Sủng Hậu Lá Ngọc Cành Vàng

Chương 7: Chương 7




Ngọc Chiếu đầy bụng tâm sự, trở về Giáng Vân viện liền đi đình lục giác gần hồ sen cho cá ăn, đình này tên là Điệp Thúy, thật là châm chọc, ngoại trừ con cá bụng to béo mới mua về, nửa điểm cũng không thấy cây rừng xanh mướt (điệp thúy).Ngọc Chiếu rải vài cái liền cảm thấy không thú vị, đem thức ăn cá trong tay rắc toàn bộ lên mặt hồ, nhìn một đám cá đang nổi lên từ phía dưới, nhịn không được bật cười: "Cướp đi cướp đi, ai đến trước được trước!".Ngồi một lát, mấy thị nữ được nàng phân phó đi tiền viện nghe lén vẻ mặt phẫn hận chạy vào, cáo trạng với Ngọc Chiếu."Cô nương cô nương! Mấy người chúng ta tận mắt nhìn thấy, nhị tiểu thư kéo tay Ngụy Quốc Công thái phu nhân đi ra! Nhị tiểu thư kia, thật sự là xấu xa, chưa từng thấy người nào như nàng ta, cùng tỷ phu tương lai thân mật nói chuyện, thân thể đều dính vào một chỗ, còn gọi cô gia tương lai là Thăng ca ca, ta phi! Chưa từng thấy qua tiểu thư khuê các không biết xấu hổ như vậy!".Liền còn đâu dáng vẻ quý nữ kinh thành, còn không bằng kỹ nữ nổi danh ở Giang Đô!Một người khác cũng nhịn không được xen vào: "Không chỉ có vậy, Ngụy Quốc Công kia cũng không phải người tốt gì, còn kêu nhị tiểu thư là Yên nhi muội muội, Ngụy Quốc Công thái phu nhân ở bên cạnh miệng cười cũng không khép lại được! Cả nhà muốn cùng nhau làm người khác ghê tởm sao?".Triệu ma ma nghe xong quả thực thất khiếu bốc khói, sắc mặt khó coi, bà quát lớn mấy thị nữ: "Hồ nháo! Không biết lớn nhỏ, dám nói cô gia tương lai như vậy!”.Làm cho người ta tức giận thì có thể làm gì?Từ trước đến nay Tuyết Liễu là người thông minh nhất, ánh mắt nàng luân chuyển hỏi: "Thế nhưng hôm nay Ngụy Quốc Công thái phu nhân lại đến phủ? Bình thường muốn đi đến nhà người khác, đều là ngày hôm trước đưa thiệp mời hoặc là phái thị nữ gã sai vặt thông báo trước, không ai đến nhắc Giáng Vân viện chúng ta hay sao?.

Hôm nay nếu chúng ta đã trở về, vì sao lại không gọi cô nương đi qua? Cũng đừng nói là phu nhân cho rằng cô nương còn đang dâng hương chưa trở về!".Gia đình giàu có, đương gia chủ mẫu nào ngay cả người thông truyền cũng không có? Không tới gọi cô nương, không phải chính là không muốn cô nương đi qua sao.Tâm tư muốn sắp đặt cái gì, tự nhiên liền sáng tỏ.Trụy Nhi nghe xong liền tức giận: "Từ khi cô nương đến nơi này, thì cả ngày bị ức hiếp, còn không bằng trở về Giang Đô đi, có Vương gia ở đây, ai dám khi dễ tiểu thư? Chê mệnh dài hay sao!".Mấy người vội vàng quát nàng: "Trụy Nhi im miệng!".Mặc dù là như thế, nhưng phản bội nhà cha, từ hôn, thanh danh như vậy, ngày sau cô nương có thể sẽ phải chịu khổ sở.Triệu ma ma chỉ có thể miễn cưỡng cười an ủi Ngọc Chiếu: "Cô nương, chuyện hôm nay không dễ cáo trạng, chỉ có thể nuốt vào trong lòng, ngày mai đi nói cho Hầu gia lão phu nhân, lại đem chuyện này kể ra, xem nhị tiểu thư kia ăn nói như thế nào.

Hiện giờ người tuyệt đối không thể làm theo ý của mình, đắc tội Ngụy Quốc Công phủ".Mặc dù bà nói như vậy, trong lòng vẫn là lo sợ bất an, toàn phủ hỗ trợ giấu diếm như vậy, có thể thấy được không phải một mình nhị tiểu thư nổi lên tâm tư, chỉ sợ Hầu phu nhân cũng xen vào bên trong.Cô nương nhà mình mệnh khổ, từ nhỏ đã không có mẹ, chưa từng nếm qua sự yêu thương của mẹ ruột dù chỉ một ngày.


Kế phu nhân hiện giờ cùng nhị tiểu thư, lại là người như vậy...Ngọc Chiếu gằn từng câu từng chữ: "Vì sao ta phải ủy khuất cầu toàn, ta còn chưa thành thân đã phải nhường nhịn khắp nơi? Chẳng lẽ ta là gả không được?.

Vậy Cố Thăng kia là thứ gì đáng giá để ta nhường nhịn hay sao? Hắn ngâm nước tiểu tự soi mình đi, xứng với một ngón chân của ta sao? Tuyết Nhạn mài mực cho ta, ta viết thư gửi về Giang Đô".Nàng đã nghĩ thông rồi, mộng cảnh thật cũng được giả cũng được, thứ bị Ngọc Yên đụng vào, nàng dứt khoát ghê tởm.

Cố Thăng thích Ngọc Yên cũng được, không thích cũng được, trong mắt nàng không chấp nhận một hạt cát.Tiếng Thăng ca ca cùng Yên nhi muội muội, nàng nhớ tới liền ghê tởm, Cố Thăng người này, chính mình đã chướng mắt.Ngọc Chiếu cầm bút, viết ra rất nhiều chữ, gần như là viết ra hết tất cả đầu đuôi gốc ngọn.Người nàng tin tưởng nhất trên thế gian chính là cữu phụ của nàng, nàng vẫn cảm thấy giấc mơ kia không chân thật, chính là trong mơ nàng bị hai người Cố Thăng và Ngọc Yên tức chết, điều này là không có khả năng.Nàng cũng không phải là người dễ nhẫn nhục chịu đựng khiến bản thân tức chết, quân nếu không có tâm ta liền hưu, từ nay về sau sơn thủy bất phùng.


Nàng từ bỏ cũng quả quyết sẽ không để cho hai người kia dễ chịu.Quả thật thân phận Ngụy Quốc Công tôn quý, nhưng nàng lại kém sao?Của hồi môn mẫu thân quá cố của nàng để lại cũng đủ để nàng tiêu xài cả đời, vì sao nàng phải chịu ủy khuất cầu toàn?.

Cho dù tùy ý chọn một lang quân như ý trong mắt chỉ có mình, cho dù thân phận của hắn có thấp kém đến đâu, đối với nàng mà nói cũng không thành vấn đề.Nếu là không được, cùng lắm thì không lập gia đình mà thôi.Ngọc Chiếu nghĩ như vậy, gông xiềng bao phủ trong lòng hồi lâu khiến nàng nặng nề không thở nổi bỗng nhiên tiêu tán.Nàng mới giật mình, gông xiềng ban đầu chỉ là tự mình niêm phong cho mình, nếu mình buông xuống, liền không có gánh nặng trói buộc gì.Ngoại tổ phụ và mẫu thân nếu ở trên trời có linh thiêng, chẳng lẽ có thể nhẫn tâm nhìn nàng vì hôn sự này chịu hết ủy khuất?Nàng không cần phải làm điều đó, chỉ cần yêu thương mình là tốt rồi, bằng không làm sao có thể xứng đáng với mẫu thân vì sinh nàng mà chết?.

Còn có cữu phụ cùng ngoại tổ mẫu xem nàng như châu như bảo?Ngọc Chiếu viết xong đưa thư cho người bên cạnh, nói: "Lập tức gửi về Giang Đô cho ta, phải nhanh".Cố Thăng không khác gì một nam tử tầm thường, há có thể xứng đôi với nàng?Buổi tối Ngọc Chiếu sớm nằm trên giường, đem chăn gấm che đầu, ở trong chăn lăn qua lộn lại, gối mềm vây thành một vòng trên giường đều bị nàng đá đến góc nào không biết, chỉ còn lại một cái gối tròn, nàng ôm gối tròn vào trong ngực, tâm tình thật lâu không thể bình ổn.Nàng cảnh cáo mình không nên vì hai người này mà tức giận, không đáng giá, nhưng càng nghĩ lại càng tức giận.Vị hôn phu tương lai đi trêu ghẹo nữ nhân, ngay cả thê muội tương lai cũng không tha, một tiếng Yên nhi, một tiếng khác Thăng ca ca.Về phần Ngọc Yên, trước đây nhìn đoan trang nhất, lại không biết chừng mực như vậy.


Mặc dù phong tục Đại Tề cởi mở, nam nữ chưa lập gia đình không cần đề phòng gì nhiều, nhưng cũng không phải không có đạo đức tam cương ngũ thường, Ngọc Yên là một cô nương chưa lấy chồng, lại để Lâm thị giáo dưỡng không biết lễ giáo là gì, đối với tỷ phu cùng trưởng tỷ có hôn ước lại ôm tâm tư xấu xa như vậy.Thôi thôi, hôn sự này nhất định phải lui, chờ cả hai mỗi người đi một hướng, không còn gặp nhau nữa, hiện giờ nàng không muốn lãng phí thời gian quý báu của mình.Nàng nhất định phải tìm một vị hôn phu tốt hơn Cố Thăng gấp một ngàn một vạn lần.***Đầu tháng tư, thời điểm của những chồi hoa đào nở, là mùa của hoa mẫu đơn.Trong kinh gần đây vô cùng náo nhiệt, một số lễ hội trước mùa xuân lần lượt được tổ chức cùng một chỗ, các phủ diễn ra tiệc thưởng hoa tiệc ngâm thơ không ngừng, lần đầu tiên vào kinh cảm thụ phong thổ nhân tình* dưới chân thiên tử, Ngọc Chiếu coi như là được mở mang kiến thức về sự xa hoa của kinh đô.Hôm nay đi công phủ ngắm mẫu đơn, ngày mai chính là thọ yến của vị công chúa vương phi nào đó, khắp nơi oanh ca trầm bổng, náo nhiệt rộn ràng.

Cho dù từ trước đến nay Ngọc Chiếu thích náo nhiệt cũng sinh ra chán ghét, thầm nghĩ nằm trên giường mười ngày nửa tháng bình ổn tinh thần.Nhưng chuyện này còn lâu mới kết thúc, mới tham gia yến tiệc phủ công chúa trở về, ý chỉ của Thái hậu trong cung lập tức truyền đến, tuyên nữ quyến Tín An Hầu phủ vào cung yết kiến.Buổi chiều Ngọc Chiếu đi đến trong viện lão phu nhân, đúng lúc Lâm thị dẫn theo Ngọc Yên đến đây, bà cháu ba người thân mật nói chuyện, nàng đến tựa hồ có phần phá hỏng bầu không khí.Hôm nay Ngọc Chiếu không muốn nhìn thấy hai mẹ con này, nên trực tiếp nói với lão phu nhân: "Tổ mẫu, con sẽ không đi, hôm qua ngực có hơi đau, ngày mai muốn nghỉ ngơi một chút”.Một câu đơn giản, lại khiến lão phu nhân trầm mặt.Lâm thị nghe xong lời này nổi lên quan tâm, dư quang như có như không đặt ở trên người lão phu nhân: "Đại cô nương có thể bảo nữ y nhìn một chút không? Nhất cử nhất động trong cung vô số người nhìn chằm chằm, nếu thật sự là khó chịu, dứt khoát không đi liền không đi”.Lão phu nhân nhíu mày: "Ý chỉ của Thái hậu truyền chúng ta vào cung ngay cả người khác cầu cũng không được, nào có đạo lý không đi?.

Nếu con không khỏe giờ phút này liền trở về nghỉ ngơi, chờ ngày mai nhất định phải vào cung, không chỉ có con, Ngọc Yên Ngọc Dao, còn có Chu thị, mấy người các con một người cũng không thể thiếu”.Ngọc Chiếu thấy vậy chỉ có thể đáp ứng một tiếng liền lui ra, lão phu nhân chờ Ngọc Chiếu vừa đi, hiếm khi trách cứ Lâm thị: "Nghĩ ta không biết con ôm tâm tư gì sao? Sớm thu lại phần tâm tư kia đi, là Thái hậu tự mình tuyên Ngọc Chiếu, còn các con chỉ là cho có thôi”.Mặt Lâm thị khó coi.Ngọc Yên ở bên cạnh nghe, tất nhiên là không cam lòng."Trên người tỷ tỷ có hôn ước, ra vào hậu cung như vậy, chỉ sợ chọc người chỉ trích".Lão phu nhân nghe xong có chút đau đầu, thản nhiên nói: "Khi còn nhỏ xác định chỉ là một tiểu oa oa mà thôi, làm sao có thể tính là định hôn.


Hơn nữa, là vào cung gặp Thái hậu nương nương, ngày mai còn có mấy cô nương khác đi theo".Lão phu nhân tất nhiên là không dám giấu chuyện trưởng tôn nữ khi còn nhỏ đã định hôn, chỉ là Thái hậu trong cung cũng không coi trọng chuyện này.Trên mặt Ngọc Yên vẫn là dáng vẻ đoan trang, trong lòng lại là sóng cuộn biển gầm, chờ ra khỏi Thọ An đường, Ngọc Yên nhịn không được thốt lên: "Trưởng tỷ chính là trưởng tỷ, địa vị cùng đám tỷ muội chúng ta chính là khác nhau một trời một vực, hôn sự cùng Ngụy Quốc Công còn treo ở kia, quay đầu liền có quý nhân nhìn trúng tỷ ấy, nữ quyến trong kinh này đều muốn được Thái hậu triệu kiến, hết lần này tới lần khác ngài không để ý, nhưng còn có người nâng đến trước mắt ngài”.Lâm thị thấy Ngọc Yên nói chuyện như có gai, lạnh lùng nói: "Mới như vậy mà con đã tức giận? Cho là như vậy, chuyện con nên tức giận còn ở phía sau kia kìa, nếu đại cô nương được Thánh thượng coi trọng, cho dù tùy tiện lập một chức vị trong hậu cung, cũng mạnh hơn so với nhất phẩm phu nhân, cho dù con là Quốc Công phu nhân, tiến cung cũng phải ba quỳ chín lạy với nó, nếu ngày sau đại cô nương sinh được một nam một nữ, toàn phủ chúng ta đều phải nhờ vào hào quang của nó, ngày sau con chỉ có thể ngửa đầu nhìn nó mà thôi".Rốt cuộc Ngọc Yên vẫn là tiểu cô nương, không chịu nổi châm chọc khiêu khích như vậy, sắc mặt tái nhợt nói: "Mẫu thân người cũng muốn chê cười con sao? Con chẳng qua sinh ra không bằng tỷ ấy, dung mạo này cũng không phải là do người cho sao?".Lâm thị mắng: "Tại sao ta lại sinh ra tên ngu xuẩn như con chứ? Bát tự tốt cũng không có lấy một cái, con la hét cái gì? Nếu hậu cung của Thánh thượng dễ tiến vào như vậy thì tại sao Thái hậu lại không nghĩ đến những tôn nữ nhà mẹ đẻ người trước? Cho dù là tiến vào được, tính tình đại cô nương kia, sợ là cũng không chiếm được chỗ tốt”.Điểm này bà ngược lại có cái nhìn giống Thành Hầu.Lâm thị lúc trong khuê phòng liền vô cùng thông minh, Thái hậu thông qua việc nhét người vào hậu cung, một lần nữa chen chân vào hậu cung Thánh thượng, bà thấy rõ ràng, lúc đưa người đầu tiên đi thì đã để lại ấn tượng cực xấu trong lòng Thánh thượng, muốn vãn hồi cũng không dễ dàng."Nhưng tỷ ấy sinh ra quả thật quá đẹp..."Lâm thị vươn ngón tay được bảo dưỡng kỹ càng, sờ khuôn mặt trẻ tuổi của Ngọc Yên, đối với nữ nhi duy nhất này Lâm thị tất nhiên là vô cùng yêu thương.

Ước chừng trên đời này tất cả mẫu thân đều như vậy, hận không thể đem tất cả những gì mình không thể có được nghĩ hết biện pháp lấy cho nữ nhi.Dung mạo Ngọc Yên đẹp hơn rất nhiều so với mình khi còn trẻ, bà không so được với thê tử lúc trước của Hầu gia xinh đẹp như vậy, bà cùng Hầu gia làm phu thê hơn mười năm cũng chỉ có thể miễn cưỡng tương kính như tân**, thậm chí Hầu gia đối với bà cũng chỉ là tình cảm ngoài mặt.Lâm thị hy vọng ngày sau Ngọc Yên không nên giống mình, phải cùng trượng phu ân ân ái ái mới tốt."Con đang gấp cái gì vậy? Ta thấy tỷ tỷ con cũng không có tâm tư vào cung, ngày sau nên khoan dung nhiều hơn một chút với tỷ tỷ con, tóm lại là tỷ muội ruột thịt, cho dù trong lòng không thích nó, trên mặt cũng tuyệt đối không thể biểu hiện ra ngoài".Ngọc Yên bị mẫu thân quở trách một phen, chỉ có thể lúng túng nói: "Đã biết, trên mặt con khi nào đối với tỷ ấy không tốt? Ngược lại là tỷ ấy, không kiên nhẫn với con biết bao nhiêu, đối với con thậm chí còn không tốt bằng mấy tỷ muội khác, cũng không thấy các người nói tỷ ấy".Lâm thị châm chọc cười: "Đó là do nó ngu xuẩn, cảm xúc hiện ra ngoài mặt, con muốn học theo nó sao?".Ngọc Yên cũng không cảm thấy như vậy, tỷ tỷ này cho nàng cảm giác luôn bất đồng, mấy ngày nay thấy nàng ấy tự mình bận rộn chuyện của mình, mỗi ngày đều ra ngoài thưởng ngoạn, Ngụy Quốc Công đến cửa hai lần đều cùng nàng lướt qua, mặc dù ở giữa có mẫu thân nhúng tay, nhưng tỷ tỷ này thật sự là nửa điểm sốt ruột cũng không thấy.***Qua nửa giờ Mẹo, các thị nữ Hầu phủ liền bắt đầu bận rộn.Nấu nước xông y phục, hầu hạ phu nhân cô nương các phòng rửa mặt, chuẩn bị tốt y phục cho các phu nhân cô nương mặc vào cung, may mắn cũng không phải là cung yến quan trọng, chỉ là bái kiến riêng Thái hậu, không cần mặc triều phục theo phẩm cấp.Hôm nay Ngọc Chiếu dậy sớm, Tuyết Liễu cầm lược ngọc nhẹ nhàng chải mái tóc dài của Ngọc Chiếu, các nha hoàn khác phía sau cầm y phục đã làm phẳng mang đến trước gương cho Ngọc Chiếu xem qua.Y phục là do đại nha hoàn Xuân Chi trong viện lão phu nhân đưa tới tối hôm qua, lời dễ nghe nói một đống, nào là lão phu nhân sớm chuẩn bị sẵn cho nàng, đều là chất liệu tốt xưa nay luyến tiếc không dùng, luôn áp dưới đáy rương.Ngọc Chiếu đem xiêm y lão phu nhân đưa tới quy củ mặc vào.Lão phu nhân và mẫu thân của Hoa thái hậu là đường tỷ muội, xuất thân tất nhiên không cần nói nhiều, trâm anh danh môn mấy đời nối tiếp nhau, ánh mắt tinh tường, vì Ngọc Chiếu lựa chọn xiêm y đoan trang tinh mỹ, kỹ thuật phối màu thêu thùa đều là thượng đẳng, nửa điểm sai sót cũng không có.Hôm nay mới là ngày xuân, nhiệt độ ấm áp dễ chịu, không khô nóng như mùa hè, lại càng không giống mùa đông phải ăn mặc dày như một cái con gấu, mặc xiêm y ngày xuân vào, các nhóm quý tộc tiểu nương tử kinh thành tận lực hướng trăm hoa nở rộ, bên trong ăn mặc sặc sỡ, dù sao cũng có dung mạo áp chế, từ trước đến nay cũng sẽ không khó coi.Ngọc Chiếu mặc một bộ váy thủy đào hồng bách hoa, tay áo thêu hoa văn như ý, vai khoác khăn choàng lụa mỏng thêu hoa phù dung bằng chỉ vàng, búi kiểu tóc vọng nguyệt mà tiểu nương tử hiện nay rất thích, trên búi tóc có đính bảo thạch châu ngọc.

Nàng vốn xinh đẹp, không cần tô son điểm phấn, khuôn mặt đã sáng bừng không thể tả, hiện giờ ăn mặc lộng lẫy như vậy, trong chớp mắt đều cho rằng là thần tiên phi tử hạ phàm, khiến nha hoàn phía sau hít một hơi khí lạnh.Triệu ma ma thấy vậy lo sợ bất an, bà là do thái phi cố ý an bài bên người Ngọc Chiếu, trong lòng bà dày dặn kinh nghiệm hơn nhiều so với Tuyết Liễu Tuyết Nhạn, bà tìm cơ hội kề sát Ngọc Chiếu nói: "Hôm nay cô nương vào cung, chớ có đi lại lung tung, tất cả thức ăn đều không cần ăn hết, nhất định không được rời thị nữ bên người, nếu gặp phải người lạ, đặc biệt là nam tử, chỉ cần cúi đầu là được".Ngọc Chiếu chỉ đơn thuần, cũng không phải ngu xuẩn, lập tức hiểu được một chút, trong lòng cũng không khỏi dâng lên một tia cảnh giác.Chờ thu dọn xong đi tới Thọ An đường, lão phu nhân nắm tay Ngọc Chiếu, trong mắt tràn đầy vẻ từ ái, hận không thể cung phụng cho nàng: "Tỷ muội đầy viện, nha đầu này vừa đến, nhan sắc mọi người đều bị lu mờ".Nói xong lại cảm thấy không ổn, lại bỏ thêm một câu: "Những nha đầu khác cũng đều xinh đẹp".Mọi người: "..."Câu nói sau này, thật không cần._________*Phong thổ nhân tình: chỉ khí hậu, địa thế, tập quán, lễ tiết....của một địa phương**Tương kính như tân: đối xử với nhau với sự tôn trọng như đối với khách.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.