Sủng Em Không Tốt Sao

Chương 53: Ôm trong lòng



“Hoàng Phủ Thần Phong, anh là tên hỗn đản, nhanh rời giường a! Đêm qua anh cứ như vậy kéo em qua đây, không có nói với bá mẫu.” Chỉ Ngưng không ngừng đánh vào lưng Hoàng Phủ Thần Phong, lưng đã bị Chỉ Ngưng đánh đến hồng hồng.

Hoàng Phủ Thần Phong một phát bắt được tay Chỉ Ngưng, lần nữa đem cô đặt trên giường.

“Phong, đừng làm rộn! Em đã mặc quần áo tử tế rồi.” Chỉ Ngưng dừng sức đẩy Hoàng Phong Thần Phong.

“Bảo bối, em nằm đây ngủ cùng anh một chút nữa.” Hoàng Phủ Thần Phong vùi đầu vào cổ Chỉ Ngưng.

“Ngoan nào! Nhanh rời giường, hôm nay chúng ta có rất nhiều việc cần làm, vừa phải phụng bồi bá mẫu, vừa phải đến bệnh viện thăm mẹ em, hôm nay mẹ em sẽ tỉnh lại, đúng rồi, còn có một chuyện rất quan trọng nữa. Chính là ngày hôm qua em đáp ứng giúp bá mẫu thiết kế một bộ trang sức. Cho nên, mau dậy a.” Chỉ Ngưng đem một đống việc cần làm nói cho Hoàng Phủ Thần Phong nghe, tuy nhiên cô lại thấy Hoàng Phủ Thần Phong không có động tĩnh gì, không nhịn được nổi giận, hô lớn: “Hoàng Phủ Thần Phong, em đếm tới ba, nếu như anh còn không tỉnh dậy, em sẽ không về Đài Bắc với anh nữa.”

“Một”

“Hai”

“Không cần đếm, anh lập tức liền rời giường.” Nghe được Chỉ Ngưng nói không về Đài Bắc với mình, Hoàng Phủ Thần Phong lập tức bật dậy.

Hoàng Phủ Thần Phong trần truồng chạy đến phòng tắm rửa. Chỉ Ngưng thấy Hoàng Phủ Thần Phong không mặc đồ ngủ như vậy, mặt đỏ giống như cái mông khỉ, hung hăng trợn mắt liếc bóng lưng Hoàng Phủ Thần Phong. (Ta cũng muốn giống cái mông khỉ =]]]])

“Phong, em sang bên bá mẫu chờ anh.”

“Được, em qua trước đi!”

--------------LOVE-----------

“Chỉ Ngưng, cháu rốt cuộc đã tới a! Bác vốn đang định qua gọi các cháu rời giường!” Mẹ Hoàng Phủ vừa thấy Chỉ Ngưng liền nói những lời khiến cô thẹn thùng.

“Ách” cái kia, bá mẫu, bác đã muốn ăn điểm tâm chưa? Chúng ta gọi nhân viên phục vụ mang đến hay là chờ Phong cùng xuống dưới ăn?”

“Gọi nhân viên mang lên đi, Chỉ Ngưng, cháu gọi cho quản lý riêng của Phong, kêu hắn mang bữa sáng lên, bác muốn ăn bữa sáng kiểu Trung Quốc.”

Chỉ Ngưng đáp ứng, liền gọi điện cho quản lý riêng của bọn họ. Nói chuyện điện thoại xong, mẹ Hoàng Phủ và Chỉ Ngưng lại ngồi xuống nói chuyện phiếm.

“Chỉ Ngưng, tiểu tử thối kia sao còn chưa tới? Còn chưa chịu rời giường sao?” Mỗi sáng uống một chén nước ấm đã thành thói quen mấy chục năm nay của mẹ Hoàng Phủ Thần Phong.

“Không có, anh ấy đã rời giường, khi cháu tới anh ấy cũng đang rửa mặt rồi, hẳn sẽ đến mau thôi.”

Mẹ Hoàng Phủ cũng không hỏi Chỉ Ngưng chuyện vì sao tối qua đột nhiên bị Hoàng Phủ Thần Phong ‘cướp’ đi, bởi vì, người sáng suốt đều đã biết.



“Ding dong” ding dong”

“Hẳn là Phong đến, bá mẫu, cháu đi mở cửa.”

Mẹ Hoàng Phủ Thần Phong ôn nhu cười với Chỉ Ngưng, bà thật sự rất thích Chỉ Ngưng... Cá tính kiên cương, rõ ràng cuộc sống trôi qua rất vất vả, vẫn còn muốn giả bộ vui vẻ, cố gắng hết sức không để cho người khác lo lắng. Hơn nữa, mẹ Hoàng Phủ cũng biết, Chỉ Ngưng đi làm ở công ty của Hoàng Phủ Thần Phong, tiền lương so với những nhà thiết khác cũng không tệ lắm, ngoại trừ ở lại trong biệt thự của con trai mình, cô cũng không dùng qua một chút tiền nào của Hoàng Phủ Thần Phong trừ món quà Hoàng Phủ Thần Phong tặng sinh nhật cô, Mẹ Hoàng Phủ Thần Phong rất thưởng thức điểm này của Chỉ Ngưng.

“Con trai, con đã đến rồi. Chỉ Ngưng vừa gọi bữa sáng, sau khi ăn xong chúng ta cùng đến bệnh viện thăm mẹ của Chỉ Ngưng nha!”

“Bá mẫu, bác muốn đến bệnh viện thăm mẹ cháu sao?” Chỉ Ngưng có chút kích động nhìn mẹ Hoàng Phủ, hốc mắt cũng hơi có chút đỏ.

Mà mẹ Hoàng Phủ thấy Chỉ Ngưng sắp khóc rồi, lập tức an ủi: “Đứa ngốc, đừng khóc, bá mẫu nên đến thăm mẹ của cháu mà. Cháu xem, cháu vừa khóc, tiểu tử thối kia liền đau lòng.”

“Đúng a! Ngưng Nhi, đừng khóc, đừng quên, lát nữa chúng ta còn đến thăm mẹ em!” Hoàng Phủ Thần Phong cũng nhân cơ hội nói.

“Vâng, bá mẫu, cám ơn bác.” Chỉ Ngưng ôm lấy mẹ Hoàng Phủ, mẹ Hoàng Phủ cũng gắt gao ôm lấy cô. Chỉ Ngưng lâu nay chưa cảm giác được được mẹ ôm vào lòng như vậy, hôm nay, rốt cục cũng cảm nhận được rồi, trong chốc lát không nỡ rời khỏi cái ôm này.

Hoàng Phủ Thần Phong không thoải mái Chỉ Ngưng ôm bất luận người nào ngoại trừ hắn, cho dù là mẹ hắn cũng không được, hắn tiến lên đem mẹ Hoàng Phủ và Chỉ Ngưng kéo ra, “Đủ rồi, không cần ôm nữa, bữa sáng đã đến, mau ăn thôi!”

“Tiểu tử thối, con ghen tị, đúng không? Ha ha!” Mẹ Hoàng Phủ trêu ghẹo nói.

Vừa vặn lúc này, quản gia đem bữa sáng đưa tới, giảm bớt không ít sự xấu hổ của Hoàng Phủ Thần Phong. Hoàng Phủ Thần Phong kéo Chỉ Ngưng ngồi trên ghế salon. Mà hắn thì đi tới cửa đẩy xe thức ăn đến trước mặt mẹ Hoàng Phủ và Chỉ Ngưng, ‘hầu hạ’ hai người ăn bữa sáng.

“Con trai, lần này gặp con, phát hiện con thay đổi rất nhiều so với trước kia, con lạnh nhạt, vô tình, rất khó nhìn thấy con tươi cười. Ngay cả mẹ cũng không thấy được mấy lần nụ cười phát ra từ nội tâm con. Hiện tại con trở nên ôn nhu, biết chăm sóc người khác, quan trọng là, cười cũng nhiều. Cái này hẳn là công lao của Chỉ Ngưng đúng không?”

“Con xin mẹ, nào có khoa trương như mẹ nói a?” Hoàng Phủ Thần Phong bị mẹ Hoàng Phủ nhìn chăm chú, không được tự nhiên uống một ngụm sữa.

“Nhưng bá mẫu, Phong trước mặt người khác cũng không nói nhiều, bảo anh ấy cười một chút quả thực muốn mạng của anh ấy.”

“Đó là bởi vì anh chỉ ôn nhu đối với em, hiểu không?”

“Đã biết! Vậy anh không thể cười với những phụ nữ khác a! Đương nhiên, anh có thể cười với bá mẫu. Nghe không?”

“Ngưng Nhi, anh làm sao dám cười với người phụ nữ khác! Từ nay về sau, anh ngay cả cười với mẹ cũng không.”

“Không được, anh không thể không cười với bá mẫu, bằng không em không để ý tới anh nữa.”

“Được, nghe lời em.”

“Ha ha.”




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.