Sủng Em Đến Tận Trời

Chương 10



Nhân dịp Hà Phi phụ trách quảng cáo cho công ty Cao Vượng hiệu quả thật tốt, thành tích lên đến hàng trăm triệu, thế nên mở tiệc chiêu đãi nhân viên V.J ở khách sạn năm sao. Công ty mời dàn nhạc, bày ra trò rút thăm trúng thưởng, cùng đủ loại tiết mục biểu diễn văn nghệ, đợi lát nữa còn muốn Hà Phi lên sân khấu, tặng cái huy chương vàng cho nàng.

Trong yến hội, người nào cũng đều trang điểm xinh đẹp, ăn mặc lộng lẫy. Ôn Hà Phi phiền não chuyện bạn trai cùng lời nói của Úy Nhân Nhân, không tâm tình vui đùa, chỉ mặc một chiếc áo lông cao cổ màu hồng, cùng một chiếc quần dài trắng đơn giản.

Nàng một người tránh ở một góc ghế sa lông, ánh mắt mờ mịt nhìn ra xa phía mọi người đang vui vẻ dưới ánh đèn thủy tinh. Đầu vẫn nghĩ đến lời nói lúc ban chiều của Úy Nhân Nhân, mặt ngẩn ngơ, phiền não mím chặt đôi môi đỏ mọng, vẫn nghĩ không ra, rốt cuộc cùng Thiếu Khâm vấn đề là ở đâu? Vì sao nàng lại kháng cự cùng bạn trai mình thân thiết? Nàng cùng Thiếu Khâm ở chung cũng không có cái gọi là hai chân như nhũn ra, khẩn trương vô lực, nhiệt huyết sôi trào, đầu cháng váng hoa mắt, không, các loại triệu chứng này nàng không có, càng miễn bàn ảo tưởng bộ dáng bạn trai trần truồng lộ thể. . . . . . Nàng căn bản chưa từng thấy cũng chưa từng có chờ mong! Vì là nàng rất lạnh nhạt sao? Hà Phi nghĩ đến đau đầu, bắt đầu cảm thấy không phải Úy Nhân Nhân rất nhiệt tình, mà chính là vì bản thân mình căn bản là lãnh cảm.

Hà Phi thở dài, chau mày. Hoặc có thể không có các loại triệu chứng này cũng thực bình thường, Hà Phi tự an ủi mình. Thực có thể là bởi mẹ tính tình phóng đãng tạo thành di chứng, cho nên thái độ nàng đối với cảm tình liền có vẻ lạnh nhạt, không giống như Nhân Nhân nhiệt tình như vậy, không muốn cùng bạn trai thân mật quá mức cũng là tự nhiên. Thế là tốt rồi, Hà Phi thở sâu, thực vừa lòng chính mình tìm được giải thích hợp lý, nhất định là bởi vì thế này! Ai bảo là yêu lầm người chứ!

Nàng thở phào, chờ MC trao giải cho nàng. Dưới ánh đèn thủy tinh, nàng nhìn thấy thư ký Trần dĩnh thối nghiêm mặt, liên tiếp xua tay với quản lý công ty Cao Vượng đang tiến đến đến, giống như là đang cự tuyệt cái gì. Thấy Nhân Nhân mặc một bộ lễ phục đỏ rực, đang bị một đám các nam nhân vây quanh, cười đến sáng lạn, giống như rất vui vẻ. Sau đó. . . . . . Nàng nhìn thấy Lương Chấn Y.

Tầm mắt của nàng vừa bắt gặp cũng sẽ cũng rời không được. Dưới ánh đèn, trong đám người, thân hình cao lớn thẳng tắp của hắn nổi bật trong đám đông, dẫn người chú mục. Hắn mặc một bộ tây trang màu xám đậm ôm vừa người, cao lớn anh tuấn, hai vai rộng lớn, trộn lẫn một loại nhu hòa bền bỉ cùng cường kiện tao nhã. Hắn lẳng lặng đứng ở nơi đó, khí chất nội liễm tao nhã của hắn cùng khuôn mặt tuấn lãng phảng phất nét u buồn, tay phải đút túi, bộ dáng hơi hơi cúi mắt, rất dễ dàng bắt tầm mắt chúng phụ nữ làm tù binh.

Hà Phi chú ý thấy hắn rất được hoan nghênh, chú ý thấy rất nhiều xã giao danh viện đối hắn liếc mắt. Chuyện đó là đương nhiên, hắn sở hữu hết thảy các loại hoàn mỹ điều kiện đủ để làm lòng của phụ nữ tan nát. Đến khi đôi môi mỏng xinh đẹp kiên nghị kia nhấp lấy chất rượu màu hổ phách thì Hà Phi nhìn thấy đột nhiên tâm động, cơ hồ hâm mộ dòng rượu lỏng chảy vào cổ họng hắn kia, tưởng tượng bọn chúng chảy nhập vào thân thể ấm áp của hắn, Hà Phi hai má khô nóng. . . . . . Có lẽ quảng cáo nhà máy rượu nên nói Lương Chấn Y đến chụp. . . . . . Tư thế hắn uống rượu mê người như vậy, nàng cơ hồ ghen tị với ly rượu trong tay hắn.

Một cô gái tướng mạo xinh đẹp đang quấn quít lấy hắn nói chuyện. Cô ta cười khoa trương, nét mặt quyến rũ, Lương Chấn Y thờ ơ, biểu tình hờ hững, phản ứng bình thản hữu lễ.

Hà Phi đứng ở góc thỏa sức quan sát Lương Chấn Y, nhìn thấy cằm hắn ẩn ẩn màu râu xanh, mà khi hắn theo thói quen tính đưa tay kéo nhẹ chiếc caravat màu xanh ngọc thì như là ý thức được tầm mắt của Hà Phi, hắn đột nhiên quay sang, bắt gặp được ánh mắt của nàng. Đôi mắt đen đặc của hắn như có thể nhìn xuyên thấu, làm Hà Phi thân mình chấn động. Hắn chậm rãi khiêu nhất mi, khóe miệng khẽ giương lên; nàng lập tức giống như đứa trẻ làm sai bị bắt tại trận, chột dạ bối rối lui về phía sau từng bước. Đáng chết, nàng không nên ngồi xem hắn. Hà Phi xấu hổ mặt đỏ bừng.

Hắn ánh mắt sắc bén ghim trụ nàng. Hà Phi một trận miệng đắng lưỡi khô, bị hắn nhìn đến đầu gối như nhũn ra. Khi hắn dùng cái loại ánh mắt nóng cháy kiên định này nhìn thẳng nàng thì luôn hại nàng phương tâm đại loạn. Hắn như vậy nhìn nàng, liền hại nàng khó thở, thần kinh căng thẳng. Hà Phi cúi thấp mặt tránh né ánh mắt của hắn, tầm mắt lại không khỏi dao động trên thân thể rắn chắc của hắn, không khỏi lại miên man suy nghĩ, nếu hắn không mặc quần áo thì sao? Nếu hắn trần truồng thì sao? Nàng dám cam đoan, Lương Chấn Y tuyệt đối có dáng người vô cùng tốt, thân thể rắn chắc cường tráng tuyệt không một chút tì vết. Nàng chăm chú nhìn mu bàn tay hắn, phía trên có chút lông tơ đậm màu, cho nên trong ngực hắn khả năng cũng có khêu gợi lông ngực. Hà Phi choáng váng, ngẩng đầu, hô hấp đình chỉ, mắt trợn to, trời ạ! Sao hắn vẫn còn nhìn nàng? Nhìn thấy nàng mặt đỏ tai hồng căng thẳng muốn chết!

Đợi chút! Hà Phi hai tay ôm lấy khuôn mặt khô nóng. Nóng quá! Lại che ngực mình, nóng quá, tim đập phi nhanh. Còn có, vừa rồi nàng thế nhưng lại nghĩ đến Lương Chấn Y một, dạng, không, mặc, quần, áo, đi. . . . . . Đây không phải là trạng huống Úy Nhân Nhân nói sao?!

“Nha! Đáng chết!” Hà Phi tay che trán, yếu ớt hướng sô pha phía sau ngồi xuống, chợt thấy một trận ẩm ướt, không ổn! Hà Phi mặt tái nhợt, cô gái bên cạnh một tiếng kinh hô.

“Rượu của tôi?!” Cô gái vẫn ngồi trên sô pha nhảy xuống trừng mắt Ôn Hà Phi. Chén rượu nàng đặt ở trên sô pha vì Hà Phi dùng sức ngồi xuống nên bị đổ ra. Rượu nho màu đỏ tràn ra, nàng vẻ mặt thông cảm nhìn lại Hà Phi. Lại nhìn đến chiếc quần trắng của Hà Phi, ánh mắt thông cảm kia lập tức chuyển sang thương hại.

Hà Phi kinh ngạc, mở to mắt nhìn cô gái bên cạnh, mông lại thấy một trận ẩm ướt. Trên mặt nàng hiện lên mấy đường hắc tuyến, thật sự không có dũng khí cúi đầu xem cái quần trắng của nàng đã biến thành ra cái dạng gì rồi, lại càng không dám tưởng tượng đợi lát nữa lên sân khấu muốn như thế nào vác mặt gặp người?! Quần màu trắng, rượu nho màu đỏ? Loại màu tối bắt mắt kia cùng nàng trình độ mất mặt có quan hệ trực tiếp a! Lại còn chết tiệt dính ở vị trí tối làm người ta xấu hổ . . . . . . Trời ạ! Hà Phi kích động đứng dậy chạy vọt vào toilet.

Lương Chấn Y nhíu mày, phản ứng hoảng hốt của nàng bị hắn xem vào đáy mắt. Sao lại thế này? Nàng hoảng cái gì? Lương Chấn Y lễ phép nâng chén tạ lỗi hướng phía cô gái đang lải nhải với hắn không ngừng.

“Xin lỗi không tiếp được.” Hắn quyết định đi xem nha đầu kia.

Lương Chấn Y chờ ở ngoài toilet. Theo phương hướng nàng biến mất, hắn phỏng đoán nàng hẳn là vào toilet.

Lương Chấn Y đưa tay xem đồng hồ, đã qua nửa giờ, MC sắp theo kế hoạch mời Ôn Hà Phi lên đài lĩnh thưởng. Nàng đã xảy ra chuyện gì? Lương Chấn Y nhíu mày, bắt đầu có chút lo lắng.

Nếu người ta có thể lựa chọn thời điểm để chết, Ôn Hà Phi sẽ không chút do dự khẩn cầu lão thiên gia, làm cho nàng lập tức đi chết đi. Nàng hiện tại uể oải thật muốn đường đâm đầu chết đi!

Hà Phi khóc không ra nước mắt. Quần bị thấm rượu cũng sẽ không gây ra chuyện đến mức muốn chết, nhưng nếu là mặc một cái quần trắng tinh, sau đó nhưng lại. . . . . .

Hay lắm, chật vật như vậy có thể đi chết đi. Nàng lớn tiếng rên rỉ, không dám tưởng tượng người khác sẽ dùng ánh mắt ái muội xem nàng. Khủng bố nhất là nàng sắp ở dưới chúng mục nhìn chằm chằm lên đài lĩnh thưởng. Hà Phi thử ảo tưởng, nàng hay là có thể bắt chước con cua, đi ngang đi, chỉ lấy mặt trước gặp người. Nhưng chợt nghĩ đến sẽ càng thêm dẫn nhân chú mục, lập tức lại lắc đầu rên rỉ. Không được, không được a!

Cuối cùng Ôn Hà Phi chán nản nhận rõ sự thật, hiện tại nàng chỉ có hai lựa chọn —— một là dũng cảm đi ra ngoài, kết quả là mất mặt muốn chết; hoặc là vẫn trốn ở trong này, kết quả đem mình buồn bực đến chết.

Nàng chán nản ai thán, nàng ra chuyện kì quái còn chưa đủ nhiều sao? Lão thiên gia sao còn như vậy chỉnh nàng?! Hà Phi buồn bực đạp bồn rửa tay một cái. Không nên, không nên, bình tĩnh, tỉnh táo lại. Nàng thử tưởng tượng ra một cái biện pháp giải quyết tốt nhất, nếu nàng vụng trộm chuồn ra toilet, nếu vừa vặn bên ngoài không có ai, nếu thuận lợi như vậy, vậy là nàng có thể hoả tốc chuồn ra khách sạn nghĩ biện pháp, điều kiện tiên quyết là tuyệt đối không thể quay mông lại với bất luận kẻ nào!

Tốt! Liền quyết định như vậy. Nàng nắm chặt tay, thở sâu, cắn chặt môi, ưỡn ngực. Dồn sức một tiếng cổ vũ tinh thần liền lao ra toilet, thiếu chút nữa va phải Lương Chấn Y. Á! Nàng kinh hô ra tiếng, lập tức dùng một loại tư thế kì quái rút lui tới trước tường.

“Lương. . . . . . tổng. . . . . .” Trời muốn diệt ta đi? Ô ô. . . . . . Hắn tại sao lại ở chỗ này?

Lương Chấn Y buồn cười nhìn nàng dán chặt vào tường, mặt đỏ hồng, hai tay bất lực đặt ở trên tường, giống như giơ tay đầu hàng. Đôi mắt to kích động trừng hắn, nhìn thấy hắn giống như thấy quái thú ăn thịt người, phi thường hoảng sợ.

“Ôn Hà Phi?” Hắn thấp giọng kêu nàng.

“Dạ.” Nàng lập tức trả lời.

Lương Chấn Y bước hướng nàng, nàng sống chết lui về phía sau, tựa như hận không thể lui vào bên trong tường. Vẻ mặt nàng sợ hãi kích động làm hắn buồn cười khiêu nhất mi.

Hắn đứng ở trước mặt nàng. “Em không sao chứ?”

“Không. . . . . . Không có việc gì!” Chính là xấu hổ muốn chết mà thôi.

“Sắp đến lúc trao giải cho em rồi đấy.” Hắn nhíu mày nói.

Nàng mồ hôi lạnh ứa ra. “Ha ha. . . . . . Ách. . . . . . Em. . . . . . Em biết.” Lập tức chết cũng không sai.

“Đi thôi. . . . . .” Lương Chấn Y xoay người bước về hướng hội trường, nàng không đi theo. Hắn dừng bước, quay đầu, xem sắc mặt nàng trắng bệch vẫn cương cứng ở trước tường, giống như coi mình là bức họa trên tường. Hắn nhíu mày, trầm giọng nói: “Đi thôi?”

“Anh đi trước đi.” Nàng khéo léo nở nụ cười, rất lễ phép, đáng tiếc trên trán lấm tấm lộ ra sợ hãi.

Lương Chấn Y xoay người bình tĩnh quan sát, ánh mắt sắc bén khiến lông tơ nàng dựng đứng, hắn kiên nhẫn nói: “Anh phải mang em lên sân khấu, cùng đi đi!”

Hà Phi thất kinh, thở dốc vì kinh ngạc. Nàng có thể tưởng tượng hậu quả bọn họ cùng đi với nhau. Có Lương Chấn Y đi cùng, nàng hấp dẫn đến cỡ nào sự chú ý; mà nàng hiện tại sợ nhất đúng là dẫn nhân chú mục. Nàng khóe mắt giật giật, thanh âm run run.

“Không. . . . . . Không khách khí, anh cứ đi trước đi. Đi thong thả, không tiễn, cứ như vậy, được rồi, tạm biệt. . . . . .” Nói năng lộn xộn.

Lương Chấn Y nghe xong, ngẩng đầu thở dài, quay trở lại trước mặt nàng, quan sát cái đầu nhỏ xinh Ôn Hà Phi, ánh mắt sắc bén làm nàng sợ hãi.

Hắn gằn từng tiếng trảm đinh tiệt thiết nói: “Được rồi. Giờ, nói cho anh biết, xảy ra chuyện gì?” Hắn trực tiếp hỏi.

“. . . . . .” Hà Phi chỉ lấy một đôi mắt to kinh hoàng trừng hắn.

Hắn mắt lạnh nhìn nàng, chân mày đen từ từ nhíu lại. “Em không chịu nói?” Giọng nói trầm sâu tràn đầy uy nghiêm, dường như có sức mạnh khuất phục lòng người.

“Anh. . . . . . cũng không thể đi trước sao?” Mất mặt muốn chết! Nàng thỉnh cầu. Ngữ khí yếu ớt, vẻ mặt ủ rũ.

Lương Chấn Y nghiêm mặt. “Muốn anh vác em vào hội trường sao?” Hắn chỉ là nói đùa, đã thấy sắc mặt nàng xanh trắng, dường như muốn té xỉu. Lồng ngực hắn bỗng dưng căng chặt, một trận đau lòng. Hắn khom người nhìn thẳng vào mắt nàng. Hắn hoài nghi nàng muốn khóc, nàng mím chặt miệng, dáng vẻ phi thường bối rối. Vì thế hắn mềm giọng, trấn an nàng: “Em sợ cái gì? Nói cho anh biết, anh giúp em nghĩ cách, a?” Thượng Đế chứng giám, hắn thật lâu không có dịu dàng như vậy nói chuyện với người khác.

Hà Phi nhìn hắn vẻ mặt cố chấp, lại lồng cùng với giọng nói dịu dàng, nàng không có lựa chọn nào khác ngoài cách chỉ có thể xin hắn giúp đỡ.

Hà Phi nhỏ giọng nói: “Vậy. . . . . . Anh ghé tai lại đây. . . . . .” Lương Chấn Y không chút do dự đưa lỗ tai đi qua, Hà Phi giọng lí nhí thực xấu hổ nói.

“. . . . . . Bởi vì thế này. . . . . . Cho nên. . . . . . Em hiện tại không thể đi ra. . . . . .” Nếu hắn dám cười, nàng sẽ không chút do dự đá hắn, cho dù hắn là tổng giám đốc, nàng cũng sẽ đem hắn đá đến Urugoay đi.

Nhưng là Lương Chấn Y không cười, thậm chí không có biểu tình gì tỏ vẻ kinh hãi. Hắn đứng thẳng người dậy, sau đó nhìn nàng vẻ mặt khốn quẫn, còn có chiếc quần màu trắng, lập tức sáng tỏ.

Trách không được nàng bối rối như vậy.

Hắn nhìn nàng ngượng nghịu bộ dáng, mắt nàng hồng hồng , đại khái là lo đến độ muốn khóc. Lương Chấn Y bỗng nhiên cảm thấy nàng vừa đáng yêu lại đáng thương, nàng bộ dáng yếu đuối bất lực như vậy, bất luận thế nào cũng làm một người nam nhân mềm lòng.

Ôn Hà Phi im lặng, thấy hắn không nói một câu, tốt lắm, không có phản ứng so với chê cười nàng là tốt hơn. Sau đó thấy hắn không chút do dự cởi áo vét, làm nàng mở to mắt, vai co rúm lại, ngây ngẩn cả người, hắn. . . . . . Hắn làm gì?

Lương Chấn Y quì một gối, đem áo vét giá trị xa xỉ kia buộc lên bên hông nàng, động tác của hắn kiên định, dịu dàng. Hông của nàng rất nhỏ, hắn đành phải dùng sức thắt, chắc chắn áo vét kia tuyệt đối an toàn che lại nửa người dưới của nàng.

Hà Phi bất an nói: “Lương tổng. . . . . . Tây trang này rất đắt tiền, kỳ thật không cần. . . . . . Em kỳ thật có thể. . . . . .” Khi bàn tay to của hắn chụp lên thắt lưng nàng, một trận cảm giác điện giật lại làm cho yết hầu nàng thít chặt, lời nói đều nghẹn lại. Nàng cúi xuống trừng mắt nhìn bàn tay kia, cảm giác thật ấm áp. Xem tay hắn sờ vào lưng nàng khiến nàng một trận run rẩy. Nhất thời phân không ra nàng bây giờ là thấy xấu hổ nhiều hơn, hay là hưng phấn nhiều hơn. Hưng phấn?! Muốn chết, lại nghĩ tới lời nói của Úy Nhân Nhân, một trận đầu choáng mắt hoa, đợi chút, Hà Phi sửng sốt, mắt trợn trừng? Đầu choáng mắt hoa?! Thật đáng chết!

Đây là cái tình huống gì a? Hà Phi dở khóc dở cười lòng đầy hỗn loạn. Triệu chứng đáng ra nên phát sinh với bạn trai, nhưng lại đều hiện ra ở trên người Lương Chấn Y, nàng. . . . . . thật muốn khóc nha?!

Lương Chấn Y cầm bàn tay lạnh như băng của nàng. “Lại đây.” Kéo nàng đến một bên sô pha ngồi xuống. Sau đó dặn dò nàng vốn còn đang tinh thần mê loạn. “Em ở đây chờ anh.” Lập tức xoay người rời đi.

Hà Phi nhìn phương hướng hắn rời đi, áo sơmi màu lam dán trên lưng hắn, khắc họa ra từng đường cong cơ bắp kiện mỹ. Dưới ánh đèn hành lang màu vàng chói mắt, trên thảm màu xanh táo, hắn kia vì đi lại mà chấn động đến đường cong cơ bắp trên lưng, đôi chân to lớn cùng bờ vai vì động tác của hắn mà nhấp nhô, làn da màu đồng cổ, mông rắn chắc, đôi chân dài bộ pháp gọn gàng. Hà Phi nhìn xem nheo lại hai mắt, nhịn không được lại suy nghĩ miên man, ý loạn tình mê. Nàng đoán, hắn nhất định thường thường hoạt động thể thao, mới có thể giữ được dáng người hoàn mỹ như thế. Quả thực, hắn luôn luôn là một người rất qui củ. Nàng dám đánh cuộc, hắn chính là loại nam nhân sẽ lên phòng tập thể thao rèn luyện thân thể, thậm chí, nàng còn nghi ngờ hắn không có hứng thú với đồ ăn không tốt cho sức khỏe.

Nàng lại ngồi tưởng tượng hắn sẽ có một thân hình cường kiện đầy cơ bắp giống như ngôi sao võ thuật vậy, bóng loáng rắn chắc, cường tráng cân xứng, hắn rắn chắc cơ bắp chấn động, làm cho nàng liên tưởng đến một con báo.

Ôi trời, Hà Phi nhức đầu tay che trán, nàng lại nghĩ loạn, hơn nữa càng nghĩ càng quá đáng.

Được rồi, nàng thừa nhận chính mình có mơ tưởng kì quái đối với hắn.

Đều là do hắn bình thường đều lãnh khốc qui củ như vậy, cố tình đúng lúc nàng chật vật xấu hổ, lại dịu dàng ôn nhu ra ngoài ý muốn của nàng. Nàng rất tin mình là có một chút mê hoặc, nhưng là, nàng hoài nghi có người phụ nữ nào có thể kháng cự lại Lương Chấn Y dịu dàng, huống chi hắn lại là cái đại soái ca tiền nhiều sự nghiệp thành công.

Đúng đúng đúng, Hà Phi vỗ đầu một cái. Cái này không có quan hệ gì với tình yêu, tất cả đều do lòng hư vinh của nàng làm hại! Hà Phi thở phào, lại một lần nữa vừa lòng bản thân tìm được giải thích hợp lí. Không có quan hệ gì với tình yêu, thuần túy là nhất thời hư vinh mơ mộng. Nàng với bản thân mình có tin tưởng, nàng tuyệt không cho phép chính mình chân trong chân ngoài như vậy. Nàng bắt đầu ra sức nghĩ đến ưu điểm của Từ Thiếu Khâm, dập sạch đốm lửa nhỏ vốn đủ để dấy lên một đoàn hỏa trong lồng ngực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.