Sủng Hậu Danh Giá Của Cuồng Đế

Chương 63-1: Ngoan chút, sẽ thương (1)



Ba ngày sau, Thẩm Hành Vu vẫn chưa tỉnh, suýt nữa thì Mộ Phi Chỉ xé xác Đỗ Trọng, hắn tức giận túm áo Đỗ Trọng hói: "Không phải ngươi nói qua một đêm nàng sẽ tỉnh sao? Bây giờ đã sang ngày thứ ba rồi, cái gì là thánh vật của Vu tộc?" Tính nhẫn nại của Mộ Phi Chỉ đã đến cực điểm, không, phải nói hắn không chịu được việc Thẩm Hành Vu cứ nằm một chỗ, không có chút ý thức nào, hắn đã chịu cảm giác như bị thiêu trên lò lửa thế này đủ rồi, hắn muốn nàng tỉnh lại ngay giây sau.

"Chuyện này ta cũng không đoán được, theo lẽ thường, qua một đêm nàng sẽ tỉnh, bây giờ như vậy, cũng có thể là trong cơ thể nàng có cái gì đó tương xung phải máu của con vật, ngươi giết ta cũng vô dụng." Đỗ Trọng từ trước đến nay vô cùng bình tĩnh, cho dù kề sao vào cổ hắn cũng không bối rối.

Mộ Phi Chỉ buông Đỗ Trọng ra, sau đó quay người, hất tất cả tấu chương trên bàn xuống, hắn đấm vào tương, trong mắt tràn ngập bi thương, hắn nghĩ, hắn điên rồi.

"Phản ứng của ngươi có phải hơi quá không? Bây giờ ngươi giam Khương Đại Hải lại, kéo theo cả Hữu thừa tướng, đối với một người nam nhân mà nói, chuyện này là bình thường, nhưng đối với một vị vua, đây không phải là chuyện tốt!" Đỗ Trọng dựa vào cột, nhìn nữ nhân nằm trên giường, nghiêm túc nói.

"Giang sơn có là gì? Cùng lắm thì giao cho ngươi là được." Mộ Phi Chỉ lại hừ lạnh một tiếng, quả nhiên, lời này mới vừa nói xong, Đỗ Trọng cũng không lên tiếng, hắn ho một tiếng, liền cố làm ra vẻ nhàn nhã đi ra ngoài.

Sau khi Đỗ Trọng rời đi, trong nội điện chỉ còn hắn là có thể cử động, Mộ Phi Chỉ đi đến giường rồi ngồi xuống, áp tay Thẩm Hành Vu lên mặt mình theo thói quen, bắt đầu thong thả nói chuyện, giống như Thẩm Hành Vu đang cười trước mặt hắn.

"A Vu, hôm trước ta phái người giam Khương Đại Hải lại, nàng biết ta tra ra được bao nhiêu bạc không?" Mộ Phi Chỉ nắm tay Thẩm Hành Vu vuốt ve mặt mình, lẳng lặng nói tiếp: "Mười vạn lượng bạc trắng, còn chưa kể những tranh chữ bằng vàng và đồ sứ. Ta vốn định kéo dài chuyện này, nhưng thấy nàng phải nằm đây không có cảm xúc gì, ta liền mất hết ý chí, nàng tỉnh dậy đi được không, trả lời ta một tiếng được không?" Mộ Phi Chỉ nói xong lời cuối cùng, thanh âm càng ngày càng nhỏ, hắn rất nhớ giọng nói mềm mại của nàng, còn cả đôi mắt cười cong cong.

Thẩm Hành Vu không đáp lại, giống như thái độ của nàng mấy ngày nay. Ngoài điện đã bị bóng đêm bao phủ, Mộ Phi Chỉ không hề định phê tấu chương, hắn cởi áo ngoài, chỉ mặc quần áo trong leo lên giường, giống như những đêm trước kai, hắn ôm Thẩm Hành Vu vào ngực mình, dùng nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm cho nàng, trong mũi nhộn nhạo hơi thở của nàng, lúc này hắn có thể an tâm nhắm mắt lại, nữ nhân của hắn vẫn còn ở trong ngực hắn.

... ...... ....

Lúc Thẩm Hành Vu tỉnh lại, bốn phía tối đen, nàng khó chịu nhúc nhích người, cánh tay còn không có cảm giác, trên người đột nhiên bị cái gì đó chặn lại, cổ họng nàng rất khô, nói không ra lời, nhưng nàng còn chưa kêu lên đã ngửi được mùi hương quen thuộc, là của hắn. Nàng cọ vào thân thể đã cứng ngắc kia theo thói quen, giọng nói khàn khàn: "Được rồi... nặng."

Mộ Phi Chỉ không nói chuyện mà dùng lực giữ chặt ót của Thẩm Hành Vu, trong đêm đen yên tĩnh hôn nàng.

Thẩm Hành Vu vừa mới tỉnh lại, trên người không có chút lực nào, thậm chí nàng còn không nâng nổi tay, Mộ Phi Chỉ vẫn giữ chặt nàng như vậy, nàng có cảm giác không thở nổi. Có lẽ là cảm nhận được hô hấp của nàng có chút mất tự nhiên, Mộ Phi Chỉ ôm nàng xoay người khiến cho thv dựa vào người hắn đầy ái muội, sau đó ắn giống như môt đưa trẻ bị nghiện, bám lấy môi thv hôn, mãi đến khi đôi môi tái nhợt của nàng đỏ lại mới buông nàng ra.

"Nàng có biết không, nếu nàng vẫn không tỉnh, ta sẽ điên mất." Mộ Phi Chỉ vuốt mái tóc dài của Thẩm Hành Vu, đè lên trán nàng, thở hổn hển.

Thẩm Hành Vu vừa mới tỉnh lại, lại bị Mộ Phi Chỉ hôn đến đầu óc choáng váng, nàng vô lực dựa vào người Mộ Phi Chỉ, bàn tay đặt lên ngực Mộ Phi Chỉ, một lúc sau mới nhẹ giọng nói: "Phu quân, ta muốn uống nước."

"Được." Mộ Phi Chỉ nghe thấy tiếng kêu yếu đuối như muỗi của Thẩm Hành Vu mới giật mình, nàng vẫn là bệnh nhân. Sau đó hắn cẩn thận đặt Thẩm Hành Vu nằm thẳng xuống, tự mình xuống giường lấy nước. Hắn bưng cốc nước đến bên giường, nâng người Thẩm Hành Vu dậy, để nàng thoải mái dựa vào lòng mình sau đó đút cho nàng từng thìa nước.

Thẩm Hành Vu mê man mấy ngày nay, trong miệng khát khô, uống liền ba chén nước mới đỡ, Mộ Phi Chỉ đau lòng nhìn nàng, cầm tay nàng thật chặt, vừa hôn vào môi nàng vừa hỏi: "Vết thương còn đau không?"

"Chàng có sao không?" Thẩm Hành Vu cầm tay Mộ Phi Chỉ hỏi.

Mộ Phi Chỉ lắc lắc đầu, bám riết không tha hỏi: "Có đau hay không? Trả lời ta?"

"Không sau." Thẩm Hành Vu khẽ lắc đầu, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh mình, nói với Mộ Phi Chỉ "Đến đây, ôm ta một cái được không?" Nàng vô cùng mệt mỏi, ngủ mấy ngày nay, cảm thấy xương cốt toàn thân đều lười nhác, không muốn nhúc nhích.

Mộ Phi Chỉ cẩn thận đặt nàng xuống, lúc này mới lên giường chui vào chăn, ôm Thẩm Hành Vu vào ngực.

Thẩm Hành Vu chỉ thức dậy một chút, đến khi Mộ Phi Chỉ nhìn nàng, nàng lại chìm vào giấc ngủ.

....

Sáng sớm hôm sau, trên triều đình, các vị đại thần giật mình phát hiện hôm nay khóe môi của Mộ Phi Chỉ cong lên, mấy hôm trước vẫn luôn mím chặt, suýt nữa thì dọa chết bọn họ, mà bây giờ trên mặt hắn lại xuất hiện biểu cảm kỳ lạ như vậy, mọi người không khỏi suy đoán tới cùng là chuyện gì xảy ra.

"Vương thượng, thần có việc khai tấu." Mộ Thiếu Khanh vô cùng ung dung bước ra, nói với Mộ Phi Chỉ: "Bây giờ Hải Thành đang ở thời điểm xây dựng lại, Đại Lý Tự tra ra được trong nhà Khương Đại Hải cất giấu mười vạn lượng bạc trắng và một vạn lượng hoàng kim, quốc khố nên tịch thu số bạc này, sau đó dùng vào việc xây dựng lại Hải Thành, dù sao Hải Thành cũng là một vùng nông nghiệp lớn."

"Chuẩn tấu." Mộ Phi Chỉ không có ý kiến gì.

Mộ Thiếu Khanh nhận được câu trả lời liền khiêm tốn lui về, hoàn toàn coi như không có ánh mắt xung quanh đang nhìn mình.

"Đại Lý Tự trông trừng Khương Đại Hải thật kỹ, năm ngày sau, cô vương sẽ đích thân thẩm vấn." Mộ Phi Chỉ nói xong lời này liền tuyên bố bãi triều, sau đó vội vàng đi tới điện Thái Cực.

Lúc Mộ Phi Chỉ quay lại điện Thái Cực, Hoa Dung và Thạch Lưu đang đứng ở trước giường, vẻ mặt sốt ruột nhìn Thẩm Hành Vu. Thẩm Hành Vu dựa lưng vào gối đầu ngồi ở trên giường, lúc này nàng đang rơi vào trạng thái dở khóc dở cười, nàng không thể động đậy, bởi vì trong lòng có một khối tròn màu trắng đang cọ cọ. Cầu Cầu nép vào ngực nàng như đang làm nũng, vô cùng thân thiệt cọ vào người nàng, giống như đã lâu chưa gặp Thẩm Hành Vu, thấy Thẩm Hành Vu không động đấy, nó liền liếm lòng bàn tay nàng, mãi đến khi Thẩm Hành Vu vuốt ve người nó nó mới thoải mãn vẫy đuôi với Thẩm Hành Vu

"Hoa Dung, ngươi bắt nó lại đi, chủ tử còn chưa rửa mặt, nó liền làm xấu rúc vào lòng chủ tử, chẳng khác gì đang giở trò lưu manh cả." Thạch Lưu nói với Hoa Dung, vừa nói vừa ghét bỏ nhìn con vật trong lòng Thẩm Hành Vu.

Thẩm Hành Vu bất đắc dĩ trấn an Thạch Lưu: "Không sao, ta ra khỏi cung lâu như vậy, vừa về là bất tỉnh mấy ngày, chắc là nó cũng sốt ruột rồi." Thẩm Hành Vu lắc đầu với hai nha hoàn, bàn tay vừa định xoa lông Cầu Cầu liền xuất hiện một bàn tay to xách lỗ tai Cầu Cầu lên, ba người nhìn theo cánh tay ấy, thấy Mộ Phi Chỉ mang Cầu Cầu ra ngoài.

"Phu quân, chàng muốn dẫn nó đi đâu?" Thẩm Hành Vu sốt ruột mở miệng, nàng không nghi ngờ Mộ Phi Chỉ sẽ ném vật cưng đến ngự thiện phòng hầm canh.

"Phúc Hải, đưa con vật này đến chỗ quỷ y mấy ngày, ta không đồng ý không được phép đưa về." Mộ Phi Chỉ ném Cầu Cầu vào lòng Phúc Hải, sau đó quay người ôm Thẩm Hành Vu trên giường, nói với Thạch Lưu: "Bê nước vào đây."

Hai tay Thẩm Hành Vu ôm cổ Mộ Phi Chỉ, lười biếng nhìn Mộ Phi Chỉ thấm ướt khăn mặt lau mặt mình, nàng vô cùng hưởng thụ để Mộ Phi Chỉ lau mặt và tay mình sạch sẽ.

"Có đói bụng không, ta ôm nàng ra ngoài dùng sữa." Lau mặt cho nàng sau, trong ánh mắt ngạc nhiên của đám nha hoàn, Mộ Phi Chỉ cầm lược chải tóc cho Thẩm Hành Vu, sau đó búi một kiểu tóc đơn giản rồi mới ôm Thẩm Hành Vu ra ngoại điện.

"Trời ạ, vương thượng có thể chải tóc sao." Hoa Dung ngạc nhiên thốt ra tiếng.

Mộ Phi Chỉ không them để ý, nhưng Thẩm Hành Vu nằm trong lòng Mộ Phi Chỉ nói với Thạch Lưu đang kinh ngạc: "Thật ra chàng không chỉ biết làm vậy."

"....."

"Nghe Phúc Hải nói, chàng giam Khương Đại Hải rồi sao?" Lúc dùng đồ ăn sáng, Thẩm Hành Vu hỏi Mộ Phi Chỉ

"Ừm." Mộ Phi Chỉ không để ý đáp lời, đang tập trung mọi sự chú ý vào tay mình, hắn tự mình xé thịt gà thành từng sợi nhỏ, sau đó đút những miếng thịt này vào miệng Thẩm Hành Vu

"Ta không ăn nổi nữa rồi." Thẩm Hành Vu cảm thấy vết thương của mình không đau lắm nhưng trong dạ dày không chưa được nhiều đồ ăn, nàng được Mộ Phi Chỉ đút cho vài miếng là không muốn ăn nữa, nhưng Mộ Phi Chỉ không muốn bỏ qua nàng dễ dàng như vậy, hắn vừa nâng cằm Thẩm Hành Vu, vừa dỗ: "Ngoan, há miệng ra." d,0dylq.d

"Phu quân, thật sự là không ăn nổi nữa." Thẩm Hành Vu lắc đầu, có chút né tránh đôi đũa Mộ Phi Chỉ đưa đến.

"Nàng chắc chắn?" Lông mi Mộ Phi Chỉ khẽ chớp, bĩu môi một cái, thanh âm cao hơn, mang theo sự nguy hiểm khó hiểu.

Thẩm Hành Vu bình tĩnh nhìn hắn vài lần, sau đó chắn chắn gật đầu, thậm chí nàng còn lau miệng muốn đứng dậy. Kết quả, còn không kịp đứng lên, thân thể liền ngã xuống, đã bị Mộ Phi Chỉ kéo vào lòng, lúc nàng đang kinh ngạc, nụ hôn của Mộ Phi Chỉ cũng rơi xuống, nàng muốn đẩy ra đột nhiên phát hiện ra không đúng. Vị thịt gà nhẹ nhàng tràn ra khoang miệng hai người, Mộ Phi Chỉ nắm chặt ót thv, giống như chim mẹ bón đồ ăn cho con mình, hắn dùng cách như vậy đút đồ ăn vào miệng nàng.

Thẩm Hành Vu buồn bực nhìn hắn, đấm vào ngực hắn một cái, Mộ Phi Chỉ cầm nay nàng, khàn khàn nói: "Ngoan chút, sẽ thương."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.