Sủng Em Không Tốt Sao

Chương 42: Đau lòng



Sau khi trở về từ Paris, bọn họ tựa hồ lại nhớ tới đoạn thời gian ngọt ngào kia.

Hôm nay, Hoàng Phủ Thần Phong cùng bạn bè tụ tập ở quán bar.

“Phong, cậu rốt cuộc đã quên người phụ nữ kia sao?” Thịnh Phong Cẩn nói.

“Đúng vậy! Nếu như cậu chỉ đem Chỉ Ngưng trở thành người phụ nữ kia…, vậy nên sớm nói rõ rang với cô ấy, nhìn ra được, hiện tại Chỉ Ngưng đã không thể rời khỏi cậu.” Vân Thụy Toàn nói.

Hoàng Phủ Thần không nói gì, chỉ là uống rượu.

“Ai, mọi người xem, Nhan Nặc Tư cũng đến đây.” Em trai Thịnh Phong Cẩn, Tiểu Thần nhìn thấy Nhan Nặc Tư cũng tới quán bar này.

Nhan Nặc Tư tự nhiên cũng nhìn thấy bọn họ, liền đi đến chỗ bọn họ ngồi.

“Hmmm sao! Tôi đã trở về.” Nhan Nặc Tư chào hỏi mọi người.

Thịnh Phong Cẩn đưa cho Nhan Nặc Tư một chén rượu, “Nhan, đã lâu như vậy mới về.”

“Cậu sẽ ở lại sao?” Hoàng Phủ Thần Phong liếc nhìn Nhan Nặc Tư một cái, lại tiếp tục uống rượu, thời điểm ở tiệc rượu kia, hắn đã nhìn ra Nhan Nặc Tư có ý với Chỉ Ngưng.

“Đại khái sẽ ở Đài Loan khoảng nửa năm.”

“Tốt lắm, không nói những thứ này, tất cả mọi người đã tụ ở cùng một chỗ, vậy tối nay phải uống cho say!” Vân Thụy Toàn giơ chén rượu lên.

“Cụng ly.”

Bốn người đàn ông xuất sắc cùng ở một chỗ, làm cho rất nhiều người chú ý.

Một cô gái ăn mặc vô cùng đẹp đi qua, ngồi bên cạnh Hoàng Phủ Thần Phong, cố ý đem bộ ngực dán lên cánh tay Hoàng Phủ Thần Phong, còn một mực mài tới mài lui. “Anh là Phong thiếu, đúng không? Chúng ta uống một ly a!”

Ba người kia đều rất có hứng thú nhìn hành động của cô gái này.

“Cút!” Hoàng Phủ Thần Phong lạnh lùng nói, nhưng cô gái kia còn không biết tốt xấu tiếp tục nói.

“Phong thiếu, đêm nay tâm tình anh không tốt sao? Không quan hệ, em tới cùng anh.” Tay cô ta đã không an phận mở vài nút áo sơmi của Hoàng Phủ Thần Phong.

“Shit! Tôi kêu cô cút!” Hoàng Phủ Thần Phong vung tay lên, cô gái kia liền ngã nhào trên đất.

Lúc này, rất nhiều người đều đến xem náo nhiệt, đều chê cười cô ta tự mình đa tình, mà cô gái kia nhìn càng ngày càng có nhiều người đến xem, liền xấu hổ rời đi.

Hoàng Phủ Thần Phong đặt ly rượu xuống nói: “Tôi đi trước.”

Không đợi bọn họ trả lời, Hoàng Phủ Thần Phong rời khỏi quán bar, hắn muốn mau chóng về nhà, bởi vì Chỉ Ngưng đang chờ hắn về ngủ.

“Phong làm sao vậy? Đêm nay hắn có điểm lạ.” Nhan Nặc Tư vẫn không rõ tình huống, lúc ấy hắn đã di dân rồi, cho nên, hắn không biết chuyện của ‘người phụ nữ kia’ trong lời của bọn họ.

“Không có việc gì, mấy ngày nữa sẽ rõ.” Thịnh Phong Cẩn không nhiều lời.

Hoàng Phủ Thần Phong về đến nhà, nhìn thấy Chỉ Ngưng đang ngủ trên ghế salon, Hoàng Phủ Thần Phong biết rõ Chỉ Ngưng đang chờ hắn về. Hoàng Phủ Thần Phong đi qua, không cẩn thận đụng phải bàn tay nhỏ bé của Chỉ Ngưng.

“Đáng chết, tay lạnh như vậy.” Hoàng Phủ Thần Phong gầm nhẹ. Đụng phải tay Chỉ Ngưng như vậy, Hoàng Phủ Thần Phong đau lòng muốn chết, hắn ôm Chỉ Ngưng trở về phòng ngủ.

Hoàng Phủ Thần Phong giúp Chỉ Ngưng thay xong đồ ngủ, giúp cô đắp lại chăn cẩn thận, sau đó chính mình năm bên cạnh Chỉ Ngưng, ôm chặt lấy cô.

Chỉ Ngưng cảm giác được Hoàng Phủ Thần Phong ôm cô, cọ cọ vào ngực hắn, mơ mơ màng nói: “Phong, anh đã về.” Nói xong, liền ngủ tiếp.

“Ngủ đi! Bảo bối, anh không nên về muộn như vậy, hại em ngủ trên ghế salon, thực xin lỗi, từ nay về sau sẽ không như vậy nữa.” Dù cho Hoàng Phủ Thần Phong biết rõ Chỉ Ngưng đã ngủ, nhưng hắn vẫn nói xin lỗi với cô. Hắn hối hận vì mình trở về muộn như vậy, nếu như chậm một chút nữa, Ngưng Nhi sẽ lại bị cảm.

Trong lồng ngực Hoàng Phủ Thần Phong, thân thể lạnh như băng của Chỉ Ngưng dần dần nóng lên, xem ra, ngày mai, phải gọi chị Lý nấu chút canh nóng cho Ngưng Nhi uống, để ngừa vạn nhất cô bị cảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.