Sủng Hôn Đệ Nhất Thế Kỷ: Ông Xã Hôn Rất Sâu

Chương 154: Ngàn chờ, vạn chờ, may mà không phải chờ lâu lắm



Ở một thành phố lớn và giàu có như thế này thì khoản tiền lương này không tính là gì.

Cho nên, khoản tiền dự toán để thuê nhà chỉ có thể hơn kém 3000 một chút. Nếu mà thuê qua công ty môi giới và muốn ở một mình thì chỉ thuê được căn chung cư nào nằm ở khu hẻo lánh thôi.

Hẻo lánh không phải chỉ những nơi xa xôi vắng vẻ hay nằm trong góc xó xỉnh nào đó mà chỉ những nơi có giao thông bất tiện. Nếu cô muốn đi làm chắc phải bắt mấy chuyến tàu điện ngầm, như thế sẽ phải tốn không ít thời gian.

Tất nhiên là vẫn có nhưng căn nhà gần bệnh viện với mức giá vừa phải, nhưng bắt buộc phải thuê chung với người khác. Cô thấy có mấy căn chung cư cao cấp cũng rất được, có hơn 3000 đồng, ba phòng ngủ và hai phòng khách, có nhà vệ sinh riêng, và phòng hướng nam nữa.

Xem ảnh thật và bản vẽ thiết kế của căn nhà làm cho Mộ Niệm Đồng không kìm được động lòng. Tuy rằng cô không muốn thuê chung với người khác nhưng nếu chỉ ở một mình cô thì mức giá hơi cao.

Với tính cách của Mộ Niệm Đồng thì cô chắc chắn sẽ không ngửa tay xin tiền người nhà. Cô cũng có tích cóp được chút ít sau nhiều năm làm việc, tuy nhiên cô chỉ thuê chứ không mua nên không muốn động vào khoản tiền đó.

Tuy rằng không thích thuê chung với người xa lạ nhưng mà muốn làm gì thì cũng phải tùy theo khả năng của bản thân mới được.

Nhân viên môi giới đưa Mộ Niệm Đồng đi xem nhà. Không gian và kết cấu của ngôi nhà gần như là giống hệt với mong muốn của cô. Anh ta nói, căn nhà này có ba phòng thì có hai phòng đã được thuê trước đó, chỉ còn một phòng hướng nam là chưa ai thuê, mức thuê là 3500 tệ một tháng, tính ra thì giá này vẫn được coi là hợp lý.

Mộ Niệm Đồng thanh toán tiền thuê nhà, hẹn ngày vào ở.

Trên đường trở lại khách sạn, tiếng chuông điện thoại vang lên.

Cô cúi đầu, số lạ. Mộ Niệm Đồng không cần suy nghĩ cũng đoán được, dãy số này chắc là của người đàn ông kia!

Trong lòng rất hỗn loạn, cô không thể tập trung để nghĩ về bất cứ điều gì. Mộ Niệm Đồng từ chối, dựa lưng vào ghế lái, trong đầu trống rỗng.



Ở đầu bên kia, Kiều Y nhìn xuống điện thoại, lại bị từ chối, trong lòng lại bắt đầu không vui!

Người phụ nữ này dám từ chối điện thoại của cô? 

Chiều nay, cô ta nghe được một tin!

Lục Tuấn Ngạn đã ly hôn với Mộ Niệm Đồng.

Ngày hôm qua, Lục Tuấn Ngạn đi mà không từ giã làm cho cô ta tức cả đêm nên không ngủ được. Chiều nay, lúc cô ta đang chụp ảnh bìa cho tạp chí tại một studio thì nhận được tin này, thực tình là lúc đó cô ta suýt chút nữa đã khoa chân múa tay mà nhảy lên ăn mừng ngay trước mặt bao người ở đây.

Ba năm!

Cô ta đã đợi ba năm rồi!

Kiều Y vẫn luôn cầu mong cho Lục Tuấn Ngạn nhanh chóng ly hôn với Mộ Niệm Đồng nhưng vẫn chẳng hề có động tĩnh gì, đến lăn tăn gợn sóng cũng không.

Đã thế đêm qua Mộ Niệm Đồng chỉ nói hai ba câu đã làm cô ta nghẹn họng không nói được lời gì. Nói cái gì “bà Lục chỉ có một”, ha ha, còn không hết một ngày mà “bà Lục” đã trở thành truyện cười năm xưa rồi!

Ngàn chờ, vạn chờ, may mà không phải chờ lâu lắm!

Tuy nhiên, Kiều Y thật sự là một người thông minh, nếu là người khác thì đã vội vàng chạy đi tìm Lục Tuấn Ngạn, vặn hỏi anh ta khi nào cưới cô ta.

Cô ta giả vờ rụt rè, không nhắc đến chuyện này dù chỉ nửa chữ. Nhưng trời càng tối thì cô ta càng bất an, bứt rứt. Cứ nghĩ đến cảnh Mộ Niệm Đồng huênh hoang, kiêu ngạo chế nhạo cô ta tối hôm qua là càng căng thẳng, lo lắng. Cô ta sợ nếu không thừa cơ hội này chơi lại cô một vố thì không thể nhổ cái gai trong lòng được.

Kiêu Y nhớ được số điện thoại của Mộ Niệm Đồng nhờ cuộc gọi tối qua. Nhưng cô ta gọi điện nãy giờ mà cô vẫn từ chối.

Kiều Y đang định nhục nhã Mộ Niệm Đồng cho hả giận lại bị từ chối đến ba lần càng thêm nghẹn một cục tức trong ngực, không biết phát tiết kiểu gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.