Hoàng Phủ Thần Phong sau khi đặt Chỉ Ngưng lên giường
liền đi xuống tầng dưới.
Mấy ngày nay, Hoàng Phủ Thần Phong dùng phân nửa thời gian thiết kế quà tặng
cho Chỉ Ngưng. Hắn cùng Chỉ Ngưng thật đúng là ăn ý! Chỉ Ngưng cũng rất khẩn
trương thiết kế nhẫn.
Giang Như Ngọc bị đuổi việc ngồi trong quán cà phê. Không ai có thể biết cô ta
đang suy nghĩ gì. Lúc này, cô ta lấy điện thoại ra bấm một dãy số, lạnh lùng nở
nụ cười.
Nói chuyện điện thoại xong, bước ra khỏi quán cà phê.
Nguy hiểm đang tới gần!
Chỉ Ngưng đến giữa trưa mới tỉnh, vừa mở mắt ra liền cảm thấy kỳ quái, vì sao
mình lại ở trong phòng nghỉ công ty? Tối hôm qua rõ ràng là ở trong nhà, mình
tới công ty lúc nào? Nghĩ đi nghĩ lại vội vàng chạy xuống lầu tìm Hoàng Phủ
Thần Phong.
Chỉ Ngưng hốt hoảng chạy đến trước bàn làm việc của Hoàng Phủ Thần Phong làm
hắn hoảng sợ.
“Phong, sao em lại ngủ ở đây? Em tới như thế nào?” Thoáng cái liền hỏi một loạt
vấn đề.
“Ngưng Nhi, em tỉnh rồi? Em có biết em đã ngủ rất lâu rồi không!” Hoàng Phủ
Thần Phong giống như không nghe thấy câu hỏi của Chỉ Ngưng, cứ thế nói chuyện.
“Anh trả lời câu hỏi của em trước!” Chỉ Ngưng trừng mắt nhìn Hoàng Phủ Thần
Phong.
Hoàng Phủ Thần Phong chỉ dùng một câu đơn giản trả lời vấn đề, đó chính là:
“Sáng nay, em còn đang ngủ, nhưng một mực giữ lấy tay anh, không cho anh đi nên
anh liền giúp em thay quần áo, sau đó ôm em tới công ty. Chỉ đơn giản như vậy.”
Chỉ Ngưng vừa nghe Hoàng Phủ Thần Phong nói giúp mình thay quần áo, mặt của cô
lập tức liền đỏ, tuy bọn họ đã rất nhiều lần tiếp xúc thân thể nhưng Chỉ Ngưng
vẫn ngượng ngùng.
“A! Cái gì? Anh ôm em tới công ty sao? Không phải mọi người đều thấy chứ?”
“Vậy thì có sao!” Hoàng Phủ Thần Phong nhún vai, tỏ vẻ không sao cả.
“Ách, quên đi, không nói linh tinh với anh nữa. Ngày mai là ngày đầu năm
mới, em đến bệnh viện thăm mẹ. Trước khi đi hôn một cái, anh đã khổ cực ôm em
đi làm như vậy!” Sau khi hôn xong Chỉ Ngưng cười khẽ đúng lúc Hoàng Phủ Thần
Phong mở trừng hai mắt.
“Ngoan! Anh sẽ đến bệnh viện đón em, đừng quên ăn cơm.” Trước khi đi vẫn
không quên nhắc nhở Chỉ Ngưng ăn cơm đúng giờ.
“Vâng, anh cũng vậy, em đi đây! Bye bye!”
Từ lúc Chỉ Ngưng bắt đầu rời khỏi công ty đã có người theo phía sau cô.
------------LOVE------------
Trong phòng VIP bệnh viện.
“Mẹ, ngày mai là ngày đầu năm mới rồi, mẹ đã ngủ gần một năm, như thế nào
vẫn chưa tỉnh lại? Mẹ, Phong đối với con rất tốt, anh ấy rất chiếu cố con. Con
lớn như vậy, ngoài mẹ ra, chỉ có anh ấy đối tốt với con. Phong còn an bài cho
mẹ ở phòng bệnh VIP, còn gọi bác sĩ chuyên môn thần kinh đến điều trị cho mẹ.
Anh ấy nói nếu như qua tết mẹ vẫn chưa tỉnh lại thì sẽ đưa mẹ sang Mĩ để trị
liệu, anh ấy nhất định làm cho mẹ tỉnh lại.” Chỉ Ngưng mỗi lần đến bệnh viện
thăm mẹ đều kiên trì cùng mẹ nói chuyện.
“Mẹ, con đi trước mua cơm trưa, lát sẽ quay trở lại.”
“Hàn tiểu thư, cô lại đến thăm mẹ à?” Đó là người chăm sóc trông nom mẹ
của Chỉ Ngưng, Vương tiểu thư.
“Đúng a! Cám ơn cô đã chăm sóc mẹ tôi. Tôi đi trước mua cơm trưa, lập tức
quay lại. Nếu như lát nữa Phong đến, phiền cô nói với anh ấy một câu.”
“Được, yên tâm đi!” Vương tiểu thư là người rất tốt, một chút cũng không
giống những phụ nữ khác.
Chỉ Ngưng vừa ra ngoài bệnh viện đã bị người đánh bất tỉnh, sau đó mang
lên một chiếc xe đang đợi gần đó.
Từ lúc Chỉ Ngưng bắt đầu đi đến bệnh viện, Hoàng Phủ Thần Phong luôn luôn cảm
thấy bất an, giống như có chuyện gì đó xảy ra. Quên đi, vẫn là nên đến bệnh
viện nhìn Chỉ Ngưng một chút, như vậy mới yên tâm.
Trên đường đi Hoàng Phủ Thần Phong vượt rất nhiều đèn đỏ, phóng như bay
đến bệnh viện.
Quả nhiên, đến phòng bệnh không thấy người đâu. Hoàng Phủ Thần Phong
hoảng hốt, hướng về phía ngoài rống to: “Vương tiểu thư, lập tức vào đây.”
“Phong thiếu, xin hỏi có điều gì phân phó.” Vương tiểu thư không dám chậm
trễ hỏi Hoàng Phủ Thần Phong.
“Ngưng Nhi đi đâu rồi?”
“Hàn tiểu thư đi mua cơm trưa, nhưng mà, cô ấy đã đi rất lâu rồi.” Tiếng
nói của Vương tiểu thư càng ngày càng nhỏ.
Nghe thấy Chỉ Ngưng đi mua cơm, Hoàng Phủ Thần Phong lập tức liền lấy ra
điện thoại ra gọi cho Chỉ Ngưng, nhưng điện thoại của Chỉ Ngưng lại tắt máy,
Hoàng Phủ Thần Phong tức giận ném di động xuống đất, Vương tiểu thư sợ tới mức
lui về phía sau vài bước.
“Viện trưởng của các người ở đâu?” Hoàng Phủ Thần Phong cố gắng hết sức
kìm nén cơn giận của mình.
Hoàng Phủ Thần Phong lập tức chạy đến phòng viện trưởng, vào thẳng vấn
đề: “Vân, lập tức đem băng ghi hình của bệnh viện sáng nay kiểm tra, không thấy
Ngưng Nhi đâu cả.”
“Cái gì? Được.” Vân Thụy Toàn cũng rất kinh ngạc.
Chỉ chốc lát sau, Vận Thụy Toàn cầm băng ghi hình đến. Càng xem, sắc mặt
Hoàng Phủ Thần Phong cùng Vân Thụy Toàn càng khó coi.
“Phong, xem ra Chỉ Ngưng bị bắt cóc.” Vân Thụy Toàn phá tan bầu không khí
yên lặng trước.
“Ừ! Quả thực không muốn sống nữa. Toàn, cho tôi mượn điện thoại.” Bởi vì
điện thoại của mình vừa chính tay ném xuống đất.
Vân Thụy Toàn không nói hai lời lấy điện thoại đưa cho Hoàng Phủ Thần
Phong.
“Uy! Cha nuôi, là con, Phong. Phiền người giúp con tìm một người, đại
khái là hai giờ trước, người phụ nữ của con bị bắt cóc trước cửa bệnh viện Vân
Thị, cô ấy tên là Hàn Chỉ Ngưng. Vâng, cám ơn cha nuôi.”
Cha nuôi Hoàng Phủ Thần Phong là bang chủ bang Mị Duyên, thống lĩnh xã
hội đen toàn cầu.
Không đến một giờ, điện thoại đã tới.
“Phong, Hàn tiểu thư bị một đám hắc bang Đài Loan bắt cóc, kẻ chủ mưu
phía sau chính là nhân viên công ty con Giang Như Ngọc.” Cha nuôi làm việc hiệu
suất thật đúng là nhanh, kẻ chủ mưu cũng đều điều tra ra.
“Vậy thỉnh cha nuôi dẫn người đi cùng con.”
-------------LOVE----------
Chỉ Ngưng bị trói trong một căn phòng tối om, tay chân đều bị trói, miệng
bị dán băng dính.
“Đại ca, cấp trên phân phó, trước đánh cô ta không chết không sống, sau
đó chụp vài tấm ảnh nude cho cô ta.” Một người ánh mắt chằm chằm nhìn Chỉ Ngưng.
“Ừ, cô nàng này xem ra không tệ, trước làm nhục đã rồi giải quyết sau.”
Vừa nghe đại ca mở miệng, năm sáu người liền đi lên.
“A” a” ô ô!” Chỉ Ngưng không ngừng lắc lắc thân mình, không cho bọn họ
đạt được mục đích.
“Ba! Tiện nhân, muốn chết.” Một người trong đó tát vào mặt Chỉ Ngưng, sau
đó lại đá Chỉ Ngưng vài đá.
“Ô ô ô ô” Chỉ Ngưng cảm thấy mặt vừa đau nhức vừa nóng rực, liền bất
tỉnh.
Thấy Chỉ Ngưng khóc, hắn ta nắm tóc cô, đập đầu cô vào tường, Chỉ Ngưng
hoàn toàn bất tỉnh. Ngay thời điểm bọn họ lột quần áo của cô, cửa bị đá văng.
Hoàng Phủ Thần Phong nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Chỉ Ngưng lập tức
chạy đến bên cạnh cô, đem áo choàng của mình khoác lên người cô, sau đó ôm lấy
Chỉ Ngưng đi đến phía cha nuôi.
“Cha nuôi, những tên hỗn đản này giao cho người xử lý, còn có người đàn
bà kia. Con đưa Ngưng Nhi đến bệnh viện trước, hôm khác sẽ đến thăm hỏi người!”
“Mau đi đi! Cha biết phải làm gì. Cha sẽ gọi người bảo vệ các con, yên
tâm.” Cha nuôi vừa thấy Chỉ Ngưng cũng rất thích cô...
“Cám ơn cha nuôi.” Hoàng Phủ Thần Phong đối với cha nuôi hắn còn kính
trọng hơn cha mẹ mình.
“Các người, bắt bọn họ trở về.” Cha nuôi phân phó.
Hiện tại, trong những kẻ bắt cóc Chỉ Ngưng cũng có người tài phục hồi
tinh thần, “Ông, ông là bang chủ bang Mị Duyên?”
“Hừ! Hiện tại mới biết, không còn kịp rồi.”
-------------LOVE-----------
Hoàng Phủ Thần Phong ôm Chỉ Ngưng ngồi yên trong xe. Phía sau còn có mấy
chiếc xe theo sau bảo vệ bọn họ, chủ yếu là Chỉ Ngưng. Hoàng Phủ Thần Phong vô
cùng đau lòng nhìn Chỉ Ngưng, nhìn mặt cô bị đánh sưng, khóe miệng còn có chút
máu, nhìn tay chân bị dây thừng trói tụ máu, hắn hận không thể giết những người
kia.
“Gọi điện thoại cho bệnh viện Vân thị, kêu bọn họ chuẩn bị bác sĩ cùng
phòng bệnh tốt nhất, kêu bác sĩ chờ ở đại sảnh.” Hoàng Phủ Thần Phong nói với
nhân viên bảo vệ ngồi ở tay lái phụ.
“Dạ.”
Chiếc Rolls-Royce dùng tốc độ nhanh nhất phóng trên quốc lộ, trong xe
lạnh tới cực điểm.
Đại sảnh bệnh viện, có ít nhất mười bác sĩ đang chờ Hoàng Phủ Thần Phong.
Hoàng Phủ Thần Phong ôm Chỉ Ngưng xuống xe, phía sau còn có mười mấy nhân
viên bảo vệ.
“Lập tức kiểm tra từ trên xuống dưới cho Ngưng Nhi, phải dùng bác sĩ nữ.”
Hắn cũng không muốn thân thể Chỉ Ngưng bị người đàn ông khác nhìn.
Nghe xong lời Hoàng Phủ Thần Phong nói.., không ai dám nói không.
Nửa giờ sau, Chỉ Ngưng được đưa ra, Hoàng Phủ Thần Phong vội vàng tiến
đến hỏi: “Ngưng Nhi có sao không?”
“Hàn tiểu thư từ trên xuống dưới có rất nhiều vết thương, khoang miệng bị
đánh vỡ, sau khi Hàn tiểu thư tỉnh lại cố gắng hết sức đừng để cô ấy nói
chuyện. Ngoài ra, não bị chấn động, hiện tại hôn mê bất tỉnh.” Bác sĩ không dám
giấu diếm, đầu đuôi gốc ngọn đều nói hết.
Nghe được thương thế nghiêm trọng của Chỉ Ngưng, trái tim Hoàng Phủ Thần
Phong đều tan nát, nắm chặt tay.
“Đã biết. Tầng lầu Ngưng Nhi ở không được để cho những người không liên
quan đến gần, ngoại trừ nhân viên bảo vệ, bác sĩ và y tá, còn có, y tá trưởng
và nhân viên bảo vệ phải ở bên Chỉ Ngưng hai mươi tư tiếng đồng hồ.”
“Dạ, chúng tôi đã biết, bây giờ chúng tôi sẽ đi xử lý.” Bác sĩ bình tĩnh
nói.
Hoàng Phủ Thần Phong quay đầu nói với nhân viên bảo vệ: “Các người phân
thành hai nhóm thay phiên canh giữ cả tầng lầu, đặc biệt bên ngoài phòng bệnh
Ngưng Nhi.”
“Dạ.” Thanh âm của vài chục người cơ hồ có thể làm cho cả bệnh viện đều
nghe thấy.
Mà những bệnh nhân ở tầng này đều phải chuyển phòng bệnh.
Hoàng Phủ Thần Phong nắm tay Chỉ Ngưng, nhẹ nhàng xoa, hy vọng có thể
giảm bớt đau đớn cho cô.