Sủng Hậu Danh Giá Của Cuồng Đế

Chương 74-1: A Vu, ôm (1)



Buổi tối đầu mùa xuân, thời tiết có chút lạnh, giống như vài ngày trước đó, Hữu tướng bị giam lỏng trong thư phòng được bảo vệ nghiêm ngặt, lúc người nọ một thân áo choàng đen xuất hiện ở cửa, hắn liền lập tức quỳ xuống, cực kỳ cung kính hô: “Cựu thần bái kiến Vương thượng.”

“Quý ái khanh bình thân.” Mộ Phi Chỉ liếc mắt ra hiệu cho Hắc Ưng đứng ở phía sau, để cho hắn ra ngoài canh chừng, phòng ngừa cuộc nói chuyện của hai người bị người khác nghe được.

“Vương thượng, không phải là ngài mai?” Hữu tướng Quý Viễn Sơn ngồi đối diện với Mộ Phi Chỉ, trong giọng nói còn mang theo một chút do dự.

“Mấy ngày này ủy khuất cho ái khanh rồi.” Mộ Phi Chỉ không trả lời vấn đề của hắn, mà chỉ nói một câu như vậy với Quý Viễn Sơn.

“Vương thượng, thần không dám, mặc dù trên danh nghĩa cựu thần bị giam lỏng, nhưng không hề ảnh hưởng đến việc cựu thần xử lý chuyện trong triều, có năng lực giúp Vương thượng, cựu thần cũng cam nguyện.” Quý Viễn Sơn nhìn Đế vương trẻ tuổi này, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng tâm trí lại cao xa hơn mọi người, trong lòng hắn không khỏi cảm thán: Hoài nam có được một người như vậy, nhất định sẽ vô cùng phồn vinh.

“Người Cô vương muốn ngươi thăm dò đã tìm được chưa?” Mộ Phi Chỉ vẫn ngắm nghía chiếc nhẫn trên tay: “Từ trước đến nay trong triều Tả Hữu thừa tướng đều có quyền lực ngang nhau, Cô vương không muốn Tả tướng rơi xuống ngựa mà vẫn chưa tìm được một người có thể gánh vác trọng trách này.” Khi nói những lời này, Mộ Phi Chỉ nói cực kỳ hàm xúc.

“Thần hiểu rõ., thần đã nghĩ đến một vài cái tên, đều là đối tượng có thể giữ lại để bồi dưỡng.” Khi nói chuyện, Quý Viễn Sơn giao một tờ giấy trên tay cho Mộ Phi Chỉ, Mộ Phi Chỉ tiếp nhận, hắn mở ra xem một chút, thấy không khác gì những suy nghĩ trong lòng mình, vì thế liền đứng dậy, phủi phủi tro bụi trên áo choàng, rồi nói với Quý Viễn Sơn: “Nếu như phụ vương ta còn sống, chắc là sẽ bằng tuổi với ngươi!”

Quý Viễn Sơn nghe xong những lời này, trong mắt tràn ra một tầng hơi nước, những tang thương vốn bị thời gian vùi lấp trong phút chốt lại hiện ra khiến cho mắt hắn đỏ lên, hắn gật đầu giọng nói có chút nghẹn ngào: “Tiên vương lớn hơn thần một tuổi, nếu năm đó không phải Tiên vương đề bạt... Chỉ tiếc Tiên vương ra đi quá vội vàng.” Cái này giống như khơi dậy nỗi bi thương trong lòng hắn, Mộ Phi Chỉ nhìn cựu thần quỳ rạp dưới chân mình, chỉ thản nhiên nói một câu: “Nếu Tả tướng sa lưới, Cô vương sẽ trả lại trong sạch cho ái khanh.”

“Tạ chủ long ân.” Quý Viễn Sơn dập đầu liên tục vài cái, mãi đến khi trong phòng không còn ai, đầu của hắn vẫn cúi như cũ, thật lâu chưa ngẩng lên.

Sau khi Mộ Phi Chỉ yên lặng không một tiếng động rời khỏi phủ Hữu tướng, liền đi tới Ngự thư phòng đổi y phục, sau đó lại giả dạng vừa phê tấu chương xong chuẩn bị đi đến điện Thái Cực.

Khi trở lại điện Thái Cực, thời gian đã muộn, lúc hắn đi vào, Thẩm Hành Vu đã cho đám cung nhân lui xuống, nàng một tay chống cắm ngồi ở trên nhuyễn tháp không biết đang suy nghĩ cái gì.

“Chàng về?” Nghe thấy cửa nội điện bị đóng lại, nàng biết là Mộ Phi Chỉ đã trở lại, vì thế rầu rĩ nói.

“Phu quân, chẳng lẽ tối nay chàng không dẫn ta đi sao?” Thẩm Hành Vu ngẩng đầu nhìn Mộ Phi Chỉ, cực kỳ nghi ngờ hỏi, chẳng lẽ dợi đến lúc hai bên đánh nhau mới được đi, đến lúc đó chỉ sợ hắn đã chẳng quan tâm gì đến nàng rồi.

“Sáng mai sẽ đi, sáng mai Nội vụ phủ sẽ có mấy chiếc xe ra ngoài mua đồ, nàng liền mặc đồ cung nhân, Bạch Tước sẽ đi cùng nàng, đến lúc đó tự nhiên sẽ có người tiếp ứng cho nàng.” Mộ Phi Chỉ theo thói quen ôm chặt nàng, thở dài một tiếng, vuốt vuốt tóc nàng nói: “Tóm lại, cho dù thế nào nàng cũng không thể ở lại trong cung.” Hai bên cùng đánh một trận, không chừng trong cung này sẽ xảy ra chuyện gì đó, Mộ Phi Chỉ cũng muốn thừa cơ hội này, bắt những người đang ẩn náu trong cung, vì vậy dưới tình huống rối loạn này, hắn khẳng định không thể để cho Thẩm Hành Vu ở lại trong cung.

“Phía sau hậu điện có một đường thông với Ngự thư phòng, sáng nàng rời đi từ nơi đó.” Mộ Phi Chỉ buông Thẩm Hành Vu ra, sau đó tự đi đến tủ đựng đồ tìm cái gì đó.

“Chàng tìm cái gì?” Thẩm Hành Vu nhìn Mộ Phi Chỉ di chuyển mấy cái y phục, nàng không khỏi có chút nhức đầu, nàng đi giày vào sau đó nói với Mộ Phi Chỉ: “Chàng chưa bao giờ chạm vào mấy thứ này, sao hôm nay lại... Oa, Mộ Phi Chỉ, từ khi nào thì chàng, chàng liền buôn bán mấy thứ này rồi hả?”

Thẩm Hành Vu nhìn Mộ Phi Chỉ ôm ra vài kiện áo choàng lông lá, không khỏi đỡ trán nhìn nam nhân toàn thân mặc đồ đen trước mặt, nam nhân cao lớn như vậy, trong tay cầm y phục nữ nhân,

“Đây là mấy ngày trước ta kêu Nội vụ phủ chuẩn bị cho nàng, ngày mai nhớ mang theo.” Mộ Phi Chỉ để mấy kiện áo choàng qua một bên, lúc này mới lại lần nữa ôm Thẩm Hành Vu đến trên giường.

Đôi vợ chồng trẻ sắp ly biệt, tuy nói Thẩm Hành Vu biết Mộ Phi Chỉ nhất định sẽ không có khả năng thất bại, nhưng nàng phát hiện, nàng vẫn lo lắng muốn chết, đây có lẽ là lo lắng đi, hắn bây giờ không chỉ là trượng phu của nàng, mà còn là cha của hài tử trong bụng nàng, chỉ như vậy cũng đủ để quấn quýt cả đời rồi.

Đêm nay, hai người đều không ngủ ngon, vừa rạng sáng ngày thứ hai, Mộ Phi Chỉ liền vụng về đóng gọi quần áo, mở cơ quan trên giường hai người, theo đường hầm đưa Thẩm Hành Vu đến Ngự thư phòng, khi hai người xuất hiện, Bạch Tước và Hắc Ưng đã chờ ở nơi đó, từ trước đến nay trên mặt Hắc Ưng không có một chút biểu tình, sau khi nhìn thấy hai người chỉ hành lễ, mà Bạch Tước đứng ở một bên thấy Thẩm Hành Vu mặc đồ thái giám liền cười nham nhở.

“Bảo hộ nàng cho tốt, trước khi ta đến, nơi nào cũng không được phép đi.” Mộ Phi Chỉ lạnh lùng nói vài câu với Bạch Tước, sau đó ngay trước mặt hai người ôm đầu Thẩm Hành Vu, hung hăng hôn nàng, sau đó mới để Bạch Tước dẫn Thẩm Hành Vu rời đi.

Thẩm Hành Vu và Bạch Tước giả trang đi theo xe của Nội vụ phủ xuất cung, mãi đến cửa cung, trên mặt Thẩm Hành Vu vẫn chưa hết đỏ, Bạch Tước dựa vào bên cạnh xe ngựa, khóe môi vẫn cong lên như cũ.

“Đây không phải là đường đến Thiên Cơ lâu.” Cách mành che, Thẩm Hành Vu nhìn thoáng qua bên ngoài một chút, phát hiện ra đường này không phải là đường đến khách điếm.

“Có người bức vua thoái vị, ai dám đảm bảo Thiên Cơ lâu là nơi tốt nhất, hơn nữa, nương nương người còn có Tiểu vương tử, sát khí ở Thiên Cơ lâu trùng điện, sợ là không ổn.” Bạch Tước giải thích rõ ràng với nàng.

“Là chủ ý của Mộ Phi Chỉ?” Thẩm Hành Vu hỏi.

“Dĩ nhiên, Vương thượng đã an bài tốt mọi thứ.” Bạch Tước gật đầu.

“Vậy thì đi thôi!” Xe ngựa bình thường, một đường đi về phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.