Thẩm Hành Vu dắt chó đi dạo một vòng, đúng lúc đi tới trước điện Thái Nguyên, nàng đuổi Hoa Dung và Thạch Lưu đi thu dược liệu đã phơi nắng, nhưng mà không ngờ lại đụng phải sự việc như vậy. Nàng đi càng lúc càng gần, làm sao có thể không biết cái người đứng ở đó chính là Tứ vương gia thích đánh nhau của Hoài Bắc, đệ đệ của Tần Huyền Qua. Nhưng mà người đứng bên cạnh Tần Chinh Viễn sao lại quen mắt như thế? Đúng rồi, nàng nhớ thị vệ kia là ai, ánh mắt nhìn nghiêng qua nhìn Mộ Phi Chỉ hơi chau mày. Trong lòng Thẩm Hành Vu chậc chậc hai tiếng, nam nhân này dù cau mày cũng rất đẹp mắt, nhưng mà vẻ mặt này của hắn thật sự không tốt cho lắm. Nàng từ từ dạo bước đến trước mặt mấy người, đứng lại bên cạnh Mộ Phi Chỉ.
“Các ngươi lui ra.” Mộ Phi Chỉ nói với Phúc Hải và nhóm thị vệ.
Thẩm Hành Vu dừng lại bên cạnh Mộ Phi Chỉ, thuận tay giữ lấy tay hắn, giọng nói ngọt ngào: “Phu quân, không phải chàng đang duyệt tấu chương sao? Sao lại tới điện Thái Nguyên?”
Hàng mi của Mộ Phi Chỉ khẽ giật giật, thầm nghĩ, nữ nhân này lại muốn đóng kịch! Nếu không sao hắn có thể thấy được vẻ mặt dịu dàng của nàng. Mặc dù trong lòng nghĩ vậy nhưng Mộ Phi Chỉ vẫn vui vẻ, cầm ngược lại tay của Thẩm Hành Vu, ôm nàng vào trong ngực, vịn tóc của nàng, dịu dàng nói: “Sao nàng lại mặc ít vậy?”
“Phu quân, vì sao vị đại nhân này lại dùng ánh mắt đó nhìn ta?” Thẩm Hành Vu rất ‘khiếp đảm’ chỉ chỉ vào Tần Chinh Viễn không khép meiengj lại được, rụt rụt vào ngực Mộ Phi Chỉ.
“Tam... Tam Vương tẩu? Sao tẩu lại ở chỗ này? Không phải tẩu đã chết ở biên qua sao? Ngày đó tin tức tẩu vì nước quên mình truyền về, một đám nữ tử quý tộc đều rất vui vẻ, tuyên bố phải gả vào phủ Tam ca, mà ngay cả các nữ nhân trong phủ Tam ca đều cao hứng, nhưng mà, vì sao tẩu lại trở thành Vương hậu Hoài Nam?” Tần Chinh Viên nói xong, không dám tin nhìn nữ nhân trong ngực Mộ Phi Chỉ, quả thật giống hệt Tam vương tẩu, chỉ là tính tình rất khác biệt. Trước kia người nào trong kinh thành không biết, thái tử phi là người ương ngạnh kiêu ngạo, vô pháp vô thiên, làm cho người khác rất ngại. Lúc trước dù nàng dùng thân phận thái tử phi gả vào phủ, nhưng mà không được sủng ai như thứ muội của nàng, là một trong những trắc phi, Thẩm Lan Chỉ.
“Phu quân, hắn nói cái gì thế? Ta nghe không hiểu?” Thẩm Hành Vu không ngừng ra vẻ mơ hồ. Mặc dù nàng không sợ thân phận trước kia của mình bị bại bộ, nhưng bây giờ không phải thời cơ tốt.
“Tứ vương gia, sợ rằng ngươi nhận nhầm ngươi, con người giống nhau có nhiều mà.” Mộ Phi Chỉ chẳng muốn giải thích nhiều, thái độ của hắn hoàn toàn dựa vào thái độ của nữ nhân trong ngực. Nếu nàng không muốn cho người khác biết vậy thì hắn sẽ theo nàng, nếu nàng không giải quyết được thì hắn cũng không sợ, nữ nhân hắn lấy, trên thế gian này không ai có tư cách bình luận đúng sai!
“Thế sao? Bộ dạng quả thật rất giống, nhưng mà tính tình thì khác xa.” Tần Chinh Viễn tự lẩm bẩm nói, Tam Vương tẩu sao có thể giống như chim nhỏ nép vào người, hắn quay đầu hỏi thăm thị vệ bên cạnh: “Lý Mông, ngươi thấy thế nào?”
Lý Mông nhìn qua, Thẩm Hành Vu rất chán ghét ánh mắt nhìn kỹ của hắn, vừa nghĩ tới tổ hợp hai người này, trong lòng nàng chợt nảy ra một kế.
“Vô cùng giống!” Thị vệ kia đáp.
“Tứ vương gia rất tín nhiệm hộ vệ này.” Mộ Phi Chỉ ung dung nói, đồng thời ánh mắt sắc bén lóe lên, người nọ cả kinh thu hồi ánh mắt.
“Ha ha, Lý Mông là quân sư của ta!” Tần Chinh Viễn cười lớn hai tiếng, tiếng cười kia nghe rất khờ khạo.
Thẩm Hành Vu vừa nghe thì bắt đầu nghi ngờ vị Vương gia trước mắt này, rốt cuộc là khờ thật hay là giả khờ, coi như là một hộ vệ bình thường, hắn tín nhiệm cũng có chút quá, huống chi tên này không bình thường!
“Hoài Nam Vương, ngươi vẫn chưa trả lời ta, rốt cuộc ngươi đáp ứng hay không, chúng ta nhất định phải có một cuộc tỷ thí, thắng thì phải cho ta gặp Quỷ y, được không?” Tần Chinh Viễn vẫn không cam lòng, nhất định muốn gặp Quỷ y.
Thẩm Hành Vu kéo áo Mộ Phi Chỉ, mềm giọng nói: “Phu quân, ta lạnh, chúng ta trở về đi!” Bây giờ nàng đã hiểu, thì ra mục tiêu là Đỗ Trọng, nếu lúc này không xử lý thật tốt thì sợ rằng Đỗ Trọng sẽ thật sự gặp nguy hiểm.
“Hoài Nam Vương, ngươi không thể đi!” Tần Chinh Viễn vừa nghe Mộ Phi Chỉ phải đi thì lập tức muốn ngăn cản, vất vả lắm mới tìm được hắn, không xử lý xong sao có thể đi?”
“Ồn ào quá, phu quân, không bằng đêm nay cho bọn họ ở lại đi. Đêm nay Quỷ y sẽ trở lại rồi, ngày mai cho bọn họ đi là được!” Thẩm Hành Vu ghé vào trong ngực Mộ Phi Chỉ, giọng nói mềm mại. Dù là diễn trò nhưng cũng làm trái tim Mộ Phi Chỉ tan ra, hắn cúi đầu nhìn chằm chằm vào nàng, cười nói: “Được!” Không có lời nào dư thừa..., cũng không hỏi thăm, nàng nói cái gì thì chính là cái đó.
“Còn lạnh không?” Mộ Phi Chỉ an bài người mang theo Tần Chinh Viễn và Lý Mông xuống dưới, ôm Thẩm Hành Vu vào trong ngực, ân cần hỏi thăm.
Thẩm Hành Vu cười ha ha, nàng ôm chặt lấy cổ Mộ Phi Chỉ, tựa đầu dán vào lồng ngực hắn, giọng nói mềm mại như nước: “Có chàng ôm ta, làm sao ta có thể lạnh?”
“Nàng giữ bọn họ lại, có phải lại nghĩ tới biện pháp trêu đùa người không?” Mộ Phi Chỉ ôm Thẩm Hành Vu bước tới điện Thái Cực.
“Ta không thấy Tần Huyền Qua tốt, nhưng làm như vậy cũng làm gián đoạn con đường của hắn, phu quân, ngươi có phát hiện hai người này có điều kỳ lạ không?” Thẩm Hành Vu hỏi Mộ Phi Chỉ.
“Đương nhiên có, người thị vệ kia hiềm nghi lớn nhất, nhưng mà theo lời nàng nói, Tần Chinh Viễn này cũng có hiềm nghi rất lớn.” Mộ Phi Chỉ cười nói, hai người này cũng không phải tốt đẹp gì.
“Không nói tới Tần chinh Viễn, hắn nổi danh vô cùng thô lỗ, chúng ta xem một chút, khuya hôm nay bắt được thế nào.” Thẩm Hành Vu nói xong thì an ổn nằm trong ngực Mộ Phi Chỉ, hưởng thụ cái ôm ấm áp.