Trên 99 bậc thang, Mộ Phi Chỉ ôm Thẩm Hành Vu bước từng bước một, Thạch Lưu theo ở phía sau, nhấc làn váy thật dài.
"Bánh quế hoa ngon không?" Giọng nói Mộ Phi Chỉ vô cùng tự nhiên hỏi Thẩm Hành Vu, không để ý đến người dân đang bàn tán xôn xao đằng sau.
Tuy là cách tấm khăn voan nhưng Thẩm Hành Vu vẫn cảm nhận được nhịp tim đập mạnh mẽ của Mộ Phi Chỉ như trước, nàng núp trong lòng Mộ Phi Chỉ, cảm thấy mặt nóng lên, ngón tay nắm chặt áo choàng của Mộ Phi Chỉ, nàng nhỏ giọng ừ một tiếng.
"Ngọt không?" Biểu cảm của Mộ Phi Chỉ vẫn thản nhiên như cũ, thấy Thẩm Hành Vu trả lời, hắn lại hỏi một câu.
"Ngọt." Thẩm Hành Vu nhỏ giọng, hoàn toàn không giống dáng vẻ bình thường của nàng.
"Vu Nhi, bây giờ trong lòng ta cũng rất ngọt. Thạch Lưu, ngươi đi xuống đi." Mộ Phi Chỉ quay đầu nhìn Thạch Lưu ra lệnh.
Thạch Lưu nghe thấy tên của mình, cảm thấy sau lưng lành lạnh, nàng biết mệnh lệnh của Mộ Phi Chỉ từ trước đến nay không được làm trái, vì thế liền buông tay lui về một bên, làn váy thật dài của Thẩm Hành Vu rơi xuông mặt đất, chạm vào long bào của Mộ Phi Chỉ, lướt qua từng bậc thang theo bước chân hai người.
"Từ năm bốn tuổi, con đường này ta đã đi hai mươi năm. Đối phó triều thần, giải quyết tham quan, thực hiện cải cách, mỗi ngày trở về điện Thái Cực là nằm xuống ngủ. Trước kia ta chưa bao giờ nghĩ có thể cùng một nữ nhân mình thích bước lên bậc thang cẩm thạch này, chẳng qua là cảm thấy đã ngồi lên ngôi vua này, cả đời sẽ cô độc trên cao, ta có thể cưới rất nhiều con gái của các đại thần, an bài các nàng trong hậu cung để cân bằng quyền lực, sau đó cứ như vậy mà hết một đời. Mãi về sau, có người âm mưu động đến vương vị của ta, ta mới bắt đầu sử dụng mọi quyền lực, bảo vệ người của ta, ta bắt đầu chán ghét sự trói buộc của các đại thần, bắt đầu đánh trả Hoài Bắc và Tây Bắc, xâm lược Hoài Nam, cũng vì vậy mà mới có biên giới yên bình như hiện tại. Vu Nhi, ta biết ta giữ nàng ở bên cạnh là ích kỷ, nhưng so với việc mất đi nàng, ta không chịu nổi. Khi ta còn là một đứa bé ngu ngốc còn có thể chịu được cuộc sống không có người thương yêu, nhưng khi ta phải lòng nàng, không thể chấp nhận điều khác nữa." Mộ Phi Chỉ chậm rãi nói xong, Thẩm Hành Vu vòng tay ôm chặt hắn.
"Thật khéo, chúng ta đều là người bị cha mẹ vứt bỏ, điều khác biệt là, cha mẹ ngươi khi đó không thể không bỏ ngươi mà đi, mà ta, bởi vì không phải con trai như mong muốn nên từ lúc sinh ra đã bị ném tới nơi rừng núi hoang vu, đến lúc ta có ích mới tìm ta về. Cho nên có thể hiểu được ta có hận đến nhường nào. Mộ Phi Chỉ, ngươi đặt ta xuống đi." Giọng điệu của Thẩm Hành Vu rất thấp, như đang nói lên sự đau khổ của nàng.
Mộ Phi Chỉ dừng bước, thấy chỉ còn vài bậc thang mới đặt Thẩm Hành Vu xuống.
Thẩm Hành Vu đứng vững, chuyện đầu tiên làm là khéo khăn voan trên đầu ra, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo hoàn toàn lộ ra trước mắt Mộ Phi Chỉ
Thạch Lưu ngửa đầu nhìn thấy cảnh đó, nghĩ là Mộ Phi Chỉ và Thẩm Hành Vu dừng lại cãi nhau, hai người này vẫn còn như vậy được.
"Trên thực tế, ta không hề bài xích ngươi, tuy nhiên với ta mà nói, tình cảm của ngươi thật kỳ lạ, nhưng ta có trái tim, có thể cảm nhận được ngươi thực sự tốt với ta, Mộ Phi Chỉ, nhìn ta, ngươi thật lòng muốn tốt với ra hay chỉ nhất thời.... ưm." Mộ Phi Chỉ vẫn bá đạo như vậy, Thẩm Hành Vu còn chưa nói nói, hắn đã tiến lên một bước, hai tay nâng mặt Thẩm Hành Vu hôn lên.
Mọi người nhìn lên đàn tế, Mộ Phi Chỉ ôm chặt Thẩm Hành Vu, bá đạo hôn.
"Cảm nhận được không? Vu Nhi?" Mộ Phi Chỉ rất không dễ dàng mới buông môi Thẩm Hành Vu ra, hắn kéo tay Thẩm Hành Vu đặt trước ngực mình, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thẩm Hành Vu, sâu sắc đáng sợ: "Cảm nhận được không? Đây là của nàng!"
"Về sau không có hoa thơm cỏ lạ trong lục cung, ta không rộng lượng, dù là vì giang sơn của ngươi, giường của ta cũng không chấp nhận có người khác ngủ. Người, từ đầu đến cuối chỉ có thể là của một mình ta, ngươi chắc không?" Thẩm Hành Vu hơi ngửa đầu, giọng nói mang theo vài phần kiêu ngạo.
"Hôm nay Mộ Phi Chỉ ta thề, một đời một kiếp chỉ có một mình Thẩm Hành Vu, nếu như không tuân theo, tình nguyện chịu sự trừng phạt của trời, rơi vào cảnh vĩnh viễn không siêu thoát." Mộ Phi Chỉ nhìn vào mắt Thẩm Hành Vu nói xong những lời này, giơ bàn tay ra.
Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của hắn, khóe môi hai người đều nở nụ cười, bàn tay trắng nõn đặt vào bàn tay to lớn của nam nhân, lập tức bị nắm thật chặt.
Thân thể lại bị bế lên, Mộ Phi Chỉ ôm nàng đi nốt những bậc thang còn lại, lúc này mới đặt nàng xuống, ôm eo nàng. Hai người xoay người, đối mặt với thần dân đang hoan hô phía dưới, hắn cười nói: "Vu Nhi, cưới nàng làm thê tử, tam sinh hữu hạnh."
... ...
Hôn lễ long trọng qua đi, Thẩm Hành Vu được Mộ Phi Chỉ ôm về điện Thái Cực, Mộ Phi Chỉ đặt Thẩm Hành Vu lên giường, tự mình đắp chăn cho nàng rồi mới xoay người ra ngoài.
"Ngươi đi đâu?" Thẩm Hành Vu kéo áo hắn, nghi ngờ hỏi.
"Buổi tối còn yến tiệc với quần thân, ta đi sắp xếp một lát, nàng nghỉ ngơi trước đi, nếu không sẽ không chịu nói." Mộ Phi Chỉ kéo tay Thẩm Hành Vu, đột nhiên cúi thấp người, nói bên tai nàng: "Chuẩn bị tinh thần cho tốt, đêm nay là đêm động phòng hoa chúc, ta không muốn vượt qua một mình đâu."
Hai mắt Thẩm Hành Vu khép lại, không để ý đến hắn. dfienddn lieqiudoon
Mộ Phi Chỉ nghĩ đến đêm động phòng hoa chúc làm người ta mơ màng, không khỏi phá lên cười.