Sủng Hậu Tìm Chết Hàng Ngày

Chương 112: Trước khi với ngươi, ta một thân thanh bạch



Vì hắn dựng dục một cốt nhục, một đứa nhỏ chảy dòng máu của hai người?

A Nghiên nghe xong lời này của Tiêu Đạc, trong lòng không khỏi có chút hoảng hốt, đó cũng là kỳ vọng của nàng. Nhưng nghĩ tới tình thế trước mặt, nàng vẫn lấy tay đẩy lên ngực hắn nói: "không cần, nơi này cũng không như bên ngoài, là nhà Kiểu Nguyệt tỷ tỷ, nếu để xảy ra quái tướng khiến mọi người hoảng sợ, thật phải xin lỗi tỷ ấy."

Tiêu Đạc lơ đễnh, môi mỏng vội vàng hôn lên cổ nàng: "cái này ngươi không cần lo lắng, hiện tại ta đã có thể khống chế tốt, ta không để chúng nó động, chúng nó cũng không dám động."

A Nghiên nghe thấy kinh ngạc, không nghĩ tới chuyện này còn có thể khống chế? Nàng nhìn đôi mắt nóng rực của Tiêu Đạc, không tin nên cố ý nói: "Ngươi đã có thể khống chế được, vậy ngươi khiến cho nó không cần động là được."

"Nó" đây là chỉ cái gì, nàng biết hắn biết, song phương trong lòng biết rõ ràng.

Tiêu Đạc cũng là không thèm để ý, hàm hồ nói: "Vốn ta có thể khống chế, bất quá nhìn thấy ngươi, nó sẽ không nghe ta nói."

A Nghiên hết chỗ nói rồi, quả thực là già mồm át lẽ phải, lúc này lại còn bị hắn cắn vành tai, cắn cả người giật một cái, rõ ràng miệng cũng cắn bả vai hắn dày cứng rắn của hắn: "Đây là định khi dễ ta!"

thanh âm Tiêu Đạc khàn khàn, hơi thở nóng rực dâng lên hai gò má nàng: "Là nó muốn khi dễ ngươi, không phải ta."

hắn thật sự là bộ dáng rất vô tội.

**********************

một đêm qua đi, cuồng phong bảo vũ cũng không phải nói chơi, đáng thương A Nghiên lo lắng đề phòng, lo lắng trong phủ có tiếng hô yêu nghiệt, nhưng chuyện này đến cùng vẫn không xuất hiện.

Mỏi mệt mà thỏa mãn xụi lơ ở trong ngực hắn, nâng tay nắm lồng ngực hắn kiên cố bóng loáng, trong lòng cũng khó tránh nghi hoặc, sẽ không phải vì thời gian lâu, hắn thật sự có thể khống chế được?

Bất quá ngẫm lại cũng đúng, loại chuyện này luyện tập nhiều, có lẽ cũng quen đường thôi?

đang nghĩ tới đây, chợt nghe thấy bên ngoài có một thanh âm phẫn nộ mà vang dội cất lên.

"Tiêu Đạc, ngươi đi ra cho ta! Hôm nay ngươi phải nói rõ ràng cho ta!" ngữ khí tức giận, dường như bị Tiêu Đạc ăn vụng trứng trong nhà.

A Nghiên nhíu mày không hiểu, ngửa mặt nhìn về phía Tiêu Đạc, thấy trong mắt Tiêu Đạc vốn đầy thỏa mãn cũng có một tia nghi hoặc.

"Ai vậy?”A Nghiên không rõ.

Mắt thấy vị Hạ Hầu Thiên Khải kia đối với Tiêu Đạc thập phần cung kính, trong phủ này người trên kẻ dười ai không coi Tiêu Đạc là lão gia mà cung kính, khó được thế nhưng có một người hoàn toàn không ngại như vậy, giống người đàn bà chanh chua tìm tới cửa chửi đổng.

Tiêu Đạc chau chau mày, cũng không thèm để ý: "Đây là Hạ Hầu Mãng."

Hạ Hầu Mãng? Người nơi nào? A Nghiên chưa từng nghe nói qua tên người nào như vậy.

Đến đây đã nhiều ngày, nàng cũng biết chút ít, Hạ Hầu Thiên Khải chỉ có Hạ Hầu Kiểu Nguyệt là nữ nhi duy nhất, căn bản không có con cái khác. Ngay cả con cháu họ hàng cũng không có một người. Cho nên bỗng nhiên nghe nói một người mang họ Hạ Hầu, không khỏi kinh ngạc.

"Đây là một cô nhi được Hạ Hầu Thiên Khải thu dưỡng trong chiến loạn, đặt tên là Hạ Hầu Mãng, nuôi dưới gối, xem như con nuôi đi."

"thì ra là nghĩa huynh của Kiểu Nguyệt tỷ tỷ?"

"Xem như vậy." Tiêu Đạc ngữ khí hơi có chút miễn cưỡng.

Nhưng mà, đã là nghĩa huynh của Hạ Hầu Kiểu Nguyệt, vì sao dám chạy tới tìm Tiêu Đạc chửi bới? A Nghiên càng thêm không hiểu.

đang buồn bực, Hạ Hầu Mãng kia đã sải bước đi tới trước cửa, sử dụng hai chân bắt đầu đá cửa, vừa đá vừa mắng liên tục: "Tiêu Đạc, ngươi làm chuyện thiếu đạo đức gì ta không biết, muội muội ta là một cô nương gia, bị ngươi đạp hư như vậy, ngươi súc sinh, lang tâm cẩu phế!"

Lời này vừa ra, A Nghiên vẫn miễn cưỡng ghé vào trước ngực Tiêu Đạc, nhất thời mở to hai mắt, khiếp sợ nhìn Tiêu Đạc.

"Ngươi đạp hư Kiểu Nguyệt tỷ tỷ?" Nghe ý tứ Hạ Hầu Mãng, dĩ nhiên là thế?

"Làm sao có thể!" Tiêu Đạc vốn không thèm để ý, lúc này cũng nhíu mày: "Chỉ nói hươu nói vượn."

Bên này đang nói, Hạ Hầu Mãng kia đã đá bay một cánh cửa.

Tiêu Đạc khoát tay, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, kéo chăn gấm quấn chặt A Nghiên vào, chỉ lộ ra nửa mái tóc đen.

Nữ nhân cuar hắn, hơn nữa là nữ nhân được hắn thương một đêm, lúc này đúng là vẻ mặt kiều mị, ở đâu cho phép Hạ Hầu Mãng một người nam nhân như vậy nhìn thấy?

Hạ Hầu Mãng đỉnh thiên lập đạ, hào khí vạn trượng đứng trước cửa không conf một cánh, hai mắt trừng trừng, căm tức nhìn Tiêu Đạc. Đợi lúc hắn phát hiện trong chăn gấm trên giường hình như quấn một nữ tử, hai mắt kia đều đỏ lên, thở hổn hển nói: "Tiêu Đạc, ngươi, ngươi, ngươi súc sinh này! Ngươi cũng dám!"

Tiêu Đạc một đầu tóc đen tản tác trên chăn gấm màu đỏ tươi, nâng con ngươi u lãnh, lạnh lẽo lườm Hạ Hầu Mãng: "Ta đếm tới ba, ngươi tốt nhất cút ra ngoài, nếu không..."

"Ngươi đứng lên cho lão tử!" Hạ Hầu Mãng căn bản không nghe, ngược lại một bước dài xông tới, định đánh nhau với Tiêu Đạc, cũng vươn tay muốn cướp chăn quấn A Nghiên trên giường.

Tiêu Đạc thấy vậy, trong mắt phiếm lãnh, môi mỏng hơi nhéch, cổ tay hơi động, đột nhiên trường kiếm bên giường đang nằm dưới mặt đất được rút ra, không cần nắm trong tay mà bay lên, mang theo sát khí sắc bén, đâm thẳng về Hạ Hầu Mãng.

Đáng thương Hạ Hầu Mãng tuy rằng tinh thông mười tám ban võ nghệ, nhưng chưa từng gặp qua bản lĩnh thần kỳ cách không khống chế kiếm, lập tức ngốc tại chỗ, ngẩn ngơ một lúc, kiếm kia như gió đâm vào vai hắn, nhất thời máu chảy ra.

Hạ Hầu Mãng bị đâm rồi, chẳng những không sợ, ngược lại càng đau càng hăng: "Tiêu Đạc, ngươi vương bát đản này, nhanh buông muội muội ta ra, bằng không ta dù liều cái mạng này cũng phải bầm thây vạn đoạn ngươi!"

hắn căn bản không để ý vết thương trên vai, đúng là muốn tiếp tục xông tới cướp người cùng Tiêu Đạc.

Đến lúc này, không riêng gì Tiêu Đạc, ngay cả A Nghiên trong chăn cũng minh bạch, có lẽ Hạ Hầu Mãng đây là cho rằng tối hôm qua "Muội muội" Hạ Hầu Kiểu Nguyệt của hắn bị khi dễ, cho nên cố ý đến đòi công đạo cho Hạ Hầu Kiểu Nguyệt?

Nàng cũng không muốn để người như vậy hiểu lầm, lập tức từ trong chăn chui ra, trong miệng còn hàm hồ hô: "Dừng tay, ta không phải Kiểu Nguyệt tỷ tỷ!"

Nhưng mà Tiêu đạc lại không vui khi nàng chui ra, một bàn tay to có lực đè lại đầu nàng đang lộn xộn trong chăn, tay kia khẽ động ngón tay, thanh kiếm lại vèo vèo vèo lần thứ hai hướng về Hạ Hầu Mãng.

Kỳ thật bằng thủ đoạn cách không ngự kiếm này, công phu như vậy, có mười Hạ Hầu Mãng sợ là đều phải chết, Nhưng nói đến cùng hắn không vui chính là Hạ Hầu Mãng sáng sớm thô lỗ chạy tới nhiễu loạn mộng sớm của hắn và A Nghiên, nên chỉ hơi khiển trách thôi, không đến mức thật muốn hắn ta chết, cho nên vẫn chủ yếu là trêu đùa.

A Nghiên mặc dù ở trong chăn phát ra chút kinh ngạc, lo ngại Hạ Hầu Mãng này chìm trong phẫn nộ bị ngự kiếm thuật của Tiêu Đạc đánh cho chật vật đến cực điểm, căn bản không nghe vào trong tai, vì thế đáng thương hắn tiếp tục lao tới bị kiếm đâm, giãy dụa, phẫn nộ, hùng hùng hổ hổ.

A Nghiên vừa thấy cũng nóng nảy, đây tính là gì, không thể để Tiêu Đạc và Hạ Hầu Kiểu Nguyệt bị oan uổng như vậy, vì thế càng muốn chui ra khỏi chăn.

đang lúc liều mạng giãy dụa, chợt nghe thấy một thanh âm thanh lãnh phẫn nộ nói: "Hạ Hầu Mãng, ngươi điên rồi sao! Mau dừng tay!"

Người tới đúng là Hạ Hầu Kiểu Nguyệt.

Giờ phút này, rốt cục A Nghiên trong lúc Tiêu Đạc hơi buông lỏng tay, từ trong chăn chui ra, thăm dò nhìn, thấy Hạ Hầu Kiểu Nguyệt xưa nay hết sức chú ý dáng vẻ, tư thái luôn hoàn mỹ, không tỳ vết, lúc này châm rơi tóc rồi, ôm váy vội vàng chạy tới.

đi đến trước mặt, thấy Tiêu Đạc và A Nghiên quần áo rơi trên đất, vẫn nằm ở trên giường, mà dưới giường còn vết máu Hạ Hầu Mãng. Hạ Hầu Kiểu Nguyệt không khỏi đỏ vành mắt, thở hổn hển dậm chân, giọng căm hận nói với Hạ Hầu Mãng: "Ta đã nói thế nào với ngươi, nay ngươi lại hiểu lầm ta như vậy! Ngươi hiểu lầm ta cũng thôi, tốt xấu tìm ta hỏi rõ ràng, chẳng lẽ ta cố ý giấu giếm ngươi? Ai ngờ ngươi hỏi cũng không hỏi, lại chạy đến đây giương oai! chẳng lẽ ngươi không biết điện hạ và Cố cô nương là chủ cũ của ta ngày xưa, cũng là khách quý của phụ thân hôm nay. Ngươi lại vô lễ như thế, chạy đến đây làm loạn, nếu phụ thân biết, sẽ nghĩ thế nào!"

nói xong, nước mắt nàng ầm ầm chảy xuống, khóc không thành tiếng, thật sự là một bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

A Nghiên tuy rằng cũng không rõ lắm, nhưng lúc này ít nhiều hiểu một chút. Phải nói Hạ Hầu Kiểu Nguyệt ngày xưa tính tình lạnh nhạt, thanh lãnh, bao giờ khóc thành như vậy đâu. Xem ra hôm nay nước mắt hơn phân nửa là vì vị "Nghĩa huynh" này.

Nàng nhất thời có chút hưng trí, thoạt nhìn có tư có vị.

Ai ngờ Tiêu Đạc lại mắt lạnh thoáng liếc, khiến cả người nàng lạnh xuống.

"Mặc quần áo vào." Tiêu Đạc không vui nói.

A Nghiên nhất thời hiểu đra, vội tiến vào trong ổ chăn lần nữa, nhanh đem ngoại bào quấn lên người.

Bên này A Nghiên mặc tốt rồi, bên kia Hạ Hầu Kiểu Nguyệt dậm chân một cái, giận dỗi muốn chạy ra ngoài.

Hạ Hầu Mãng nghiến răng nghiến lợi đứng tại chỗ, nhìn Tiêu Đạc vẫn lười biếng nằm trên giường, nhìn nhìn lại Hạ Hầu Kiểu Nguyệt khóc muốn chạy, cứng rắn cản Hạ Hầu Kiểu Nguyệt.

"Ngươi khóc cái gì mà khóc, hay có người khi dễ ngươi? Dù hôm nay hắn không khi dễ ngươi, ngày xưa hắn có từng khi dễ ngươi? Nếu có nửa phần khi dễ ngươi, ta hôm nay nhất định phải khiến hắn trả giá đại giới!"

Hạ Hầu Kiểu Nguyệt nghe xong tức giận đến run cả người: "Ngươi, ngươi vẫn không tin ta, ngươi đãkhông tin ta, cần gì phải hỏi ta! Năm đó Hạ Hầu gia có tai ương ngập đầu, ta lấy thân mình đổi được trợ lực của điện hạ, bán mình làm nô nhiều năm, lúc đó sao ngươi lại không dám nói lời nào, nay ta trở về, ngươi lại nói này nọ!"

Hạ Hầu Mãng giận đỏ mặt: "Lúc đó nếu không phải ta bị nhốt ở tùng sơn, đương nhiên sẽ không cho ngươi đi, ta tình nguyện chính mình chịu thiên đao vạn quả, cũng sẽ không để ngươi bán mình làm nô đi hầu hạ loại vương bát đản như vậy!"

Lúc bọn họ cãi nhau, A Nghiên rốt cục thoát khỏi Tiêu Đạc đi xuống giường: "Uy, vị Hạ Hầu công tử này, ngươi có ý tứ gì?"

Hạ Hầu Mãng bị Hạ Hầu Kiểu Nguyệt nói đang sốt ruột, lúc này thấy A Nghiên, tức giận trừng hai mắt: "Ngươi là ai?"

A Nghiên hừ lạnh một tiếng, chạy tới nói: "Ta là tiểu thiếp của Tiêu Đạc."

Tiểu thiếp? Hạ Hầu Mãng từ trên cao nhìn xuống A Nghiên, ánh mắt khinh bỉ: "Ta và muội muội nói chuyện, có quan hệ gì với ngươi!"

A Nghiên cười lạnh: "Đương nhiên có quan hệ. Ngươi vừa rồi nói ra nói vào, hình như là nói Tiêu Đạc và Kiểu Nguyệt không minh không bạch, nghi ngờ bọn họ có dây dưa. Tiêu Đạc đã là nam nhân của ta, lại bị ngươi nghi ngờ, ngươi đặt ta ở chỗ nào?"

Hạ Hầu Mãng ngẫm lại cũng đúng, bất quá ngẫm kĩ lại không đúng: "Ngươi chỉ là tiểu thiếp thôi..."

nói còn chưa dứt lời, A Nghiên trừng hắn một cái: "Tiểu thiếp thì thế nào, ta là tiểu thiếp của Tiêu Đạc, Tiêu Đạc đương nhiên là nam nhân của ta, có gì không đúng?"

Hạ Hầu Mãng không nghĩ tới tiểu nữ tử lại có khí thế như vậy, cũng ngẩn ngơ: "không có gì không đúng..."

"Tốt, ngươi đã biết Tiêu Đạc là nam nhân của ta, ta đây liền nói cho ngươi, Tiêu Đạc và Hạ Hầu Kiểu Nguyệt lúc đó thanh thanh bạch bạch, chỉ là quan hệ chủ tớ, chưa từng có nửa phần tình yêu nam nữ. Nếu có nửa phần, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt đã sớm bị ném vào bếp thiêu chết, căn bản sẽ không còn sống gặp ngươi. Ta nói đến đây, ngươi hiểu chưa?"

A Nghiên cũng đã nhìn ra, dù sao nghĩa huynh muội không có quan hệ huyết thống, hai người cùng lớn lên, thời gian dài, đương nhiên còn có tình nam nữ. Nhưng tình yêu nam nữ này sợ là còn cách một tầng cửa sổ giấy, cả hai đều không dám chọc thủng, vì thế một người ủy khuất, một người tức giận hiểu lầm.

Nàng giúp Hạ Hầu Kiểu Nguyệt là rõ, về sau Hạ Hầu Mãng có thể suy nghĩ cẩn thận hay không, chuyện này có thể thành hay không, đành xem tạo hóa của bọn hắn đi!

"Đây... Đây chính là sự thật?" Hạ Hầu Mãng khiếp sợ nhìn Hạ Hầu Kiểu Nguyệt.

Hạ Hầu Kiểu Nguyệt đã cạn lệ, tỉnh táo lại, lập tức mắt đỏ hồng, u oán trừng Hạ Hầu Mãng: "không, nàng nói không đúng. Ta làm nô bộc của người ta, ngày thường tận tâm hầu hạ chủ tử, làm sao có thể còn thân thanh bạch, ngươi vẫn nên sớm cách xa ta một chút đi!"

nói xong, quay đầu bỏ chạy.

"Này, này, này ——" Hạ Hầu Mãng xấu hổ nhìn A Nghiên, lại nhìn nhìn Hạ Hầu Kiểu Nguyệt đã chạy đi.

A Nghiên xem thế này cũng không có biện pháp, xem ra Hạ Hầu Mãng thật sự là một đầu gỗ: "Còn không đuổi theo!"

Sao ngốc như vậy!

Hạ Hầu Mãng nghĩ cũng đúng, cáo biệt A Nghiên, vội vàng đuổi theo.

Đợi hai người kia đã mất hút, A Nghiên nhìn nhìn khung cửa không còn cánh cửa, thở dài.

Phía sau, Tiêu Đạc thản nhiên nói: "Ngươi cũng đừng tin nàng nói hươu nói vượn."

hắn trước khi cùng A Nghiên, thật đúng là một thân thanh bạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.