Sủng Hậu Danh Giá Của Cuồng Đế

Chương 36: Bọ ngựa bắt ve



Editor: QUỳnh ỉn

Ngày thứ hai, tin tức Trưởng công chúa Mộ Tê Hoàng muốn kén phò mã được truyền ra, hơn nữa chỉ tìm võ sinh, người sáng suốt vừa thấy tin tức này liền biết, nam nhân công chúa tìm, nhất định phải là người đứng đầu, cho nên điều này cũng ám chỉ một đám võ sinh, ai đoạt được võ trạng nguyên, người đó chính là phò mã, phò mã của trưởng công chúa, điều này có thể tốt hơn nhiều so với con rể là đại thần, huống hồ Trưởng công chúa còn là đệ nhất mỹ nhân, nói như nào đây cũng là hôn nhân tốt.

Một đám võ sinh trong khách điếm đều vì tin tức này mà hưng phấn hẳn lên, tuy rằng nam nhi ăn cơm nhão không có gì đang khoe, nhưng có được trưởng công chúa, loại cơm nhão này ăn cũng không tệ, vì vậy tin tức này khiến cho người cảm thấy phấn chấn, mọi người đều bắt đầu xoa tay, chỉ có Lưu Tri Lễ là vẫn thản nhiên như cũ, chuẩn bị cung khảo.

Hai ngày sau khi tin tức trưởng công chúa kén phò mã được truyền ra, khách điếm Võ sinh lại lần nữa nghênh đón Mộ Tê Hoàng, nàng vẫn mặc nam trang như mấy ngày trước, vẫn ngồi ở vị trí ngày hôm đó, Hải Đường đứng sau lưng nàng, bộ dạng tùy tùng.

Lưu Tri Lễ từ trên lầu đi xuống, khi nhìn thấy Mộ Tê Hoàng, trong mắt liền thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng hắn lập tức khôi phục lại bộ dạng bình tĩnh, rất ổn trọng tiêu sái đi xuống cầu thang, ngồi xuống cái bàn kế bên quầy.

Mộ Tê Hoàng thấy Lưu Tri Lễ không muốn để ý gì đến mình, nàng lại từ trên ghế đứng lên, bưng một mâm đậu phộng đi đến bên cạnh Lưu Tri Lễ, sau đó nói với Lưu Tri Lễ: "Vị huynh đài này, ta có thể quấy rầy một chút không."

Lưu Tri Lễ không nói gì, chỉ giương mắt liếc nhìn Mộ Tê Hoàng một cái.

Mộ Tê Hoàng coi như hắn đồng ý, tiếp đó ngồi xuống bên cạnh Lưu Tri Lễ, tự nhiên ăn đậu phộng, Hải Đường ở phía sau nhìn thấy một màn này, cơ hồ muốn cười ra tiếng.

Trong lúc này, hai người không ai nói gì, Lưu Tri Lễ luôn luôn yên tĩnh ăn cơm, nhưng biểu cảm của Mộ Tê Hoàng lại quá mức rõ ràng, bởi vì nàng thường xuyên liếc mắt nhìn Lưu Tri Lễ, biểu cảm này, ánh sáng tỏa ra trong đôi mắt kia, giống như thiếu nữ vừa mới có người trong lòng, cho dù là ăn đậu phộng cũng phải ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, kỹ thuật diễn hoàn hảo đến bùng nổ. Trái lại Lưu Tri Lễ, vẫn luôn yên tĩnh như vậy, cho đến khi hắn cơm nước xong, muốn đứng dậy đi ra ngoài, Mộ Tê Hoàng đột nhiên bắt lấy tay áo Lưu Tri Lễ, sau đó dùng sức túm lấy.

Lưu Tri Lễ nhíu mày nhìn Mộ Tê Hoàng, Mộ Tê Hoàng ngoắt ngoắt tay với hắn: "Huynh đài, ta có lời muốn nói với ngươi."

Lưu Tri Lễ có chút do dự, trong lòng Mộ Tê Hoàng nghĩ, quả nhiên trong lòng nam nhân này có quỷ.

Sau đó, dưới ánh mắt nhìn của nhiều người, Lưu Tri Lễ mới chậm rì rì ngồi xuống, giọng nói không có cảm xúc hỏi: "Ngươi muốn nói gì?"

"Thật ra ta vừa ý ngươi, hi vọng người có biểu hiện tốt." Sau khi nói một câu ngắn ngủn như vậy, Mộ Tê Hoàng lại không nói gì thêm nữa, mang theo Hải Đường khoan thai đi ra ngoài.

"Công chúa, chúng ta làm như vậy có phải là quá mạo hiểm không?" Mọi việc xảy ra nhanh đến nỗi Hải Đường gần như không kịp phản ứng.

"Có đôi khi mạo hiểm còn tốt hơn so với bảo thủ." Mộ Tê Hoàng ngẩng đầu nhìn trời xanh, nhẹ nhàng cảm thán một câu.

Giờ ngọ hôm nay, một tin tức nhanh chóng truyền đến khắp phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành, nói trưởng công chúa ngưỡng mộ một người trong khách điếm Võ sinh, là một công tử tuấn tú. Sau đó, lời đồn đại lại biến thành, trưởng công chúa ngưỡng một võ sinh Lưu Tri Lễ, bởi vì trên người hắn mang theo một dáng vẻ thư sinh, bộ dạng vô cùng tiêu sái.

...

Buổi tối ở kinh thành vẫn luôn nhốn nha nhốn nháo, cho nên nơi yên tĩnh này lại làm cho người ta cảm thấy bầu không khí không tốt, làm cho người ta có cảm giác lạnh sống lưng. Đây là một ngõ nhỏ, bên trong đó chỉ thấy hai bóng dáng đang đứng, đen sẫm, không thấy rõ diện mạo, chỉ nghe thấy có người nói chuyện.

"Sao ngươi có thể đối với ta như vậy, từ khi nào ngươi lại thông đồng với Trưởng công chúa, ngươi có biết ta vì ngươi đã nỗ lực bao nhiêu không, nếu ngươi dám phụ ta, ta tuyệt đối không tha cho ngươi." Tiếng khóc lóc kể lể của một nữ tử vang lên, trong thanh âm đó còn mang theo một chút ủy khuất.

"Đừng nghe bọn họ nói lung tung, ta làm sao có thể cô phụ nàng, nàng là người của ta, ta làm sao có thể đi thích nữ nhân khác." Giọng điệu của nam nhân mang theo vài phần ý cười, theo bóng dáng kia có thể nhìn ra được, nam nhân này đang ôm lấy nữ nhân vào trong ngực.

"Nhưng nếu như Trưởng công chúa thật sự coi trọng chàng thì phải làm sao? Vậy chẳng phải những gì ta làm cho chàng đều không thành rồi sao?" Nữ nhân vẫn khóc nhỏ như trước.

"Ta không cô phụ nàng, nàng là người ta trong tim ta, được rồi, đừng khóc, nhanh đi về đi, gác cổng của khách điếm sắp đến, nàng nhanh chạy về phủ Thừa tướng đi, vạn nhất bị cha nàng bắt được sẽ không tốt." Nam nhân cúi đầu hôn nàng, lúc này mới buông nàng ra, không chút lưu luyến đi đến đầu ngõ.

Trong bóng đêm, bước chân của nam nhân rất lớn, vài bước liền đi ra khỏi ngõ nhỏ, trong ánh trăng ảm đạm, hắn quay đầu liếc mắt nhìn ngõ nhỏ, khóe miệng xuất hiện nụ cười khinh miệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.