Sủng Em Đến Nghiện

Chương 1-4



Có lẽ là lời cầu nguyện của quản gia có tác dụng, có một người con gái nhỏ nhắn bước nhanh từ bên ngoài chạy tới, váy màu trắng tung bay trong gió, như một cánh bướm xinh đẹp.

Lô Nguyệt Nguyệt còn đang học, bởi vì mẹ làm đầu bếp ở nhà họ Lăng, nên Chủ nhật cô đều tới thăm hoặc mang quần áo tới cho mẹ; nhưng vì quá vội vã, cô bị lạc đường.

Nhà họ Lăng có diện tích rất lớn, ngay cả phòng của mẹ cô cũng rất lớn! Nhưng rất an tĩnh, mấy lần cô tới, rất ít nhìn thấy người nào khác, vườn cũng chiếm diện tích không nhỏ nhưng trống trải; nhưng hôm nay không giống nhau, đây là chỗ làm việc mới của cô, mỗi tuần cô tới đây nghỉ ngơi một chút, rồi chăm sóc cẩn thận mấy bụi hoa Tường Vi.

Cô không biết Lăng thiếu gia có thích hoa Tường Vi hay không, nhưng nếu không có ai nói cho cô, nên cô cứ trồng, chắc là không có vấn đề gì chứ?

Đến nhà họ Lăng, việc thứ nhất cô cần làm là đổi quần áo, tiếp theo là đến vườn hoa, đột nhiên, một người đàn ông xuất hiện trước mặt cô, là Thiệu Lăng; lần trước cô cũng không dám nhìn thẳng anh, vậy mà hôm nay đột nhiên anh đứng ở trước mặt của cô, làm cô không thể không ngẩng đầu lên nhìn anh.

Dáng dấp anh thật là đẹp mắt, da rất tốt, dưới ánh mặt trời trắng nõn, sáng bóng, ánh mắt của anh rất đẹp, dịu dàng mà bình tĩnh, mũi cao lớn, nhưng môi mỏng có vẻ vô cùng tái nhợt; lúc Lô Nguyệt Nguyệt hoàn hồn, mới ý thức tới mình đã quan sát Thiệu Lăng đã lâu rồi, bỗng chốc sắc mặt trở nên hồng, ngượng ngùng quay trở về.

Cô đang muốn rời đi, đột nhiên liếc về phía anh đang chậm rãi ngã xuống, ngã trên một bãi cỏ xốp mềm; Lô Nguyệt Nguyệt ức chế không được mà kêu lên một tiếng, vội vàng đi tới, ngồi chồm hổm trên mặt đất, nhẹ nhàng đẩy anh một cái, rất khẩn trương, "Thiệu tiên sinh, Thiệu tiên sinh! Anh làm sao vậy? Không sao chứ?"

Lô Nguyệt Nguyệt khẩn trương không dứt, đang muốn đi tìm người,mà quản gia núp trong bóng tối cũng nóng nảy không dứt, mắt của Lăng Thiệu chậm rãi mở ra, lông mi dài ở trong gió khẽ run, hắn ho nhẹ một tiếng, âm thanh trầm thấp, trong âm thanh có một phần khẩn cầu: "Xin hỏi, có thể đỡ tôi lên được không?"

"À? Được!" Lô Nguyệt Nguyệt thấy hắn tỉnh lại, mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, thoạt nhìn Thiệu Lăng rất gầy yếu, nhưng cô không có sức đỡ anh lên, đành phải lấy đôi tay vòng ở hai bờ vai của anh, dùng sức nâng anh đứng lên; sau đó, Lăng Thiệu để sức nặng toàn thân của mình, đè lên người của cô, dựa vào cô từ từ đứng lên.

Quản gia đứng tại chỗ, lấy ra khăn tay xoa xoa mồ hôi trên mặt mình, thở dài một hơi thật sâu, thiếu gia, không nghĩ tới người là người vô sỉ như vậy, lại dùng phương pháp này lừa gạt người ta, tôi cũng bị người hù chết!

Lô Nguyệt Nguyệt cố gắng hết sức đỡ Lăng Thiệu đi về phía trước, không nghe được anh nói chuyện, chỉ nghe được tiếng hít thở nặng nề của anh, quanh quẩn ở bên tai của cô, làm cô nhịn không được mà hỏi "Anh không thoải mái sao?"

"Ừ, thân thể không được tốt, nên mới ngất xỉu trong thời gian ngắn." Lăng Thiệu lạnh nhạt nói, không có tiết lộ tâm tình hiện giờ của mình; mặc dù, dùng phương pháp này để đến gần cô, có vô sỉ một chút ( 3T: 1 chút hồi nào, là QUÁ vô sỉ), nhưng. . . . . . Anh rất thích cô a! Nhìn cô cúi đầu, cảm thấy mình gần cô, đột nhiên cảm thấy việc mình ra ngoài, rất đúng.

"Thiệu tiên sinh, đã lâu không gặp! Trong khoảng thời gian này, tôi rất muốn tìm cơ hội cám ơn anh, nhưng không gặp được, tôi lại không dám đi quấy rầy anh. . . . . ." Lô Nguyệt Nguyệt là một cô gái hoạt bát, luôn nhiệt tình, hào phóng với người khác, nụ cười ngọt ngào trên môi làm người ta thấy thoải mái, "Trong khoảng thời gian này, tôi trồng rất nhiều hoa Tường Vi xinh đẹp đó nha! Anh xem, có phải rất đẹp hay không?"

"Ừ, rất đẹp."

"Anh thích hoa gì? Lần sau tôi sẽ trồng rồi tặng cho anh, được không?"

"Ừ, cô thích, tôi đều thích." Lăng Thiệu từ tốn mà nói một câu.

Lô Nguyệt Nguyệt cười "Hắc hắc" một tiếng, đột nhiên hỏi ngược lại: "Thiệu Lăng, tại sao anh tới nơi này? Anh chờ ai sao? Đợi bao lâu rồi?"

"Bởi vì. . . . . . Tôi là bạn của Lăng thiếu gia, trong thời gian ngắn, tôi sẽ ở nơi này."

"Như vậy a. . . . . ." Lô Nguyệt Nguyệt dừng một chút, lại cảm thấy có chút kỳ quái, "Vậy bây giờ anh muốn đi đâu đây? Tôi đỡ anh đi! Thân thể anh không khỏe, nên nghỉ ngơi nhiều."

Lăng Thiệu chần chờ một chút, âm thanh có chút buồn buồn, "Ừ. . . . . ."

Đột nhiên Lô Nguyệt Nguyệt nhớ ra cái gì đó, vội vàng mở miệng: "Như vậy cũng không được a! Tôi cảm thấy, người ngã bệnh nên đi ra phơi nắng nhiều một chút, còn nữa, làm một số động tác, vận động đơn giản, ví dụ như là tản bộ. . . . . Như vậy, đối với thân thể sẽ tốt hơn!"

"Tôi cũng cảm thấy như vậy."

"Cho nên, anh nên đi tìm người cùng đi ra ngoài với anh đi!" Lô Nguyệt Nguyệt cảm giác mình thật tài giỏi, vui vẻ cười, "Anh nói có đúng không?"

"Không có ai theo tôi."Lăng Thiệu nhẹ nhàng nói một câu, hơi cúi đầu, trong mắt xuất hiện một tia sáng cô độc, "Làm thế nào đây?" (3T: *gào thét* lừa gạt, lại bắt đầu lừa gạt a!!! Nguyệt tỷ đừng mắc mưu.)

"Vậy. . . . . . Nếu như anh không ghét bỏ, tôi có thể đi cùng anh, được không?" Lô Nguyệt Nguyệt tính giúp người làm niềm vui, huống chi, Thiệu Lăng vốn là người đã từng giúp đỡ mình; hôm nay, vẻ mặt anh như vậy, làm cho cô nổi lên lòng thương hại, cô không muốn thấy vẻ mặt bất lực của anh.

Lô Nguyệt Nguyệt thấy anh đang rất buồn, liền an ủi anh, nói: "Trước kia thân thể mẹ tôi cũng không được khỏe, tôi thường dẫn bà ấy ra ngoài phơi nắng, vận động nhiều,. . . . . . Anh có biết mẹ tôi không? Bà ấy là đầu bếp ở đây, thức ăn bà ấy làm rất ngon a! Thân thể mẹ tôi hiện tại đã tốt hơn nhiều rồi."

"Được, tôi nghe theo cô." Lăng Thiệu thừa dịp cô còn chưa đổi ý, nhanh chóng đồng ý, khóe môi cong lên thành nụ cười nhàn nhạt, đột nhiên anh quên mất, lần cuối mình vui vẻ là khi nào? Không nhớ rõ.

Nếu như nói, lúc đầu anh thích nụ cười ngọt ngào của Lô Nguyệt Nguyệt, nhưng mà, vào lúc này, hình như anh đã hiểu, không chỉ là nụ cười, anh còn thích giọng nói của cô, thích từng biểu hiện cảm xúc trên gương mặt cô.

Cái người ngu ngốc này, đối với ai cũng không hề phòng bị, thiện lương như vậy. . . . . . Chỉ là, nói không chừng, bởi vì, anh đối với cô mà nói…..rất đặc biệt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.