Sủng Em Không Tốt Sao

Chương 39: Nhan nặc tư



Từ sau khi Chỉ Ngưng xảy ra chuyện, Hoàng Phủ Thần Phong cùng Chỉ Ngưng vô luận ở đâu đều mang theo mười nhân viên bảo vệ. Hiện tại, những phụ nữ muốn tiếp cận Hoàng Phủ Thần Phong chỉ cần tới gần trong vòng 1m đã bị bảo vệ ngăn lại, bất đắc dĩ, đánh phải đứng ở khoảng cách xa nhìn hắn.

Hoàng Phủ Thần Phong cùng Chỉ Ngưng tới hội trường triển lãm trang sức, sau khi nhân viên bảo vệ cho nhân viên tiếp tân xem thiệp mời, Hoàng Phủ Thần Phong ôm Chỉ Ngưng tiến vào hội trường.

Vốn khách khứa trong hội trường đang thưởng thức trang sức, nhưng Hoàng Phủ Thần Phong vừa đến, cơ hồ mọi người đều đi tới phía hắn, nhanh chóng đưa ra danh thiếp của mình, muốn cùng hợp tác với công ty trang sức ‘Earl’. Hoàng Phủ Thần Phong nhìn nhiều người như vậy đi về phía mình và Chỉ Ngưng, hắn sợ những người kia sẽ chen lấn Chỉ Ngưng nên quay đầu nói với bảo vệ bên cạnh mấy câu, chỉ thấy nhân viên bảo vệ liên tục gật đầu, sau đó, đi đến trước mặt những người kia, kêu bọn họ đưa danh thiếp giao cho hắn.

Hoàng Phủ Thần Phong cùng Chỉ Ngưng dưới sự chỉ dẫn của nhân viên phục vụ, ngồi xuống chỗ của mình.

“Phong, lát nữa sẽ có trang sức của công ty chúng ta đúng không?”

“Đúng, lát nữa có, em hãy chờ xem!” Hoàng Phủ Thần Phong hơi thần bí cười với Chỉ Ngưng.

“Ách! Vậy anh làm gì mà cười thành như vậy? Chẳng lẽ” anh lại có chuyện gì gạt em, không cho em biết? Hay là như thế nào?” Chỉ Ngưng vừa nói ra nghi ngờ của mình, vừa vuốt ve tay của Hoàng Phủ Thần Phong.

Tất cả mọi người hâm mộ nhìn Hoàng Phủ Thần Phong và Chỉ Ngưng vui đùa ầm ĩ, giống như xem hai người bọn họ còn hứng thú hơn xem triển lãm trang sức.

“Anh xin em! Ngưng Nhi, hiện tại anh cười một chút cũng không được sao? Còn vuốt ve tay của anh.” Hoàng Phủ Thần Phong như là bị cái gì ủy khuất nhìn Chỉ Ngưng.

Chỉ Ngưng nghe Hoàng Phủ Thần Phong ‘kể khổ’, lại đem tay của hắn để lên eo mình, tiếp tục để cho hắn ôm mình. “Hừ! Tốt nhất là như vậy, bằng không em tuyệt đối một tháng không để ý tới anh.”

Nhìn một chút, Chỉ Ngưng đột nhiên dùng khuỷu tay huých vào eo Hoàng Phủ Thần Phong. “Uy! Đây không phải là bộ trang sức ‘Pair of lovers’ của công ty sao?”

“Ừ, anh có mang tác phẩm em thiết kế đến tham gia triển lãm, lát nữa còn có buổi đấu giá, phàm là trang sức tham gia triển lãm đều bị đấu giá.”

“Nếu như người khác không thích trang sức do em thiết kế, sẽ trả giá rất thấp, vậy sẽ làm mất mặt công ty, anh cũng sẽ mất mặt.” Vẻ mặt Chỉ Ngưng lo lắng nhìn Hoàng Phủ Thần Phong.

“Cái đầu nhỏ của em lại nghĩ loạn rồi? Yên tâm, sẽ không mất mặt, huống hồ, trang sức em thiết kế ở nước ngoài rất được hoan nghênh. Tin tưởng anh, buổi đấu giá cũng sắp bắt đầu rồi.” Hoàng Phủ Thần Phong nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Chỉ Ngưng. Kỳ thật, Chỉ Ngưng lo lắng hoàn toàn dư thừa, có Hoàng Phủ Thần Phong ở đây, hắn tuyệt đối sẽ giúp Chỉ Ngưng trả giá cao.

“Thật vậy sao? Anh ngàn vạn lần không nên gạt em, bằng không anh nhất định phải chết.” Chỉ Ngưng uy hiếp Hoàng Phủ Thần Phong.

“Được, đến lúc đó em nói như thế nào thì là như vậy đi! Nếu như anh không lừa gạt em, anh muốn như thế nào liền như thế! Bắt đầu rồi, Ngưng Nhi em mau mở to hai mắt xem nhé!” Hoàng Phủ Thần Phong nhéo nhéo khuôn mặt Chỉ Ngưng.

“Em” thời điểm Chỉ Ngưng còn muốn nói điều gì đó, người chủ trì đã bước ra.

Tiếng Pháp:

Người chủ trì vừa nói, liền thấy trên màn hình lớn hiện ra hình cảnh một chiếc nhẫn.

“2000 Eu­ro.” Một phu nhân đúng chất châu Âu hô giá hai ngàn đồng Euro.

“4000 Eu­ro.” Một người đàn ông lớn tuổi có vẻ không cam lòng yếu thế.

“7000 Eu­ro.”

“Ngưng Nhi, em thích cái nhẫn đó sao? Thích anh liền tặng cho em.” Chỉ cần Chỉ Ngưng mở miệng, đắt tiền, xa hoa đến mấy Hoàng Phủ Thần Phong đều mua.

“Không thích, nhẫn hắn thiết kế hợp với cho những người phụ nữ khêu gợi, em không thích hợp.” Chỉ Ngưng lắc đầu, nói không cần.

Xem Chỉ Ngưng lắc đầu, Hoàng Phủ Thần Phong cũng chưa tham gia vào. Cuối cùng, cái nhẫn bị vị phu nhân đầu tiên mua với giá 12000 Eu­ro.

“*********@@@@@@@*****, ( Tiếp theo, chúng ta đem đấu giá chính là dây chuyền của nhà thiết kế Lnez đến từ Hongkong) *&&&&&&***@@@@@.” ( mời bắt đầu ra giá)

“5000 Eu­ro.”

“8000 Eu­ro.”

“10000 Eu­ro.”

“15000 Eu­ro.”

“100000 Eu­ro.” Thời điểm gây cấn, một người đàn ông xa lạ đột nhiên ra giá, tất cả mọi người quay đầu nhìn hắn, kể cả Hoàng Phủ Thần Phong và Chỉ Ngưng.

Chỉ Ngưng nhận ra người đàn ông kia, hắn chính là người lần trước tại tiệc rượu đã cứu cô, Nhan Nặc Tư.

Nhan Nặc Tư vốn cùng Hoàng Phủ Thần Phong lớn lên, về sau, bởi vì chuyện của cha mẹ chuyện liền theo họ di dân. Lúc ở tiệc rượu vốn muốn cùng Nhan Nặc Tư chào hỏi, nhưng bởi vì Chỉ Ngưng nên trì hoãn, không nghĩ tới lại gặp ở Paris.

Không biết là hữu duyên hay là bởi vì cái gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.