“Tiểu tử này chốc muốn làm lập trình viên, chốc lại làm bất động sản, đảo mắt nó lại muốn ra
nước ngoài đào tạo sâu, lại còn nói muốn mở nhà hàng?” Đang vùi đầu đan
áo khoác cho Hà Phi Ôn bà bà, nghe nói chuyện của Thiếu Khâm, hừ một
tiếng, ngẩng mặt. “Hà Phi à, tiểu tử này không đáng tin cậy, rất tùy
tiện lỗ mãng.”
Ôn Hà Phi thấp tha thấp thỏm ấn điều khiển TV. “Bà ngoại, bà đừng luôn có thành kiến với anh ấy có được không?”
“Xong rồi!” Ôn bà bà đem áo khoác lông nhiều màu đã đan xong trùm vào cháu gái. “Oa! Vừa in, nhìn rất đẹp.”
“Bà ngoại,” Hà Phi quay đầu, nhíu mày. “Lại hoa hoét như vậy sao?” Lần nào
cũng hại nàng mặc ra ngoài làm cho người ta ghé mắt nhìn.
“Có
nhiều hoa mới bắt mắt a, có hoa nhìn lại vui tươi, cháu có hiểu không?
Đi đi, mặc cho bà ngoại xem!” Cứng rắn kéo Hà Phi từ sô pha lên.
Hà Phi nhẫn nhịn mặc vào áo khoác đầy hoa hoét đứng trước mặt bà ngoại.
Nhìn vào trong kính hoa hoét kinh khủng chính mình, mày nhăn lại, có hơi quá nhiều hoa đi?
“Thích không?” Ôn bà bà hưng phấn quan sát vẻ
mặt nàng. “Bà đan mất một tháng đấy, Phi à, cháu có thích không?” Vẻ mặt chờ mong nhìn chằm chằm Ôn Hà Phi, nhìn đến làm da đầu nàng run lên,
một câu không thích nghẹn lại ở họng.
“Không phải không phải, cháu là nói không xấu, không xấu, nhìn rất đẹp.” Nàng
yếu ớt nở nụ cười, nhìn bà ngoại thỏa mãn cũng nhếch miệng cười, lúc này mới thở ra một hơi. “Bà ngoại, bà thân thể không tốt, mắt lại kém, đừng đan áo nữa, cháu đã có rất nhiều quần áo rồi.”
Ôn bà bà vuốt áo
khoác. “Không có gì, nhìn cháu mặc xinh đẹp như vậy, bà vui vẻ a. . . . . .” Nhịn không được lại bắt đầu bài giảng nghìn lần như một. “Ông ngoại
cháu cũng thích nhất mặc áo bà đan, lúc trước chúng ta đi núi A Lý, bà
đưa áo cho ông, ông cảm động ngay lập tức cầu hôn bà a, còn thiếu chút
nữa khóc lên. . . . . . Ha ha a. . . . . .” Nàng cười mủm mỉm, giống như đã quên chính mình đã là cái lão bà bà tóc trắng xóa, vẻ mặt thẹn
thùng.
Hà Phi đành phải yếu ớt cười cùng. “Bà. . . . . . Bà vui vẻ là tốt rồi.”
***
“Cái gì?” Úy Nhân Nhân kinh hãi rống, Hà Phi vội vàng chụp miệng nàng, xấu hổ xem cả nhà hàng ghé mắt nhìn.
“Nhỏ giọng chút a!”
Úy Nhân Nhân hạ giọng trừng mắt nhìn Hà Phi. “Em, em đem lời em vừa nói lặp lại một lần!”
Hà Phi nhỏ giọng ghé vào lỗ tai tổ trưởng nói nhanh: “Có phương pháp nào tránh thai trăm phần trăm không?”
Úy Nhân Nhân trợn mắt nhìn nàng. “Em, em muốn làm gì?”
Hà Phi đem chuyện Từ Thiếu Khâm kể rõ lại một lần, Úy Nhân Nhân càng nghe
càng kinh hãi, người nam nhân này không khỏi rất ích kỷ đi?! Làm bạn gái nghỉ việc không thành, liền thừa thế yêu cầu gần gũi một đêm, cái gì
đây trời? Hà Phi ngu ngốc này thật đúng là đồng ý rồi?!
Ôn Hà Phi nói xong tổng kết lại: “. . . . . . Cho nên em muốn biết có phương pháp tránh thai nào trăm phần trăm không, như vậy em mới có thể yên tâm.” Mẹ nàng là một cái giáo huấn tàn khốc.
Úy Nhân Nhân quan sát Ôn Hà
Phi, chậc chậc chậc, Lương Chấn Y muốn khóc thét. Nàng hai tay vòng
quanh ngực nghiêm mặt nói với Hà Phi: “Không hề có phương pháp tránh
thai trăm phần trăm, mấy ngày nữa em cùng với Từ Thiếu Khâm thân cận
đúng không? Như vậy chị đề nghị em mau đi uống thuốc tránh thai.” Lại
hỏi: “Thời gian hành kinh của em chuẩn sao?”
Hà Phi lắc đầu. “Bình thường lúc em căng thẳng hay là bị áp lực, nó liền loạn vô cùng.”
“OK, vậy cái kia không được.” Nàng liếc nhìn Hà Phi nói: “Vươn tay ra.”
Hà Phi ngạc nhiên, ngoan ngoãn vươn tay. “Ba” một tiếng, nàng gọn gàng
cuốn cao tay áo Hà Phi, đâm đâm vào cánh tay trắng nõn của nàng, thực
khủng bố nói: “Chị biết còn có một phương pháp, ở chỗ này mổ, ba ba ba,
cắm vào sáu cây kim dài như thế này!” Nàng so sánh cho Hà Phi xem, dài
từ ngón cái đến ngón trỏ, Hà Phi nhìn xem, sợ hết hồn, nàng nói: “Đâm
vào sáu cái kim tránh thai, là có thể không thụ thai rồi. Sáu cái đó
nha!”
Hà Phi nghe xong, mắt đen hoảng sợ trợn to, thanh âm run
run. “Hình như. . . . . . Hình như rất đau, có cách nào đơn giản hơn
chút không?”
“Bao cao su đơn giản nhất, tuy nhiên. . . . . .” Úy
Nhân Nhân nheo lại mắt nhìn chằm chằm Hà Phi, hù dọa nàng. “Tỉ lệ thất
bại cao nhất.”
Hà Phi buồn rầu. “Vậy không được, em tuyệt đối không thể thất bại, một chút cơ hội đều không được!”
Úy Nhân Nhân nhún nhún vai. “Còn có một biện pháp,” Hà Phi ánh mắt đột nhiên sáng bừng.
“Nói mau a!”
Úy Nhân Nhân nheo lại mắt, khẩu khí lạnh như băng. “Chính là đem một cái dụng cụ tránh thai vào trong cơ thể em. . . . . .”
“Được rồi, được rồi!” Hà Phi nghe không vô, suy yếu nằm úp sấp lên mặt bàn,
than thở. “Em không nên đáp ứng anh ấy mới phải . . . . . .”
Úy
Nhân Nhân cười lạnh, đạt được mục đích. “Cái này nhưng cũng mới nha, bạn trai muốn xuất ngoại em không thương tâm, muốn cùng em gần gũi, em cả
đầu chỉ thầm nghĩ tránh thai. Loại chuyện da thịt thân cận này không
phải đều là tự nhiên phát sinh sao, bọn em sao lại thành ra cố ý làm?!
Chị hỏi em, chẳng lẽ em một chút hưng phấn cũng không có sao? Ở khách
sạn cùng nhau một đêm cuối cùng, cùng nam nhân yêu dấu triền miên, hắn
ôm chặt thân thể em, hai người cũng không mặc quần áo. . . . . .” Úy
Nhân Nhân bắt đầu tuôn ra rất nhiều hình ảnh cấp hạn chế, Hà Phi nghe
được mặt trắng bệch, một trận nổi da gà. Tưởng tượng Từ Thiếu Khâm làm
động tác thân mật này với nàng, đòi mạng! Nàng cảm thấy kỳ quái, khủng
bố, ghê tởm, da đầu run lên, lưng một trận lạnh lẽo.
“. . . . . . Sau đó hai người trên giường ôm thật chặt, lăn qua lăn lại, hôn đi hôn
đến. . . . . .” Rốt cục chú ý tới Hà Phi thần sắc khác thường, Úy Nhân
Nhân im miệng, một đôi mắt đen khôn khéo nhìn thẳng khuôn mặt không có
chút máu của Hà Phi. “Hừ!” Nàng nhíu mày, ánh mắt như điện, đem tâm sự
của Hà Phi xem nhất thanh nhị sở, tên ngu ngốc này thật sự quá trì độn.
“Hà Phi, em thật sự yêu Từ Thiếu Khâm sao?” Nàng trực tiếp hỏi.
“Đương nhiên.” Không yêu sao có thể cùng nhau lâu như vậy? Hà Phi không chút suy nghĩ đáp.
“Chậc chậc chậc, chị xem chưa chắc là vậy.” Úy Nhân Nhân cười tủm tỉm nói.
“Chị hỏi em, khi Từ Thiếu Khâm ôm em em có tim đập nhanh cả người nóng
lên hay không? Khi hắn nói chuyện với em em có khẩn trương mặt đỏ lên
không? Lúc em nhìn hắn đầu gối có như nhũn ra hay không? Thời điểm tới
gần hắn lồng ngực có nóng lên hay không? Còn có! Quan trọng nhất là ——”
Úy Nhân Nhân túm lấy Hà Phi nghiêm túc chất vấn. “Em có ngẫu nhiên tưởng tượng bộ dáng hắn không mặc quần áo cơ thể trần truồng? Sau đó nghĩ đến mức nhiệt huyết sôi trào không khống chế được cảm xúc?” Nàng liền
thường thường nghĩ đến người trong lòng Cảnh Chi Giới như vậy.
Toàn bộ đều không, toàn bộ đều không có! Hà Phi nhíu nhíu ấn đường, bị Úy
Nhân Nhân nhìn chằm chằm, có chút yếu ớt nói: “Ách. . . . . . Nhưng là
em cùng Thiếu Khâm ở cùng một chỗ cảm giác thực quen thuộc, thực nhẹ
nhàng thực tự nhiên. . . . . .”
“Em nói nhưng lại là như tình
thân a, nếu là thật sự như chị đoán, thì khi em cùng Thiếu Khâm da thịt
gần gũi sẽ có cảm giác loạn luân!”
Loạn luân?! Hà Phi nghe thiếu chút nữa sợ muốn chết. Úy Nhân Nhân này thật sự là lời không kinh chết người không được.
“Đúng vậy.” Úy Nhân Nhân nghiêm túc gật đầu. “Chị xem em có chuyện lớn rồi.”
Nàng hù dọa Hà Phi, chỉ vào mũi nàng nghiêm mặt nói. “Chị dám cam đoan,
nếu em thật muốn đêm đầu tiên cùng Từ Thiếu Khâm, chậc chậc, nhất định
hối hận! Chị còn dám chắc chắn một câu, chân mệnh thiên tử của em căn
bản còn chưa xuất hiện, em thảm nha, năm năm yêu mà lại không phải là
yêu. Ôn Hà Phi –” nàng giả vờ thật sự thương cảm Hà Phi, ra vẻ bộ dáng
nàng thật không có thuốc chữa. “Em không khỏi thật quá, mức, ngu, ngốc,
đi.”
Hà Phi choáng váng, sững sờ trước bàn. Có. . . . . . Có nghiêm trọng như thế sao?