Nghe các nàng đối thoại, Đồng Linh Linh không nhịn được lắc đầu, tiểu thiếp Giáp quá nhát gan, tiểu thiếp Ất quá nịnh nọt, tiểu thiếp Bính quá sắc bén, cho nên ba người này rất hợp làm tiểu thiếp.
Lúc này, tiểu thiếp Đinh bỗng kinh hỉ nhìn Đồng Linh Linh, mừng rỡ nói: " Ai nha Vương gia, ngài biết nô tì muốn một kiện áo choàng lông hồ ly cho nên đặc biệt săn hồ ly trắng cho nô tì sao? "
Trong lòng Đồng Linh Linh lộp bộp một phát, trừng mắt nhìn về phía người vừa lên tiếng.
Người này khuôn mặt tinh xảo, thoạt nhìn có chút địa vị, nếu không mấy tiểu thiếp khác cũng không tránh đường cho nàng ta.
Hừ, nữ nhân này nhất định cũng là tiểu thiếp, mặc dù biết nàng ta chỉ thông qua con hồ ly là nàng để nịnh bợ Dạ Bắc Minh, hay là nàng tự cho là đúng, nàng ta muốn lột da nàng?
Tức giận trừng mắt tiểu thiếp Đinh, Đồng Linh Linh cắn răng quát: " Bổn tọa còn muốn một kiện áo da người đấy! "
Một tiếng cười vang lên, đúng là của Dạ Bắc Minh, bàn tay to lớn thon dài vuốt ve bộ lông của nàng, cảm thấy vật nhỏ trong ngực không ngừng run rẩy, khóe miệng của hắn cũng nhếch thành một đường cong.
Chẳng qua khi quay đầu lại, nụ cười của hắn lập tức biến mất, lạnh lùng nói với tiểu thiếp Đinh, " Linh Nhi là sủng vật của bổn vương, nàng nói, nàng muốn một kiện áo da người. "
*đoạn này có chút vô lý, Linh tỷ chưa giới thiệu tên thì phải, nhưng thôi cứ theo raw
Nghe được câu này, Đồng Linh Linh khẽ nhíu mày, từ khi nào nàng lại trở thành sủng vật của hắn, hơn nữa còn thêm nhũ danh?
Được, sủng vật thì sủng vật a, nàng bây giờ một thân da hồ ly, không làm sủng vật chẳng lẽ làm nữ nhân của hắn?
Tiểu thiếp Đinh thấy hơi kỳ lạ, lập tức khanh khách cười, một bên gạt đi tiểu thiếp bên cạnh Dạ Bắc Minh, một bên hờn dỗi nói: " Vương gia, ngài đùa với nô tì sao. Chiến thú sao có thể nói chuyện được?
Bất quá con Tuyết Ngân hồ ly này cũng rất đẹp mắt, làm áo choàng thực sự cũng rất đẹp. "
Dạ Bắc Minh vẫn bước đi, cũng không phản ứng lại nàng ta.
Ngược lại tiểu thiếp Ất bỗng nhiên cười có chút hả hê, nói: " Vương gia chưa bao giờ nói giỡn, tỷ tỷ, ngươi đúng là phiền toái a. "
Ngay khi tiểu thiếp Ất vừa lên tiếng, một tiếng kêu thê lương thảm thiết xé ngang trời vang lên, " A.... "
Đồng Linh Linh sợ đến mức khẽ run, thấy tiểu thiếp Đinh đã nằm trên vũng máu, trợn mắt lên, không nói lên lời nhìn Dạ Bắc Minh.
Đây... đây là tiểu thiếp của hắn, là nữ nhân của hắn a, vậy mà hắn nói giết liền giết, thậm chí còn không chớp mắt một cái?
Trước đây nghe đồn hắn lãnh khốc vô tình, nàng chỉ là một phế vật hồ ly, có khi nào hắn cũng thuận tay mà giết luôn không?
Đồng Linh Linh bỗng nhiên cảm thấy hối hận...
Vạn nhất Dạ Bắc Minh mất hứng, hoặc là nàng chọc cho hắn không thoải mái, liệu hắn có bóp chết nàng không?
Mắt tròn của Đồng Linh Linh đảo quanh, Dạ Bắc Minh sai người thu dọn thi thể, ôm nàng vào trong Vương phủ, nàng chỉ có thể thở dài.
Đến cũng đã đến, được bước nào hay bước đấy.
Minh Vương phủ rường cột chạm trổ, hòn nôn mộ cũng cực kỳ tinh tế, nơi còn có thể chứa hơn vạn người luyện trận, binh lính trong phủ sáu người một đội, chia mấy đội đi tuần phủ, vô cùng khí phái.
Cứ như vậy quanh đi quẩn lại, một canh giờ sau, Đồng Linh Linh cảm thấy Dạ Bắc Minh dừng bước, nàng lắc lắc đầu: Minh Vương phủ này cũng lớn quá đi.
" Đây là Vô Tình điện, chỗ ở của bản vương. Sau này Linh Nhi cùng bản vương sẽ ngủ cùng một tháp a. "
Dạ Bắc Minh vừa nói xong, những người xung quanh liền chấn kinh.
Vương gia của bọn hắn lại ngủ cùng một con hồ ly? Hơn nữa lại còn là một con hồ ly phế vật?!
Đồng Linh Linh cảm thấy nhức đầu, nàng rất thích chiếm tiện nghi của mỹ nam, không cần nhìn cũng biết đám tiểu thiếp kia đang trừng mắt nhìn nàng, nàng thực sự vừa sốt ruột vừa chán nản.
" Khụ khụ, Vương gia... " Đồng Linh Linh giơ giơ hai cái chân trước lên, đôi mắt trong veo nhìn Dạ Bắc Minh...
Có phải ngươi bị háo sắc đặc thù không, ví dụ như... luyến thú?
Lời này, Đồng Linh Linh chỉ dám nghĩ chứ không dám nói, vẻ mặt không tả nổi.
" Bản vương đối với súc sinh không có hứng thú. " Dạ Bắc Minh lạnh lùng trả lời.
Nội tâm Đồng Linh Linh giận dữ, mắng ai súc sinh?!
Nàng đang định tạc mao, đột nhiên nghĩ đến bây giờ mình đúng là súc sinh, chỉ đành không cam lòng ngậm miệng.
Mẹ kiếp, đúng là đáng ghét.
Ủy khuất hít hít mũi, nàng liếc mắt nhìn dòng chữ "Vô Tình điện" rồng bay phượng múa, âm thầm bĩu môi: hừ, còn tự hiểu rõ bản thân, biết mình vô tình, nên cái chỗ ở cũng tên "Vô Tình" luôn.
"Vèo" nhảy từ trong lòng hắn xuống, Đồng Linh Linh chẳng khác gì con mèo mà chạy vào trong, nhìn chung quanh một vòng.
Vị trí điện này cũng quá lệch, hơn nữa sân rộng trăm mét vuông cũng không có tân trang gì nhiều, chẳng qua lại có không ít binh khí, giống như sân tập luyện.
Chính điện hướng bắc, thành ra cũng khó thấy mặt trời, tên Vương gia này đúng là âm u mà.
Không còn cách nào, tận mắt thấy hắn giết nữ nhân của mình, nàng chẳng thể sùng bái hắn như thần được.
Đồng Linh Linh vừa định đi dạo chính điện, bỗng có một tiếng quát lớn vang lên.
" Dạ Bắc Minh, lăn ra đây cho bổn thiếu gia! "
Nàng lập tức quay đầu, ai mà to gan vậy, dám kiêu ngạo ở Minh Vương phủ?!
Một đám người như hung thần ác sát tiến vào sân, theo Đồng Linh Linh thấy, ít nhất phải ba, bốn trăm người.
Người cuối cùng đi vào là một người trẻ tuổi, chắc hắn chính là người xưng "bổn thiếu gia".