tối trở về phòng mình, Văn Diệu vẫn đang xử lí từng việc một, có chút vất vả. Nhưng Văn Diệu cũng không để ý, bởi vì so với Ly Hận Thiên thì y vẫn trọng yếu hơn.

Nhưng dạo gần đây nhất, thời gian y nghỉ ngơi đã sửa lại đổi thành như vậy.

Hắn xem thấy có vẻ nam nhân đã bị hắn bức đến có chút nóng nảy. Hắn cứ muốn dùng thời gian ngắn nhất mà triệt triệt để để mà hoàn toàn có được tâm lẫn thân của nam nhân. Nhưng Văn Diệu không nghĩ hoàn toàn lại bị phản tác dụng ngược lại. Hắn cũng lập tức tha cho nam nhân một chút tự do.

Nhưng Văn Diệu vẫn sẽ đến mà đưa thuốc bổ, cũng sẽ nhắc nhở nha hoàn giúp cho nam nhân uống thuốc đầy đủ. May mà đến thuốc bổ, nam nhân cũng không có nhất nhất đều im lặng mà cự tuyệt. Hắn đưa thứ gì, nam nhân đều sẽ uống sạch sẽ.

Về điều ấy, Văn Diệu vẫn thực vừa lòng.

Văn Diệu quyết định gì Ly Hận Thiên cũng không biết. Y vẫn như trước. Ban ngày thì ngủ, ngủ một lúc thời gian liền đã trôi qua rất lâu rồi. Buổi tối, nam nhân liền trở thành rảnh rỗi không có việc gì làm. Do y ngủ quá nhiều, buổi tối liền tinh thần thực tỉnh táo. Ly Hận Thiên đã đem thời gian sống của bản thân hoàn toàn xáo trộn.

Y cũng không có việc gì phải làm, cũng chỉ có thể ngồi ở bên cửa sổ nhìn trời, chờ cơn buồn ngủ chủ động tìm đến y. Vì y xem xét kinh nghiệm lần trước. Buổi tối, Ly Hận Thiên cũng không dám ra khỏi cửa phòng mà chạy loạn lần nữa. Y không muốn gặp được Ly Lạc, hoặc là bất cứ một tên nhi tử nào khác…

Ngoại trừ Khâm Mặc, ngoài mặt thì hắn vẫn khác với mối quan hệ giữa y và ba tên nhi tử kia khiến y khá là đau đầu. Y sẽ không có việc gì cũng sẽ không tự mình đi tìm thêm phiền toái, cho nên y có thể trốn liền trốn.

Vẫn là cam chịu cái nguyên lí kia, y không ra khỏi cửa, phiền toái liền sẽ không tìm tới y.

Bất quá lúc này đây, nguyên lí của Ly Hận Thiên, xảy ra một chút vấn đề.

Cuối hạ, trời có chút trở lạnh. Nam nhân mặc một kiện ngoại bào dày che lấp cả thân người, ghé vào trên bàn. Y ngồi chán đến chết lấy tay đùa giỡn với hoa trong bình. Y thật không hiểu đời trước của y đã làm gì gây nghiệt. Thời gian mọi người đều đi ngủ, y lại phải ngồi ở đây không ngủ được lại không thể ra ngoài chỉ ngồi chơi như vậy…

Thế giới này, cái gì cũng đều không có. Không mail, không điện thoại, cũng không máy tính, đến báo chí tin tức cũng đều không có…

Khoảng thời gian khá là gian nan rồi đây.

Y không đủ tốt số để chết hẳn đi cho rồi, vì sao lại phải xuyên vào nơi này, còn sống trong một cái nhà kỳ quái như vậy…

Nam nhân đang liên tự than thở trách thân. Cửa phòng đột ngột bị kẻ bên ngoài một cước đá văng ra. Nam nhân mạnh mẽ giật mình một cái, thân thể liền trực tiếp mà đứng lên. Ghế dựa kia lập tức ‘lạch cạch’ một tiếng liền bị ngã xuống mặt đất, đánh vỡ màn đêm yên tĩnh…

Theo ánh trăng mờ nhạt soi rọi tràn vào cửa phòng đang bị mở ra, một bóng dáng màu đen đột ngột đứng ở trước cửa. Tâm của Ly Hận Thiên liền trầm xuống. Một cỗ cảm giác sợ hãi bắt đầu từ lòng bàn chân chạy xộc thẳng đi lên đỉnh đầu. Phút chốc toàn thân y nổi lên một tầng da gà…

Y thấy không rõ mặt người nọ. Nhưng y biết người nọ là ai. Y cũng không hoan nghênh kẻ này đến phòng mình.

Hoặc là nói, y e ngại hắn.

Xuất phát từ bản năng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.