Sủng Hôn Đệ Nhất Thế Kỷ: Ông Xã Hôn Rất Sâu

Chương 49: Quyến rũ tận xương



Một giây sau, Lục Cảnh Kiều không nghe nữa kề sát cô lần hai.

Toàn thân cô đều đã căng chặt đến mức đau đớn!

Bởi vì cái tay làm loạn, cô không thể lùi, không thể tránh, lại càng không dám vùng vẫy kịch liệt, sợ gây ra động tĩnh, làm cho người đàn ông ngoài cửa chú ý.

Thấy cô cắn chặt răng, run rẩy, anh cầm lấy một sợi tóc đen của cô, quấn quanh đầu ngón tay, ánh mắt không kiêng nể gì đánh giá vẻ mặt hoảng sợ của cô, bỗng dưng, cúi đầu, đầu lưỡi nhẹ nhàng vẽ vòng đôi môi cô.

Một đường lướt qua, dấu vết ái muội, làm cho mỗi lỗ chân lông của cô đều co rúm không thôi.

“Không cần kìm nén.”

Anh nói.

“Tôi thích nghe tiếng của em.”

Quyến rũ tận xương, nhớ mãi không quên.

Cô hít sâu lần hai, hít một hơi khí lạnh, nhịn lại nhịn, ăn nói khép nép: “Lục Cảnh Kiều, xem như tôi cầu xin anh. Nếu Lục Tuấn Ngạn tiến vào phát hiện chúng ta ở cùng một phòng, tôi thật sự không dám tưởng tượng, anh ta sẽ làm ra hành động điên cuồng gì.”

Người đàn ông cười lạnh nhạt, nắm lấy cằm cô, vẻ mặt có vẻ bình tĩnh.

“Tôi nói rồi, cầu xin tôi, phải có điều kiện.”  

Mộ Niệm Đồng mấp máy môi, “Điều kiện gì?”

Anh trầm ngâm một lát, nhíu mày, “Tôi còn chưa nghĩ ra.”

“…”

“Chỉ là, nghĩ xong rồi tôi sẽ nói cho em. Em phải đồng ý với tôi.”

Vẻ mặt anh vẫn tựa tiếu phi tiếu như cũ.

Mộ Niệm Đồng tự xưng là hiểu được ý người khác qua lời nói và sắc mặt, nhìn biểu tình của người khác, có thể suy đoán ra được cách nghĩ chân thật của người đó.

Nhưng mà đối với Lục Cảnh Kiều, cô dùng hết mọi cách, cũng không hiểu được rốt cuộc anh suy nghĩ cái gì.

Người đàn ông này, rốt cuộc có đạo hạnh gì, dưới tình huống như vậy, đều ‘gặp nguy không loạn’, thậm chí còn có thể che dấu cách nghĩ chân thật một cách hoàn mỹ như vậy, làm cho người ta khó có thể đọc được tâm tư của anh.

Cô không nói gì thêm, trong mắt là đấu tranh đan xen, cô không muốn đồng ý với điều kiện còn chưa biết.

Ngay lúc cô do dự, bỗng nhiên người đàn ông giơ tay, ngón tay thon dài khẽ kéo lễ phục trên vai cô xuống, lộ ra đầu vai trắng nõn không tỳ vết.

Ngoài cửa, bước chân của người giúp việc truyền qua cánh cửa vào lỗ tai cô.

“Cậu chủ, đã tìm được chìa khóa rồi!”

Hơi thở của Mộ Niệm Đồng cứng lại, bởi vì quá khẩn trương cho nên khuôn mặt đỏ bừng, cô nắm lấy tay Lục Cảnh Kiều, hung dữ trừng anh!



Người giúp việc tìm tất cả, không dễ dàng gì mới tìm được chìa khóa chạy đến đây, đưa cho Lục Tuấn Ngạn.

“Cậu chủ, là chìa này!”

Lục Tuấn Ngạn nhận lấy chìa khóa, xoay người đối mặt với cửa lớn đóng chặt, tay nắm chặt thành quyền, lập tức cắm chìa khóa vào. Chìa khóa cắm vào trong lỗ.

Anh ta còn chưa vặn tay nắm cửa, bỗng nhiên cửa được mở ra từ bên trong.

Ngực Lục Tuấn Ngạn cứng lại, ngẩng đầu, nhìn Lục Cảnh Kiều dựa vào bên cạnh cửa, bộ dạng lười biếng tao nhã.

Anh đứng ở cửa, chỉ mặc áo sơ mi trắng tinh, ngậm một điếu thuốc ở trong miệng, khói thuốc bay ra, từng đợt từng đợt dày.

Lục Tuấn Ngạn vô cùng bất ngờ, sắc mặt vô cùng xanh mét.

“Sao lại là anh?”

“Vì sao không thể là tôi?” Lục Cảnh Kiều không chút để ý hỏi lại.

Lục Tuấn Ngạn hừ lạnh một tiếng, “Là khách, không đợi chủ nhân cho phép, tự ý tiến vào phòng của chủ nhà, hình như không được lễ phép lắm!”

Mở miệng nói chuyện, tràn ngập địch ý.

khách, nhìn như lễ phép, thực ra ý ở ngoài lời, Lục Cảnh Kiều là người ngoài, anh ta là chủ nhân.

Lục Cảnh Kiều hít một hơi, môi mỏng khẽ mở, khói bay về phía Lục Tuấn Ngạn, bay vào mặt anh ta.

Lỗ mãng, giống như đang khiêu khích.

Sắc mặt Lục Tuấn Ngạn càng đen hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.