Sủng Hậu Danh Giá Của Cuồng Đế

Chương 8: Cần làm quen thân thể của nhau một chút



“Chuyện gì?” Mộ Tê Hoàng mở miệng hỏi đầu tiên, vì nụ cười quỷ dị của Thẩm Hành Vu và Đỗ Trọng, nhìn rất hèn hạ ti tiện làm người ta muốn cạy khóe miệng của bọn họ ra để móc hết câu phía sau ra.

“Độc dược mãn tĩnh.” Thẩm Hành Vu mở miệng trước, ánh mắt mỉm cười nhìn về phía Đỗ Trọng.

“Dùng lâu dài sẽ khiến cơ thể suy nhược, giảm độ mẫn cảm.” Đỗ Trọng tựa lên cây cột, lười biếng mở miệng.

Thẩm Hành Vu đang định mở miệng nói tiếp, Mộ Phi Chỉ không biết chạy đến bên cạnh nàng từ lúc nào, hắn đi đến đối diện với nàng, dùng tay đẩy mặt nàng sang nhìn hắn, làm xong nói: “Không cho phép nàng cười với nam nhân khác.”

“Ngươi đừng náo loạn.” Thẩm Hành Vu đẩy Mộ Phi Chỉ ra rồi nói tiếp: “Không nguy hiểm đến tính mạng.”

“Không màu không vị cho nên rất khó phát hiện.” Tầm mắt Đỗ Trọng nhanh chóng lướt qua chỗ hai người đứng.

“Hai người kia bị nhiễm độc được khoảng hơn ba tháng.” Thẩm Hành Vu đối đáp tiếp.

“Là bốn tháng.” Đỗ Trọng nở nụ cười, con ngươi mơ hồ lộ ra tia sáng bị tóc bạch kim che mất.

“ý của các ngươi là hai người này bị trúng độc mãn tính có thể khiến thân thể suy nhược?” Mộ Thiếu Khanh nói xong mở cây quạt r ache trước mũi, hai chân lùi về sau một bước.

“Sợ rằng không chỉ có hai người này.” Thẩm Hành Vu lắc đầu.

“Aiz, khi ngươi phát hiện ra một con gián ở trong quan tài của ngươi, có thể chăn gối làm từ tàm ti của ngươi cũng đã bị gián bò khắp nơi. Chậc chậc, lúc ngủ ở nơi đó, chỉ cần suy nghĩ lại cũng đã khiến ngươi cảm thấy không thoải mái.” Đỗ Trọng nói vui đùa, nhưng sắc mặt mấy người ở đây chìm hẳn xuống.

Mặc dù mỗi quốc gia đều thành lập quân cơ doanh để điều tra các loại tin tức, nhưng bởi vì nó mang tính chất bí mật cho nên Thẩm Hành Vu quyết định câm miệng không nói thêm nữa.

“Thiếu Khanh, ngươi thấy thế nào?” Mộ Phi Chỉ quay đầu nhìn Mộ Thiếu Khanh.

“Theo ý của Đỗ Trọng, hai người này bị trung độc được bốn tháng, nhưng những người này thường ở bên ngoài, thời gian ở trong doanh lại không cố định. Cho nên nếu quả thật phạm vi trúng độc lớn, bị hạ ở giếng nước là điều không thể xảy ra.” Giếng nước cứ ba ngày sẽ được thay đổi một lần, đương nhiên vì lý do bảo mật, Mộ Thiếu Khanh sẽ không nói ra chuyện này.

“Là quần áo. Nếu như các ngươi thử suy đoán hết mọi khả năng, độc chỉ có thể đặt ở trong quần áo.” Mộ Tê Hoàng mặc một bộ quần áo xa xỉ, đứng ở chỗ đó, quả quyết nói.

“Không thể qua ăn uống, nguồn nước cũng không có khả năng, cho nên cái duy nhất mà bọn chúng có thể xuống tay được là quần áo. Nếu như ta nhớ không lầm thì mấy tháng trước quân cơ doanh có phát cho mỗi người một bộ quần áo.” Thấy mấy người đều ngẩng đầu nhìn nàng, Mộ Tê Hoàng liền giải thích rõ, nhưng giọng điệu kia lại mang theo một chút ý vị bễ nghễ chúng sinh.

( *Bễ nghễ: Liếc nhìn bằng nửa con mắt, ví giống như kiêu ngạo; chúng sinh: người khác, người bình thường, thường được sử dụng trong đạo Phật mang ý nghĩa là tất cả mọi người, mọi vật sống trên thế gian…)

“Thiếu Khanh, ba ngày sau ta cần một câu trả lời chắc chắn.” Trên mặt Mộ Phi Chỉ có chút không kiên nhẫn, hắn đi lên kéo tay Thẩm Hành Vu liền đi, hoàn toàn bỏ qua một đống người sau lưng.

Mới chung sống một thời gian ngắn như vậy nhưng Thẩm Hành Vu cũng hiểu tính khí của Mộ Phi Chỉ, cố chấp, trực tiếp cộng thêm lưu manh.

………..

Sau khi trở lại cung, Mộ Phi Chỉ bảo Thẩm Hành Vu đi vào trước, hắn đứng ở trước điện lớn, nhẹ giọng kêu: “Hắc Ưng” Một bóng dáng màu đen lóe qua, liền quỳ gối trước người của hắn. Lúc này trên mặt của Mộ Phi Chỉ tràn đầy sự thiếu kiên nhẫn: “Giao chuyện này cho Thiên Cơ lâu.”

“Dạ” Hắc Ưng lướt qua như gió, lời vừa dứt người cũng không thấy.

….

Vốn một ngày rất đẹp lại qua đi một cách mệt nhọc như vậy. Sau bữa cơm chiểu, Thẩm Hành Vu đọc sách một chút, đợi đến khi có chút buồn ngủ liền đứng dậy, cởi tất ra, chân trần đi trên mặt đất, hai tay cử động bắt đầu luyện Ngũ Cầm Hí.

Hoa Dung và Thạch Lưu bị nàng bảo ra ngoài, lúc này nàng chỉ mặc một cái áo lót trắng, luyện từng chiêu từng chiêu thức, có bài có bản.

Bởi vì hai nha hoàn đã lui ra ngoài, cho nên lúc Mộ Phi Chỉ trở lại dĩ nhiên cũng sẽ không có ai thông báo. Mà mấy động tác quái dị của nàng vừa vặn được Mộ Phi Chỉ nhìn thấy. Hắn đi vào, trên mặt không thể hiện cái gì, ngồi yên trên tháp mềm nhìn Thẩm Hành Vu, hai mắt không chớp, nhưng ánh sáng trong mắt lại càng ngày càng nóng rực.

Thẩm Hành Vu vốn cũng không phát hiện, cuối cùng bị hắn nhìn quá mức nóng bỏng mới phát hiện ra là hắn đã trở lại. Nhưng mà hắn trở lại thì thế nào? Ngũ Cầm Hí là bộ pháp mà sư phụ đã dạy nàng từ lúc nhỏ, luyện tập nhiều năm như vậy, muốn từ bỏ thói quen này rất khó.

Mất khoảng nửa canh giờ, nàng tập xong đẩy đủ một bộ, yên lặng thở hổn hển mấy hơi. Lúc này coi Mộ Phi Chỉ như người trong suốt, lướt qua hắn đi sang một cái phòng khác, chắc Hoa Dung đã chuẩn bị xong nước tắm cho nàng.

Thẩm Hành Vu chân trước vừa mới đi, Mộ Phi Chỉ chân sau liền đi theo. Nhưng đến trước cửa phòng thì dừng lại, cho đến khi nghe thấy tiếng nước chảy ở bên trong, lúc này hắn mới đẩy cửa ra.

“Lúc đi vào ngươi có thể gõ cửa một cái không?” Thẩm Hành Vu vừa thấy Mộ Phi Chỉ xuất hiện ở cửa phòng lập tức dìm thân thể mình xuống, chỉ lộ ra một cái đầu nhìn hắn.

“Ta gõ cửa nhưng mà nàng cũng không thể mở cửa cho ta. Huống chi ta cảm thấy chúng ta nên làm quen thân thể nhau một chút.” Vừa nói, Mộ Phi Chỉ liền tự cởi quần áo của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.