Sủng Em Không Tốt Sao

Chương 16: Bữa sáng



20’ sau, Hoàng Phủ Thần Phong mặc một bộ tây trang LV màu lam nhạt, bên trong là áo sơ mi xanh đậm phối hợp cùng một đôi giày da màu lam, chuẩn bị xuống lầu ăn điểm tâm. Bộ y phục này của hắn không có vài chục vạn tuyệt đối không mua được. Hoàng Phủ Thần Phong từ trước đến nay đối với y phục rất chú ý, cái gì cũng đều phối hợp hoàn mỹ vô khuyết.

Lúc Hoàng Phủ Thần Phong xuống, Chỉ Ngưng cũng đang trong bếp chuẩn bị bữa ăn sáng bởi mấy ngày qua người hầu trong nhà xin nghỉ.

Nghe được có tiếng bước chân, Chỉ Ngưng biết là Hoàng Phủ Thần Phong liền nói: “Phong, người hầu xin nghỉ, cho nên em chuẩn bị bữa sáng. Anh miễn cưỡng ăn một chút đi!”

“Làm sao có thể miễn cưỡng? Bất quá nói thật, lâu như vậy anh còn chưa từng nếm qua đồ ăn em làm. Nhân cơ hội này có thể thưởng thức rồi.” Hoàng Phủ Thần Phong nghe được Chỉ Ngưng ở trong phòng bếp, cho nên hắn cũng tới phòng bếp.

“Miệng anh thật đúng là ngọt. Bữa sáng nay em chuẩn bị trứng gà, chân giò hun khói, bánh mỳ cùng nước hoa quả. Em cảnh cáo anh nha! Từ nay về sau, không cho phép anh uống cà phê vào bữa sáng, chỉ có thể uống nước hoa quả hoặc là sữa, biết rõ không? Buổi sáng uống cà phê không tốt cho dạ dày, trách không được anh thường xuyên đau dạ dày.” Chỉ Ngưng quay lưng về phía Hoàng Phủ Thần Phong nói, vẫn tiếp tục chuẩn bị bữa sáng.

“Ách, vậy được rồi! Nghe lời em.” Hoàng Phủ Thần Phong từ phía sau ôm eo Chỉ Ngưng.

“Được rồi, có thể ăn rồi, anh đem trứng gà cùng bánh mỳ ra trước đi! Chờ một chút em sẽ đem nước hoa quả cùng chân giò hun khói ra.” Chỉ Ngưng đem trứng gà cùng bánh mỳ đưa cho Hoàng Phủ Thần Phong. (Ô ô ô bị vợ sai =)))))))))))

“Uhm!” Hắn nghe lời tiếp nhận chén đĩa đi ra ngoài.

“Ăn thật ngon a! Ngưng Nhi, không nghĩ tới tay nghề của em tốt như vậy.” Hoàng Phủ Thần Phong vừa ăn vừa không ngừng khen Chỉ Ngưng.

“Thật vậy sao? Anh thích là tốt rồi. Anh nói cho em biết anh thích ăn gì, tan làm em sẽ đi siêu thị mua về, sau đó làm cho anh ăn.”

“Không cần a! Chỉ cần là em làm anh đều thích ăn. Bằng không anh cùng em đi siêu thị. A, đúng rồi, hôm nay là ngày nộp bản thảo, lát nữa đến công ty em hãy đem nộp bài dự thi trước đi.” Cùng Chỉ Ngưng đi siêu thị, hắn rất thích!

“Vâng, em biết rồi, hôm qua em đã chuẩn bị xong hết thảy.” Nói đến cuộc thi, Chỉ Ngưng lại lộ ra một vẻ khẩn trương.

“Ngưng Nhi, không cần phải lo lắng! Hết thảy thuận theo tự nhiên là được. Khẳng định sẽ không có vấn đề gì, yên tâm đi!” Hoàng Phủ Thần Phong vội càng an ủi cô.

“Nói không khẩn trương là giả a! Dù sao đây là lần đầu tiên em tham gia một cuộc thi có quy mô lớn như vậy. Được rồi, em ăn xong rồi, anh thì sao?” Chỉ Ngưng sợ càng nói sẽ càng khẩn trương.

“Anh đã sớm ăn xong, em cũng ăn xong rồi, chúng ta tới công ty thôi!” Hoàng Phủ Thần Phong lau miệng nói.

“Làm ơn đợi em 5’, em dọn dẹp một chút.”

“Tốt, anh chờ em.” Hoàng Phủ Thần Phong nhìn Chỉ Ngưng dọn dẹp bàn ăn, hắn nhất thời cảm thấy biệt thự này có hương vị gia đình.

Rất nhanh, Chỉ Ngưng liền dọn dẹp xong.

Đến công ty, Chỉ Ngưng đem tác phẩm đi đến D&L. Sau khi trở về, cô nhàm chán muốn chết, an vị trên ghế salon ngẩn người. Cũng không có việc gì cô liền tìm Hoàng Phủ Thần Phong trò chuyện.

“Phong, em rất buồn chán a! Anh an bài một chút việc cho em làm được không?”

“Anh thật sự không có việc gì có thể cho em làm a! Bằng không em đi pha cà phê cho anh.” Nghe được thanh âm của Chỉ Ngưng, hắn từ trong một đống lớn văn kiện ngẩng đầu lên.

“Mới không cần! Lần trước anh chê cà phê em pha không ngon, em đi bảo thư ký của anh pha cho anh tốt hơn. Em tin tưởng, cô ấy nhất định sẽ rất thích.” Nói đến chuyện pha cà phê lần trước, Chỉ Ngưng sẽ tức giận.

Hoàng Phủ Thần Phong cảm nhận được Chỉ Ngưng mất hứng, liền đi nhanh đến bên Chỉ Ngưng, sau đó ôm lấy cô, nói nhỏ bên tai cô: “Ngưng Nhi, em còn đang tức giận giận? Lần trước là bởi vì em không nói chuyện với anh, cho nên mới cố ý chê em pha cà phê không ngon. Kỳ thật, cà phê em pha là ngon nhất!” ( sợ vợ, nịnh vợ =)))))))))

“Hừ, vậy anh còn kêu em đi học thư ký Giang pha cà phê.” Chỉ Ngưng bỉu môi, kỳ thật cô đã sớm không tức giận nữa, chỉ là Hoàng Phủ Thần Phong quá khẩn trương.

“Đó cũng là cố ý, em không biết sao, sau khi em vào phòng của mình anh còn mắng cô ta, anh nói với cô ta cà phê em pha là ngon nhất.” Nói xong, Hoàng Phủ Thần Phong liền hôn lên môi chỉ Ngưng, không cho cô cơ hội biện giải.

Ngay tại thời điểm bọn họ hôn đến không nỡ tách ra, cửa phòng đột ngột bị mở.

“Tổng” tổng tài, thực xin lỗi, tôi còn chưa kịp thông báo cho ngài, cửa đã bị Y tiểu thư đẩy ra, còn nói cô ấy là tổng tài phu nhân tương lai.”

“Được rồi, cô đi ra ngoài.” Hoàng Phủ Thần Phong đặt Chỉ Ngưng trên ghế sa lon, xem ra, đành phải xử lý tốt chuyện trước mắt, sau đó sẽ giải thích với Ngưng Nhi, hi vọng cô ấy không hiểu lầm.

Không đợi Hoàng Phủ Thần Phong đi qua, Y Uyển Lộ đã chạy tới trước mặt Chỉ Ngưng, vung tay cho cô một cái tát.

Hoàng Phủ Thần Phong thấy Chỉ Ngưng bị đánh nhanh chóng chạy đến bên Chỉ Ngưng, ôm cô vào trong ngực, vội vàng hỏi: “Ngưng Nhi, có đau không?” Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bị đánh tới sưng vù, trong mắt lộ ra đau lòng.

“Y Uyển Lộ, cô nghĩ đây là đâu? Dựa vào cái gì đánh Ngưng Nhi?” Hoàng Phủ Thần Phong tuyệt đối không đơn giản buông tha cho người đánh Chỉ Ngưng.

“Hừ! Ai kêu hồ ly tinh này câu dẫn anh, đáng đời cô ta!” Y Uyển Lộ dùng ánh mắt khinh thường nhìn Chỉ Ngưng.

“Ba!” Hoàng Phủ Thần Phong cho Y Uyển Lộ một cái tát thật mạnh, “Tôi cho cô biết, mắng Ngưng Nhi kết cục chính là cái này. Đánh cô ấy kết cục tuyệt đối so với cái này nghiêm trọng hơn. Từ nay về sau, không có bất kỳ thương hội nào tài trợ cho cô.” Dám đánh Ngưng Nhi của hắn, thật là chán sống.

Nói xong, Hoàng Phủ Thần Phong liền ôm Chỉ Ngưng lên tầng, lưu lại một mình Y Uyển Lộ ngơ ngác. Y Uyển Lộ trong lòng nghĩ, trước kia, cô có nghe nói Hoàng Phủ Thần Phong có một phòng nghỉ, bất quá, cho tới bây giờ sẽ không có người lên qua. Hôm nay, hắn đã ôm một người phụ nữ đi lên lầu, bất quá, cô tuyệt đối sẽ không buông tha, nhất định.

Hoàng Phủ Thần Phong giúp Chỉ Ngưng dùng nước đá chườm mặt, đợi cô ngủ rồi hắn mới đi xuống lầu. Thấy Y Uyển Lộ còn chưa đi, liền thấp giọng nói: “Cút! Mau cút khỏi tầm mắt tôi, cút!

Trong mắt Y Uyển Lộ nhiều hơn một tia quỷ dị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.