Sủng Hậu Danh Giá Của Cuồng Đế

Chương 46: Nàng là tử huyệt của ta



Editor: Quỳnh.

"Kim ngân năm tiền, bò cạp một tiền, liên kiều hai tiền, bồ công anh hai tiền, hoàng sâm hai tiền, bạc hà hai tiền... sắc liên tiếp hai lần, sau chia hỗn hợp thành ba phần, mỗi ngày uống một phần, liên tục trong ba ngày." Thẩm Hành Vu nhặt tờ giấy rơi từ trong y phục của Mộ Phi Chỉ ra, nhìn chữ trên mặt, nghiêm cẩn nhìn lên, đây không phải phương thuốc trị đau đầu sao?

"Mộ Phi Chỉ, a. Không, phu quân." Thẩm Hành Vu giơ giơ tờ giấy trong tay lên trước mặt Mộ Phi Chỉ, chau mày hỏi: "Chàng đau đầu? Nhưng trước đó ta vừa bắt mạch cho chàng xong, chàng không có tật này!"

Mộ Phi Chỉ đột nhiên nghe nàng hỏi đau đầu còn có chút không hiểu, nhưng khi nhìn tờ giấy liền hiểu rõ toàn bộ.

"Hôm qua Hắc Ưng báo lại, Hoài Bắc có người lấy thân phận là thương nhân, hỏi thăm phương thuốc đau đầu trong các tiệm thuốc." Mộ Phi Chỉ quyết định, không cần nói dối Thẩm Hành Vu nữa, nhưng mà, người kia là Tần Huyền Giáo, hắn vẫn không nghĩ sẽ nhắc tới.

"Hoài Bắc?" Thẩm Hành Vu cười nhạo một tiếng: "Gấp gáp đến đây cầu phương thuốc, chứ không phải Hoàng thượng của bọn họ sắp chống đỡ không nổi nữa hả?"

"Tần Sở Hà mắc bệnh đau đầu?" Mộ Phi Chỉ cực kỳ hiểu biết Tần Huyền Giáo, nhưng lại không hề có ý muốn đi điều tra Hoàng đế già này.

"Thật ra, một năm bệnh đau đầu của Tần Hoàng chỉ phát tác vài lần mà thôi, chỉ tiếc, mỗi lần phát tác đều muốn chết đi sống lại, tất cả danh y tốt nhất của Hoài Bắc đều bị mời đến Thái Y viện, nhưng lại không có hiệu quả. Tần Huyền Gióa vì mượn sức Hoàng đến cha hắn, cũng mời đến rất nhiều cao nhân ở trong dân gian, nhưng vẫn không có cách. Ai, Mộ... Phu quân, theo ta thấy, đây chắc là người được Tần Huyền Giáo phái đến để tìm hiểu trước." Thẩm Hành Vu nói ra những gì mình biết cho Mộ Phi Chỉ nghe, sau khi nói xong, không đợi Mộ Phi Chỉ kịp phản ứng, nàng nghiêng đầu, đánh giá Mộ Phi Chỉ một chút, sau đó thần bí hỏi: "Cái này cũng là ta trong lúc vô tình nghe được, đau đầu chính là tử huyệt của Tần Hoàng, này, còn chàng, tử huyệt của chàng là gì?"

Mộ Phi Chỉ mím môi cười, tiến lên vài bước kéo nàng vào trong ngực, một tay đặt ở eo nàng, một tay vuốt tóc nàng, nhẹ giọng nói: "Tử huyệt của ta đang ở trong lòng ta."

"Nói ngọt ngào như vậy." Thẩm Hành Vu kéo kéo quần áo hắn, hờn giận nói với hắn.

"Đến, nếm thử, xem có ngọt hay không?" Mộ Phi Chỉ nói xong liền cọ cọ lên má Thẩm Hành Vu, kết quả bị Thẩm Hành Vu tát một cái phải tách ra.

"Người của Tần Huyền Giáo có ở khắp nơi, chàng phải cẩn phận đối phó." Thẩm Hành Vu bắt lấy cổ áo Mộ Phi Chỉ, khiến cho nam nhân này bắt buộc phải cúi người xuống.

"Ta biết." Mộ Phi Chỉ ôm lấy nàng, lo lắng trong lòng bắt đầu bị thổi tan một chút.

...

Thẩm Hành Vu vừa dặn dò Mộ Phi Chỉ xong, thì buổi tối hôm đó, chỗ Quỷ y liền xảy ra chuyện. Lúc Mộ Phi Chỉ còn đang ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, giọng the thé của Phúc Hải ở bên ngoài vang lên: "Đại nhân, Vương thượng đã ngủ, ngươi không thể tùy tiện xông loạn."

Nam nhân một thân áo choàng đỏ sậm tóc bạc, một cước đá văng Phúc Hải, sai đó tiến vào điện Thái Cực, lúc này một đám thị vệ lại đi lên ngăn cản, đem nam nhân quần áo không chỉnh tề kia vây ở giữa.

Mộ Phi Chỉ ngủ không sâu, nghe thấy bên ngoài có tiếng đánh nhau, hắn không khỏi nâng cánh tay, nhu nhu mi tâm, sau đó mới xốc chăn lên, đúng lúc này một bàn tay mềm mại quấn lấy phía sau hắn, tiếp đó giọng nói mông lung của người nọ cũng vang lên: "Canh mấy rồi?"

"Còn sớm, nàng ngủ thêm một lát đi!" Mộ Phi Chỉ dịch góc chăn cho nàng xong mới mặc thêm áo choàng đi ra ngoài.

Cạch một tiếng,Quỳnh_ỉn điênQdanQleqdonnnQ cửa điện Thái Cực được mở ra, Mộ Phi Chỉ lười biếng dựa vào cửa, nhìn tình hình hỗn độn bên ngoài, Đỗ Trọng đứng giữa một đám thị vệ, tóc bạc tán hoạn, phía dưới áo choàng đỏ sậm còn có dấu vết bị đốt, hắn nhíu mày, giọng điệu lạnh lùng nói: "Lui ra đi, để Quỷ y ở lại."

Khi đám người xung quanh rời đi, Mộ Phi Chỉ giương mắt nhìn về phía Đỗ Trọng, giọng điệu châm chọc nói: "Ngươi không phải là người luôn yêu thích sạch sẽ sao? Sao giờ lại người không ra người, quỷ không ra quỷ vậy?"

"Quan tài của ta bị vỡ vụn rồi." Giọng của Đỗ Trọng trầm xuống, cảm xúc mơ hồ để lộ ra hương vị bi ai. Hắn cúi thấp đầu, nên không nhìn thấy rõ vẻ mặt của hắn.

Phúc Hải vừa muốn đứng lên nghe thấy câu này liền bị dọa hôn mê, người trong cung này không ai không biết, Quỷ y là không thể sống được nếu phải rời xa quan tài.

"Một khi đã như vậy, thì lên giường ngủ đi." Mộ Phi Chỉ thẳng thắn đáp lại.

"Ngươi có biết quan tài có ý nghĩa gì đối với ta không?" Nhớ đến quan tài bạch ngọc bị tên đáng giận kia đánh cho tan tác, trong lòng Đỗ Trọng liền bốc hỏa, hắn phi thân tiến lên, níu chặt vạt áo của Mộ Phi Chỉ, mắt thấy một quyền sẽ đánh tới trên mặt hắn, tay không chút huyết sắc nào lại đột nhiên bị Mộ Phi Chỉ ngắn lại. Tay phải xuất ra một quyền, Mộ Phi Chỉ một quyền đánh lên mặt Đỗ Trọng, hắn cười lạnh nói: "Sao ta không biết, Đỗ Trọng, ngươi chính là người nhu nhược, người nọ đã chết hai mươi mấy năm, ngươi vẫn không dám bò ra khỏi quan tài sao? Không có quan tài ngươi sẽ không thể sống phải không?"

"Không phải, đều không phải." Khóe miệng Đỗ Trọng mang theo vệt máu, lẩm bẩm nói.

Phúc Hải quỳ rạp trên mặt đất,đienaaaQldonnnn nhìn hai người tiến vào trong đại điện, trong mắt mang theo vẻ kinh ngạc, khi nào thì, Quỷ y đại nhân lại có bộ dạng nghèo túng như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.