Lục Tuấn Ngạn vừa muốn đi về phía anh, trong đôi mắt ông cụ lóe lên ý cười vui mừng.
“Cảnh Kiều, con đã đến rồi! Cha đợi con rất lâu rồi!”
Lục Cảnh Kiều vô cùng tự nhiên dời mắt khỏi người Mộ Niệm Đồng, nhìn Lục Đình Hách, mỉm cười.
“Ông Lục, thật có lỗi, tôi đến muộn.”
Mộ Niệm Đồng vô cùng kinh ngạc ánh mắt của anh có thể thay đổi nhanh như vậy, rất ướt át bẩn thỉu, thậm chí giống như không quen biết cô!
Cô quá đắm chìm trong mạch suy nghĩ của mình, cho nên chưa từng phát hiện, trên mặt Lục Đình Hách vì xưng hô “Ông Lục” này, bắp thịt trên mặt hơi giật giật!
Dường như không hài lòng với xưng hô này lắm!
Lục Tuấn Ngạn không ngừng đánh giá qua lại giữa Lục Cảnh Kiều và Lục Đình Hách.
Không phải vì cái gì khác, mà vì lông mày Lục Cảnh Kiều và ông cụ thật sự có vài phần giống nhau!
Anh ta bắt đầu phỏng đoán thân phận của Lục Cảnh Kiều.
Nhưng mà người cũng yên lặng suy nghĩ thân phận của anh, còn có Lâm Ngọc.
Trong khi hai người đều có nghi vấn, ông cụ đã đi tới chỗ Lục Cảnh Kiều, giơ tay nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay anh nói, “Cảnh Kiều à, nếu đã về nhà họ Lục, xưng hô này, có phải nên thay đổi hay không? “Ông Lục” nghe rất xa lạ? Làm trái tim của cha không thoải mái lắm!”
Lục Cảnh Kiều im lặng không nói, không có bất luận thái độ gì, chỉ là trong đôi mắt lộ ra lạnh lùng, nếu không nhìn cẩn thận một chút, e rằng khó có thể phát hiện.
Trước mặt bao người, Lục Đình Hách ôm người anh, đi tới trước đài, lập tức mỉm cười, nâng một ly rượu đỏ lên, vui tươi hớn hở nói, “Sở dĩ hôm nay tôi cử hành bữa tiệc long trọng như vậy, mở tiệc chiêu đãi các vị khách quý, chủ yếu vẫn là có một việc muốn chính thức tuyên bố với mọi người!”
Mọi người nghe vậy, đưa mắt nhìn trước đài, đánh giá Lục Đình Hách và Lục Cảnh Kiều, tò mò chuyện Lục Đình Hách sắp tuyên bố, rốt cuộc là chuyện gì!
“Ông nội…”
Lục Tuấn Ngạn hơi do dự mở miệng nói.
Lục Đình Hách trợn mắt nhìn anh ta, ý bảo anh ta đứng im sang một bên, lập tức ánh mắt lại chuyển sang nhìn mọi người, mỉm cười, tiếp tục mở miệng tuyên bố, “Tôi chính thức giới thiệu với mọi người một chút, Cảnh Kiều, con trai ở bên ngoài của tôi! Là sinh viên tài giỏi tốt nghiệp đại học chính quy Havard ở Mĩ! Hiện giờ con tôi về nước, chủ yếu là vì tôi gọi thằng bé về, hi vọng thằng bé có thể tiếp nhận chức vụ ở tập đoàn tài chính Lục thị, tiếp nhận chức vụ giám đốc điều hành kiêm tổng giám đốc tập đoàn tài chính!”
“Xì xào - -”
Tất cả mọi người xôn xao.
Lục Tuấn Ngạn và Lâm Ngọc hoảng sợ, dù sao bọn họ đều không có nghĩ tới, Lục Đình Hách luôn miệng nói muốn tuyên bố một chuyện vô cùng quan trọng, lại là chuyện như vậy?
Lục Cảnh Kiều?
Con trai ở bên ngoài sao?
Đây không phải là tuyên bố con riêng bên ngoài à?
Trong đáy lòng Lâm Ngọc âm thầm nghĩ, đầu ông cụ bị hỏng rồi sao, một đứa con riêng không thể để lộ ra ngoài ánh sáng, với thân phận này mà nói, ông cũng dám giới thiệu trước mặt tất cả khách khứa.
Khách khứa đến đây đều là nhân vật nổi tiếng, có bối cảnh hơn người!
Không phải chuyện này sẽ làm cho nhà họ Lục xấu hổ sao?
Lâm Ngọc vội vàng đi đến bên cạnh Lục Đình Hách, oán trách, “Cha, cha hồ đồ rồi sao? Ngoại trừ có một đứa con trai là Lục Khải Chi ra, cha còn có con trai nào nữa đâu? Chắc là cha uống rượu, uống đến mức quên hết mọi chuyện rồi?”
Lục Tuấn Ngạn nhìn Lục Cảnh Kiều, bỗng nhiên chạm vào ánh mắt lạnh nhạt như sương của anh, không hiểu sao trong đôi mắt lạnh lùng của anh, Lục Tuấn Ngạn cảm nhận được chút địch ý.