Sủng Em Không Tốt Sao

Chương 8: Tiệc rượu 1



Bọn họ đến một tòa nhà lớn nhất giữa trung tâm Đài Bắc.

“Phong thiếu, xin hỏi ngài cần gì?”

“Các người giúp cô ấy chọn một bộ lễ phục, sau đó làm tóc, về phần đồ trang sức, tôi đã có chuẩn bị.”

“Tốt, xin ngài chờ!” Nói xong, Chỉ Ngưng đã bị dẫn đi trang điểm.

Hoàng Phủ Thần Phong ngồi trên ghế salon chờ, một bên hắn còn đang suy nghĩ lát nữa Chỉ Ngưng đi ra sẽ là cái dạng gì.

Hai giờ sau

Chỉ Ngưng mặc một bộ âu phục màu hồng phấn lộ vai cùng một đôi giày cao gót thủy tinh, trong tay còn cầm một chiếc ví họa tiết Hồ Điệp số lượng có hạn. Nhìn thấy Chỉ Ngưng, ánh mắt Hoàng Phủ Thần Phong một mực dừng lại trên người cô!

“Ngưng Nhi, em lại đây!”

“Làm sao vậy?”

“Em lại đây mau!”

“A! Được rồi!”

Đi tới bên cạnh Hoàng Phủ Thần Phong, Hoàng Phủ Thần Phong một phen kéo Chỉ Ngưng đến trên đùi của mình, Chỉ Ngưng nhảy dựng lên, “Anh làm gì thế? Rất nhiều người đang ở đây!”

Hoàng Phủ Thần Phong không nói gì, từ trong túi lấy ra một hộp trang sức tinh sảo, bên trong là một bộ đồ trang sức, xem ra rất xa xỉ. Hoàng Phủ Thần Phong đem vòng cổ đeo cho Chỉ Ngưng, nói: “Ngưng Nhi, bộ trang sức này tặng cho em, tên gọi là M’sweet­ie’, hi vọng em thích!” Hoàng Phủ Thần Phong nhịn không được hôn lên môi Chỉ Ngưng.

“Phong, cám ơn anh! Em thật sự rất thích!” Bởi vì Hoàng Phủ Thần Phong vừa mới trước mặt nhiều người như vậy hôn cô, mặt của cô ửng hồng. Hắn nhìn thấy Chỉ Ngưng đỏ mặt, bất giác nở nụ cười.

“Em thích là tốt rồi, đi thôi, chúng ta đến tiệc rượu.”

“Phong thiếu thỉnh đi thong thả, hoan nghênh lần sau quang lâm!” Thế nhưng Hoàng Phủ Thần Phong nhìn cũng chưa từng nhìn qua tiểu thư đón khách kia một lần, giờ phút này, trong mắt hắn chỉ có Chỉ Ngưng!

Đến tiệc rượu, cơ hồ ánh mắt của mọi người đều bị Hoàng Phủ Thần Phong và Chỉ Ngưng hấp hẫn.

Xã hội thượng lưu danh viện càng dùng một loại ghen ghét và ánh mắt oán hận nhìn Chỉ Ngưng, đã đố kỵ người đàn ông bên cạnh, cũng đố kỵ bộ âu phục và trang sức Chỉ Ngưng mang trên người. Bởi vì, Chỉ Ngưng đeo bộ trang sức trong truyền thuyết, trong buổi đấu giá lần thứ nhất, một người thần bí xuất hiện đột nhiên ngưng hẳn hội đấu giá, người thần bí dùng giá trên trời mua đi bộ trang sức này. Mà bộ âu phục màu hồng phấn lộ vai cùng giày cao gót thủy tinh kia là hàng số lượng có hạn, toàn bộ thế giới chỉ có một vài bộ.

“Mọi người nhìn a! Bạn gái Phong thiếu đeo bộ trang sức kia, không phải là bộ trang sức được người thần bí vừa mua đấy sao? Vì sao cô ta lại có?”

“Đúng vậy! Các người nói người thần bí kia có phải là Phong thiếu hay không?”

“Còn có bộ âu phục cùng giày cao gót kia, trên thế giới chỉ có một vài bộ, vì sao cũng mặc trên người cô ta? Chẳng lẽ cô ta có bối cảnh đặc biệt sao?”

Từ khi Hoàng Phủ Thần Phong cùng Chỉ Ngưng xuất hiện, không ngừng qua lời đồn đãi chuyện nhảm!

“Ngưng Nhi, em ngồi đây chút đi, anh qua chào hỏi mấy người bạn cùng làm ăn.” Hoàng Phủ Thần Phong sờ sờ đầu Chỉ Ngưng.

“Vâng, anh đi đi!”

Chỉ Ngưng cảm thấy nhàm chán, đi ra hoa viên hóng gió. Nhưng điều cô như thế nào cũng không nghĩ ra chính là, cô nhìn thấy Hoàng Phủ Thần Phong đang cùng một cô gái quyến rũ nằm trên thảm cỏ kích hôn, lễ phục của cô gái kia đã bị kéo đến bụng.

Hắn không phải nói đi chào hỏi bạn bè cùng làm ăn sao? Vì sao còn ở trong này? Chẳng lẽ những lời hắn nói với cô buổi sáng đều là giả dối sao? Một loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu Chỉ Ngưng. Chỉ Ngưng lảo đảo đi tới hội trường, cô không biết giờ phút này mình có thể làm gì! Cô cho rằng uống rượu có thể làm cho mình mất cảm giác, Chỉ Ngưng uống một ly lại một ly, cô muốn say!

“Tiểu thư, tôi có vinh hạnh có thể cùng em uống rượu không?” Đến gần bên người Chỉ Ngưng là nhị công tử của tập đoàn Lăng thị, Lăng Trách Quý. Tại thương giới, danh tiếng của hắn cực kém!

Chỉ Ngưng không trả lời, chỉ lo uống rượu của mình.

“Tiểu thư, em không nói lời nào tôi liền nghĩ em đã đáp ứng!” Lăng Trạch Quý còn chưa hết hy vọng.

Chỉ Ngưng vẫn không để ý đến hắn, đứng dậy đi tới sân thượng.

Lăng Trạch Quý đi theo Chỉ Ngưng lên sân thượng, từ phía sau đột nhiên ôm chặt lấy Chỉ Ngưng, “A! Anh là ai? Anh muốn làm gì?” Chỉ Ngưng hoảng sợ giãy dụa.

“Hừ! Tôi muốn làm gì? Cô vừa mới rồi không phải rất rất thanh cao sao? Như thế nào? Hiện tại lại sợ hãi như vậy?” Lăng Trạch Quý năm lấy cằm Chỉ Ngưng.

“Không cần! Không cần! Cầu anh! Cầu anh buông tha tôi!” Cô kinh hô.

“Không cần phải kêu! Sẽ không có người nghe thấy, cô vẫn là ngoan ngoãn nghe lời của tôi đi!” Lăng Trạch Quý kéo caravat, tiện tay ném xuống đất.

“Tên hạ lưu vô sỉ, anh không biết xấu hổ!” Chỉ Ngưng còn không buông tha gào thét, cô tuyệt không từ bỏ bất cứ hy vọng nào.

“Ba” tốt nhất câm miệng lại! Nếu không chớ có trách tôi không khách khí!” Lăng Trạch Quý cho Chỉ Ngưng một cái tát. Sau đó một phen đem Chỉ Ngưng áp đảo trên mặt đất, dùng sức giữ vai Chỉ Ngưng, cả khuôn mặt Lăng Trạch Quý đều chôn trên cổ cô.

“Đừng! Phong” cứu em! Phong” Chỉ Ngưng liều mạng lắc đầu, liều mạng chống cự lại!

Đúng lúc này, cửa bị người một cước đá văng, một người kéo Lăng Trạch Quý khỏi người Chỉ Ngưng, hung hăng cho hắn vài quyền, lập tức, Lăng Trạch Quý ôm đầu hô to.

Sau đó đi qua, ngồi xổm xuống, đem áo khoác của mình choàng lên người Chỉ Ngưng, “Tiểu thư, không sao chứ, nhà của cô ở đâu? Tôi đưa cô về nhà! Tôi gọi là Nhan Nặc Tư.”

Chỉ Ngưng ngơ ngác ngồi dưới đất, hai tay ôm chân, nước mắt vẫn không ngừng chảy.

Vừa mới ở bên ngoài, con mắt Hoàng Phủ Thần Phong giật giật giống như sẽ xảy ra sự tình gì, cho nên hắn liền lập tức chạy tới. Ai ngờ, hắn vừa lên đến liền nhìn thấy Chỉ Ngưng đang khóc, trên người còn khoác áo của một người đàn ông. Nhanh chóng tiến đến hỏi: “Ngưng nhi, em làm sao vậy? Vì sao lại khóc? Đã xảy ra chuyện gì?”

“Anh cút! Cút! Không được đụng tôi” tôi hận anh!” Chỉ Ngưng giãy dụa.

“Làm sao vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hoàng Phủ Thần Phong không rõ vì sao Chỉ Ngưng lại chán ghét hắn, lập tức, hắn cảm thấy lòng của hắn đau quá!

“Phong thiếu! Anh biết vị tiểu thư này sao?”

“Ừ! Nhan, cậu trước tiên nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Ngưng Nhi tại sao như vậy?”

“Cô ấy vừa thiếu chút nữa bị tên phá gia chỉ tử này làm nhục, hiện tại hẳn là thấy kinh hãi!”

“Cái gì?”

Nói xong, Hoàng Phủ Thần Phong cấp cho Lăng Trạch Quý trên mặt đất một hồi quyền đấm cước đá, “Lăng Trạch Quý, mày tuyệt đối sẽ vì hành vi tối nay trả giá thật nhiều, tuyệt đối!” Nói xong, hắn đi qua, “Ngưng Nhi, không sao chứ, chúng ta về nhà!”

“Tránh ra, anh không nên đụng vào tôi, tránh ra!” Chỉ Ngưng hất tay Hoàng Phủ Thần Phong, sau đó nói với Nhan Nặc Tư: “Nhan, phiền anh đưa tôi về nhà. Cám ơn!” Không đợi Nhan Nặc Tư trả lời, Chỉ Ngưng liền kéo hắn đi ra ngoài.

Mà Hoàng Phủ Thần Phong vẫn không rõ vì sao Chỉ Ngưng không để ý đến hắn, thậm chí còn hận hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.