Sủng Em Không Tốt Sao

Chương 17: Lễ trao giải



Y Uyển Lộ đi rồi, Hoàng Phủ Thần Phong lại tới phòng nghỉ, hắn ngồi bên giường đau lòng vuốt ve khuôn mặt Chỉ Ngưng, “Ngưng Nhi, thực xin lỗi, hại em bị đánh. Anh cam đoan, đây là lần cuối cùng. Từ nay về sau tuyệt đối sẽ không có người thương tổn đến em.”

Chỉ Ngưng nghe những lời Hoàng Phủ Thần Phong vừa nói nước mắt liền chảy xuống. Hoàng Phủ Thần Phong thấy Chỉ Ngưng khóc, hắn vội vàng sốt ruột hỏi: “Ngưng Nhi, em làm sao vậy? Vì sao lại khóc? Có phải mặt rất đau không? Em đợi chút anh lập tức gọi điện cho bác sĩ.”

Chỉ Ngưng thấy Hoàng Phủ Thần Phong lấy điện thoại di động ra muốn gọi cho bác sĩ riêng của hắn liền kéo lấy tay hắn: “Không có, trên mặt đã đỡ rồi, không cần phải lo lắng như vậy.”

“Em không đau là tốt rồi, nếu đau phải nói với anh. Ách” cái kia, Ngưng Nhi, anh cùng người phụ nữ kia đã là chuyện thật lâu rồi. Hiện tại anh đã sớm không có quan hệ gì với cô ta, anh không biết cô ta sẽ đến phòng làm việc của anh. Cho nên, em không nên tức giận, được không?” Biết rõ Chỉ Ngưng không sao, Hoàng Phủ Thần Phong nhanh chóng giải thích chuyện của Y Uyển Lộ. Hắn không muốn Chỉ Ngưng vì phong lưu sử của hắn trước đây mà hiểu lầm.

“Uhm, em không tức giận, chỉ là rất kinh ngạc. Đây đã là lần thứ hai em bị đánh vì anh. Đều tại anh, ai kêu anh khiến cho phụ nữ yêu mến như vậy.” Chỉ Ngưng liếc mắt nhìn hắn nói.

“Thực xin lỗi, anh cam đoan, đây là lần cuối cùng, từ nay về sau, anh sẽ không để bất luận kẻ nào thương tổn em. Tin tưởng anh được không?”

“Được, em tin tưởng anh.” Chỉ Ngưng vòng tay ôm lấy eo Hoàng Phủ Thần Phong. Hiện tại cô giống như ngày càng không thể rời khỏi hắn rồi, càng thêm ỷ lại hắn.

Hoàng Phủ gió sớm vì cô chủ động rất là đắc ý.

Thời gian trôi qua rất nhanh, hôm nay, chính là lễ trao giải cuộc thi. Từ sáng sớm, Chỉ Ngưng cứ đi tới đi lui, Hoàng Phủ Thần Phong bị cô làm cho hoa mắt cháng váng đầu.

Kỳ thật, Hoàng Phủ Thần Phong đáp ứng chủ sự lễ trao giải tối nay bởi vì có liên quan đến Chỉ Ngưng. Hắn muốn cho Chỉ Ngưng một kinh hỉ.

“Ngưng Nhi, em đã đi lòng vòng suốt cả sáng rồi, nghỉ ngơi một chút! Còn lâu mới tới lễ trao giải!” Hoàng Phủ Thần Phong rốt cục nhịn không được ôm Chỉ Ngưng vào trong ngực.

“Phong, em” em thật sự rất hồi hộp! Em cho tới bây giờ đều chưa từng hồi hộp như vậy.” Chỉ Ngưng từ trong ngực Hoàng Phủ Thần Phong ngẩng đầu lên nhìn hắn.

“Đừng lo lắng, có anh ở đây!Buổi tối anh sẽ cùng em đến lễ trao giải. Hiện tại, chúng ta đến Mạt Lan Đóa ăn cơm trưa, sau đó đi mua lễ phục chuẩn bị cho lễ trao giải, được không?” Hoàng Phủ Thần Phong nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô.

“Vâng, có anh bên cạnh em sẽ không lo lắng, thật sự cám ơn anh, cám ơn anh quan tâm đến em, cám ơn anh” không đợi Chỉ Ngưng nói xong, Hoàng Phủ Thần Phong lại hôn lên miệng của cô.

“Ngưng Nhi, nhớ kỹ! Từ nay về sau không cho phép nói hai chữ cảm ơn này. Nếu không anh cũng không đảm bảo sẽ trừng phạt em như thế nào đâu!” Từ lần Chỉ Ngưng sợ tiếng sấm, Hoàng Phủ Thần Phong đã kêu Chỉ Ngưng đến phòng của mình. Bọn họ mỗi tối đều ôm nhau ngủ, nhưng mỗi đêm ngoại trừ hôn môi, bọn họ cái gì cũng không làm. Thế nhưng Hoàng Phủ Thần Phong luôn lúc Chỉ Ngưng ngủ say đến phòng tắm dội nước lạnh, hắn sợ chính mình không khống chế nổi muốn cô. Hắn không muốn thương tổn đến cô.

“Anh... được rồi! Không nói là được. Em đói bụng, mau mau đi ăn cơm!” Chỉ Ngưng đại khái cũng đoán được “trừng phạt” của Hoàng Phủ Thần Phong là cái gì, cho nên cô nhanh chóng nói sang chuyện khác, nói mình đói bụng.

“Được.”

Một giờ sau, bọn họ cơm nước xong, liền đi tới trung tâm thời trang và thẩm mỹ.

Chỉ Ngưng mặc thử không dưới mười bộ quần áo cùng giầy dép, nhưng cô cùng Hoàng Phủ Thần Phong đều không hài lòng.

Ngay lúc Chỉ Ngưng mất kiên nhẫn, Hoàng Phủ Thần Phong cầm một bộ âu phục màu đen pha đỏ xuất hiện trước mặt Chỉ Ngưng. Lần đầu tiên nhìn thất bộ y phục này, Hoàng Phủ Thần Phong liền cảm thấy nó rất thích hợp với Chỉ Ngưng. “Ngưng Nhi, em thử bộ này đi, nếu như em vẫn không thích chúng ta sẽ đến chỗ khác.”

Chỉ Ngưng nhận lấy y phục bước vào phòng thử đồ. Một phút sau cô bước ra. Ánh mặt Hoàng Phủ Thần Phong thật đúng là không tồi. Âu phục màu đỏ đen, một đôi tất liền cùng găng tay màu đen trên tay chân Chỉ Ngưng càng thêm tinh tế. Mái tóc đen, dung mạo xinh đẹp cộng thêm trang phục như vậy, dù cho đêm nay Chỉ Ngưng không đoạt giải cũng nhất định là điểm sáng nhất.

“Phong, em rất thích bộ y phục này, ha ha! Anh cảm thấy thế nào?”

“Xác thực, anh vừa nhìn thấy nó liền thấy rất hợp với em, quả nhiên.” Ánh mắt Hoàng Phủ Thần Phong không nỡ rời người Chỉ Ngưng, “Anh cũng phải về nhà đổi một bộ phù hợp với y phục của em. Đi thôi! Chúng ta về nhà trước.” Nói xong liền kéo tay Chỉ Ngưng ra khỏi cửa hàng, từ lúc Chỉ Ngưng mặc bộ y phục này, trái tim Hoàng Phủ Thần Phong đã sớm loạn.

Về đến nhà, Hoàng Phủ Thần Phong mở tủ quần áo, chọn lựa một chiếc áo sơmi màu trắng cùng một cái quần cũng màu trắng, trước áo sơmi còn có một mảng hoa văn gợn sóng.

Chỉ Ngưng nhìn Hoàng Phủ Thần Phong như vậy, ánh mắt cũng dừng lại trên người hắn.

“Ngưng Nhi, nhìn đủ chưa? Anh rất tuấn tú, có phải không?” Hoàng Phủ Thần Phong trêu ghẹo nói.

“Em” em nào có! Anh thực đáng ghét.” Bị hắn đoán trúng tâm tư, ngượng ngùng liếc hắn một cái, sau đó cúi đầu.

“Được rồi! Anh nói giỡn thôi, mau chút kẻo không kịp!” Thấy cô có chút ngượng ngùng, Hoàng Phủ Thần Phong liền thức thời ngừng lại.

“Vâng. Bất quá em càng hồi hộp hơn so với buổi sáng.”

“Yên tâm, hết thẩy đều có anh ở bên.” Hoàng Phủ Thần Phong nắm chặt tay Chỉ Ngưng, cảm thấy lòng bàn cô có chút mồ hôi lạnh.

Lễ trao giải tối nay, gần như toàn bộ phóng viên Đài Bắc đều đến đây. Bọn họ vừa nhìn thấy Hoàng Phủ Thần Phong liền vây quanh, hỏi liên tiếp không dứt.

“Phong thiếu, xin hỏi vị tiểu thư này là bạn gái mới của ngài sao?” Phóng viên A hỏi.

“Phong thiếu, theo hiểu biết của chúng ta, năm nay ngài cũng không tham gia cuộc thi này. Ngài tới tham gia cùng vị tiểu thư này sao?” Phóng viên B hỏi.

“Phong thiếu, vị tiểu thư này là nhà thiết kế của công ty ngài sao?” Phóng viên C hỏi.

“Phong thiếu, ngài không phải không có quan hệ với cấp dưới của mình sao? Vậy tại sao ngài muốn ở cùng một chỗ với cô ấy?” Phóng viên D hỏi.

Hoàng Phủ Thần Phong đều không để ý tới những phóng viên này, bọn họ sớm được bảo vệ đưa vào bên trong. Hoàng Phủ Thần Phong nói với Chỉ Ngưng: “Ngưng Nhi, em đừng để ý lời những phóng viên kia nói.”

“Sẽ không, anh đa tâm! Em chỉ để ý kết quả đêm nay.” Kỳ thật, nói không thèm để ý là giả.

Sau khi nói xong, hai người bọn họ cũng không nói gì thêm..., chỉ là bọn họ gắt gao nắm tay nhau. Không lâu sau, lễ trao giải bắt đầu.

“Hoan nghênh các vị tới cuộc thi của công ty ‘D&L’. Hi vọng các vị dự thi có thể đoạt lấy giải thưởng lớn, thắng lợi trở về.” Đây là lời mở đầu của người chủ trì.

“Phía dưới, xin mời mời người sẽ trao giải đêm nay, tổng tài công ty trang sức ‘Earl’.”

“Phong, anh là người trao giải a? Vì sao không nói cho em biết?” Biết Hoàng Phủ Thần Phong là người trao giải, Chỉ Ngưng rất kinh ngạc.

“Tạo cho em một kinh hỉ! Ngoan, chờ anh một chút, chúng ta lập tức có thể gặp mặt, còn có kinh hỉ lớn hơn đang chờ em.” Hoàng Phủ Thần Phong hôn lên gò má Chỉ Ngưng, sau đó đi lên.

Kỳ thật, nếu như không phải vì Chỉ Ngưng, đêm nay hăn căn bản sẽ không tới đây làm khách quý.

“Chào mọi người, tôi là Hoàng Phủ Thần Phong. Sau đây, tôi sẽ trao giải “tác phẩm sáng tạo nhất” cùng “nhà thiết kế mới có tiềm lực nhất”. Hai hạng mục này, người đoạt giải là Hàn Chỉ Ngưng tiểu thư với tác phẩm “ấn ký hạnh phúc.” Từ lúc lên đài, ánh mắt Hoàng Phủ Thần Phong vẫn luôn dõi theo nhất cử nhất động của Chỉ Ngưng.

Ngồi ở phía dưới, Chỉ Ngưng nghe thấy chính mình đoạt giải rồi, quả thực không thể tin chính mình đoạt giải, thẳng đến khi người bên cạnh nhắc nhở, cô mới phản ứng, bước lên đài nhận thưởng.

Lên đài, Chỉ Ngưng nhận chiếc cúp từ tay Hoàng Phủ Thần Phong, nhưng Hoàng Phủ Thần Phong lại ôm lấy cô, nhẹ giọng nói bên tai cô: “Chúc mừng em Ngưng nhi.”

“Hừ, anh nói thực đi, có phải anh đã sớm biết em sẽ đoạt giải hay không?”

“Thật sự là oan uổng a! Anh cũng là hôm nay mới biết được.”

“Vậy hôm nay anh còn để cho em gấp gáp như vậy, có phải anh cố ýmhay không?”

“Nào có a? Là anh muốn cho em một kinh hỉ.” Hoàng Phủ Thần Phong lộ ra vẻ mặt vô tội.

“Để cho em khẩn trương như vậy, đêm nay em với anh phân phòng ngủ. Còn có, trong vòng một tháng, không cho anh ôm em, lại càng không cho phép hôn em.”

“Ngưng Nhi, anh” không đợi Hoàng Phủ Thần Phong nói xong, Chỉ Ngưng liền tránh khỏi Hoàng Phủ Thần Phong.

“Cám ơn giám khảo đã trao cho tôi cơ hội này, cũng cám ơn công ty trang sức ‘Earl’, không có bọn họ, sẽ không có tôi ngày hôm nay, càng cám ơn người luôn bên cạnh ủng hộ tôi. Khi tôi cô độc không ai giúp đỡ, hắn sẽ luôn rộng mở vòng tay ấm áp, an ủi tôi, cổ vũ tôi, còn có, hắn luôn có thể không báo trước cho tôi kinh hỉ, cho nên tôi thực cám ơn hắn!” Đại khái tất cả mọi người biết rõ, hắn trong lời nói của Chỉ Ngưng chính là Hoàng Phủ Thần Phong.

Chỉ Ngưng nói xong, Hoàng Phủ Thần Phong tiếp nhận microphone, cam kết với mọi người: “Tác phẩm “ấn ký hạnh phúc” của Ngưng Nhi lần này đoạt giải thưởng, tôi quyết định sẽ sản xuất số lượng có hạn là 10 bộ, mặt khác, ngày mai, ‘ấn ký hạnh phúc sẽ xuất hiện trên bìa “trang sức SD” làm nổi bật tâm tư của nhân vật, hi vọng đến lúc đó mọi người có thể ủng hộ nhiều hơn.” Nói xong, hắn liền nắm tay Chỉ Ngưng rời đi.

Từ lúc Hoàng Phủ Thần Phong nói những lời kia, mắt Chỉ Ngưng cũng đã đỏ lên rồi. Vừa nhìn thấy Chỉ Ngưng khóc, thần kinh Hoàng Phủ Thần Phong lập tức căng thẳng: “Ngưng Nhi, đừng khóc, em còn giận sao? Thực xin lỗi, anh” lần này, Hoàng Phủ Thần Phong chưa nói xong, Chỉ Ngưng liền hôn lên môi hắn.

“Phong, từ nay về sau, anh không cần phải nói xin lỗi với em được không? Em không giận, chỉ là rất vui anh biết không? Đây là niềm vui lớn nhất em từng có.”

“Thật sao?” Chỉ Ngưng chủ động, hắn đã có điểm lâng lâng.

“Đương nhiên!”

Nhất cử nhất động của bọn họ, sớm đã bị phóng viên ghi lại. Tuyệt đối sẽ trở thành tin tức hàng đầu ngày hôm sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.