Mộ Niệm Đồng kinh hãi không hiểu, cô đâu còn lo lắng duy trì phong thái của mình, đôi mắt lập tức mở thật to, nhìn anh ta khó có thể tin.
Giống như anh là thiên thần từ trên trời giáng xuống!
Thiên thần sao?
Ví dụ này không đúng lắm, người đàn ông này, tuyệt đối không có một chút quan hệ với thiên thần!
Anh là ác mộng của cô!
Toàn thân Mộ Niệm Đồng không ngừng run run, cô nhìn thoáng qua anh, thấy anh vô cùng bình tĩnh, đôi mắt híp lại, giống như lần đầu tiên gặp cô, tự nhiên bình tĩnh.
Nhưng mà trong bình tĩnh, lại lộ ra khiêu khích như có như không.
Không thấy một chút dấu vết, ẩn chứa chút ái muội, không cần nói cũng biết.
Nhất là đôi môi của anh, càng làm cho trái tim cô đập nhanh hơn.
“Tôi nói rồi, chúng ta sẽ gặp lại.”
Môi anh bật ra những lời này, lập tức đôi môi mỏng khẽ cong lên, dìu lấy cô.
Mộ Niệm Đồng miễn cưỡng dựa vào anh gắng sức đứng dậy, nhưng khi cô đứng thẳng dậy, liếc nhìn bốn phía, bỗng nhiên cảm nhận được ánh mắt khác thường từ bốn phương tám hướng, cô lập tức chột dạ hất tay người đàn ông ra!
Nhưng mà một lát sau, bỗng nhiên cô mới ý thức được, phản ứng của cô có bao nhiêu gay gắt, có bao nhiêu khả nghi, ánh mắt của cô né tránh, nghĩ cũng không cần nghĩ, lúc này mặt cô tuyệt đối rất đỏ giống như vẽ loạn một tầng son vậy!
Căn bản không có người biết quan hệ của bọn họ đâu nhỉ?
Cô hoàn toàn có thể coi như không quen biết anh, tao nhã nhờ anh dìu đỡ đứng thẳng dậy, mỉm cười, gật đầu, còn nói một tiếng cảm ơn, rồi lạnh lùng lướt qua.
Nhưng mà phản ứng của cô lại có vẻ vô cùng chột dạ!
Chột dạ đó là vì cô thật sự quá khẩn trương rồi!
Tối nay là tiệc nhà họ Lục.
Bữa tiệc gia đình này, vậy mà lại gặp người đàn ông không nên gặp lần nữa, còn dùng tư thế ái muội như vậy, giọng nói từ tính lại khiêu khích vẫn vang vọng bên tai cô như trước, nghĩ đến đủ chuyện xảy ra giữa bọn họ…
Mộ Niệm Đồng cảm thấy đầu mình rất nặng khó có thể nâng lên.
Một lúc sau, cô nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, lại phát hiện, ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh không có dừng ở trên người cô.
Đôi mắt của mọi người đều nhìn chăm chú vào Lục Cảnh Kiều.
Anh mặc tây trang được cắt may khéo léo bởi nhà thiết kế nổi tiếng, làm nổi bật lên dáng người cao gầy của anh.
Anh không phải là người đàn ông vô cùng gầy, nhưng có lẽ là vì quá mức cao lớn nên dễ nhìn thấy, thế cho nên khó có thể thu lại khí chất, cùng với hành động giơ tay nhấc chân của anh, biểu lộ ra không thể nghi ngờ!
Thậm chí anh còn cao hơn Lục Tuấn Ngạn một chút.
Không ít cô chủ nhà giàu, nhân vật nổi tiếng khó có thể dời mắt khỏi anh!
Đơn giản là vì người đàn ông này đẹp trai đến mức khiến người ta tức giận, thực sự làm người ta kinh diễm rồi!
Đôi mắt phượng hẹp dài, mày kiếm thâm thúy nhếch lên, ngũ quan thâm thúy, tuấn tú đẹp trai, vừa giống như được vẽ một cách tinh xảo, lại giống như tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tinh tế!
Lúc này, không thể không hoài nghi tính công bằng của chúa tạo ra thế giới.
Sao có thể có một người đàn ông hoàn mỹ như vậy nhỉ?
Rực rỡ đến mức làm người ta khó có thể nhìn thẳng.
Anh xuất hiện kinh động tất cả mọi người, tất nhiên cũng bao gồm Lục Tuấn Ngạn!
Nhất là tư thế vừa rồi Lục Cảnh Kiều ôm Mộ Niệm Đồng, rơi vào trong mắt anh ta, thấy thế nào cũng chướng mắt!
Lục Tuấn Ngạn vừa muốn đi về phía anh, trong đôi mắt ông cụ lóe lên ý cười vui mừng.