Sủng Hôn Hào Môn

Chương 100



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Đúng, cậu nói không sai, em ấy chính là tốt như vậy, tốt tới mức vốn tớ không thể thích ai, lại thích em ấy, không, là yêu, tớ yêu em ấy."

______________________

"Lấy vải trên đầu hắn xuống đi."

Đặng Vũ đột nhiên mở miệng nói như vậy, Niên Ngũ phía sau hắn vẫn đứng, giơ tay để cho người thẩm vấn thối lui, hắn tự mình tiến lên, lấy miếng vải đen vẫn phủ trên đầu Tô Tư Vũ xuống.

Trong tầng hầm ngầm chỉ có một chiếc đèn bàn nhỏ mờ nhạt, nhưng cho dù chỉ có độ sáng như vậy, vẫn là làm cho Tô Tư Vũ cực kỳ không thích nghi, nhưng thanh âm Đặng Vũ, hắn xa lạ lại mơ hồ cảm thấy quen tai, dường như ở nơi nào đó nghe qua.

Hắn cố gắng mở to hai mắt muốn nhìn rõ ràng người trước mắt, nhưng mắt đều rơi lệ, hắn cũng không thể nhìn rõ ràng.

"Ai? Các người là ai?"

"Tôi là ai?" Trong thanh âm Đặng Vũ mang theo ra chút tiếu ý, nhưng kỳ thực biểu tình trên mặt hắn hoàn toàn lanh xuống, "Niên Ngũ, cậu nói với hắn, tôi là ai."

Niên Ngũ đã từng đối với vẻ ngoài hiền lành kia của Tô Tư Vũ hoàn toàn không thấy, hắn mặt không chút thay đổi, Tô Tư Vũ lúc nhìn không rõ mặt hắn, hoàn toàn không thể đem nam nhân tây trang trước mắt cùng Niên Ngũ trong ấn tượng của hắn liên hệ tới.

(H ì nh nh ư v ế đầ u c â u n à y t á c gi ả l ộ n t ê n th ì ph ả i)

"Đây là Đặng thiếu chủ." Niên Ngũ mở miệng, cực kỳ giản lược.

Tô Tư Vũ vẫn như cũ nhìn không rõ người, nhưng bọn họ rốt cục sớm chiều chung đụng thời gian lâu như vậy, hắn sao có thể không nhớ được thanh âm Niên Ngũ.

"Anh, anh......" Tô Tư Vũ rốt cục nếm được cái gì là cảm giác phản bội, hắn cho rằng hắn gặp được một người tốt, người đàng hoàng, không nghĩ tới ngay cả cái này cũng là giả dối.

"Còn có gì muốn nói với tôi không, nói tiếp đi, tôi nghe đây." Đặng Vũ mở miệng, hắn nhìn Tô Tư Vũ ánh mắt đã khôi phục loại cảm giác không để ý, nhưng trong lòng hắn rốt cục là nghĩ thế nào, cũng chỉ có mình hắn biết.

"Niên...... Niên Ngũ? Đặng Vũ......"

Tô Tư Vũ thanh âm phát run, đến bây giờ hắn làm sao có thể vẫn không rõ chuyện gì xảy ra, hoài nghi của Diêm Uẩn Sinh một chút không sai, từ ban đầu hắn đánh lén cảnh sát chạy trốn, hắn được Niên Ngũ nhặt được, hắn trốn tới Lê thành, hết thảy đều là Yến Tuy và Đặng Vũ tính toán xong xuôi.

Hắn đột nhiên phá lên cười, một bên cười một bên rơi lệ, "Ha ha ha, ha ha ha...... Thật là quá buồn cười rồi, ha ha ha......"

"Yến Tuy đến bây giờ còn chưa biết ý nghĩ của anh, anh ấy đến bây giờ còn cảm thấy anh là sư đệ tốt của anh ấy đấy."

"Anh là đồ hèn nhát!" Cho dù là kiếp trước, Yến Tuy không gặp được Mạnh Đình, Đặng Vũ cũng không dám nói với Yến Tuy tâm ý của hắn. Hắn thật đáng thương, nhưng lúc này đây Tô Tư Vũ cảm thấy Đặng Vũ so với hắn còn muốn đáng thương hơn.

Tô Tư Vũ cảm thấy hắn nói như vậy, Đặng Vũ sẽ thử đi phủ định, nhưng hắn chỉ là nhìn hắn, dùng một loại ánh mắt khá kỳ quái, sau đó hắn gật đầu thừa nhận, "Đúng, cậu nói không có sai."

"Nhưng cậu không biết một điểm, tôi vĩnh viễn đều sẽ không làm bất cứ chuyện gì tổn thương Yến Tuy."

Song Tô Tư Vũ nghe vậy cười đến càng thêm tùy ý và dữ tợn, "Nhưng anh chưa nói không tổn thương bạn đời của Yến Tuy a, anh nhìn bọn họ ân ân ái ái, trong lòng anh nghĩ như thế nào tự anh biết."

Nhưng Mạnh Đình không giống Tô Tư Vũ, cậu quá ngoan ngoãn, cuộc sống của cậu đơn giản tới hai ba câu có thể miêu tả rõ ràng, Đặng Vũ cho dù muốn động tâm tư gì, hắn cũng không tìm được lỗ hổng.

"Chỉ cần anh nghĩ, anh sẽ không không có cơ hội," Tô Tư Vũ cũng không tin cảm giác của Yến Tuy và Mạnh Đình có thể vẫn tiếp tục tốt như vậy, luôn sẽ có lúc nháo mâu thuẫn, khi đó có lẽ chính là lỗ hổng Đặng Vũ thừa cơ mà vào.

Tô Tư Vũ còn muốn dụ dỗ Đặng Vũ đi đối phó Yến Tuy và Mạnh Đình, nhưng Niên Ngũ nhận điện thoại, sau đó ở bên tai Đặng Vũ nói nhỏ, hắn liền đứng lên, cũng không quay đầu lại rời đi, mà Tô Tư Vũ tiếp tục bị chặn miệng, bịt kín vải đen.

Bắt đầu thời khắc này bị miếng vải đen bao lại, Tô Tư Vũ rốt cục lại biết cái gì là sợ, hắn một chút cũng không biết Đặng Vũ là nghĩ như thế nào, nhưng Tô Tư Vũ cũng rõ ràng, cho dù Đặng Vũ có thể dựa theo lời hắn đi làm, hắn cũng không khả năng lớn sẽ bỏ qua cho hắn, rơi vào trong tay Đặng Vũ, thật đúng là không tốt bằng hắn vào tù.

Làm cho Đặng Vũ thẩm vấn với Tô Tư Vũ, nguyên nhân là Yến Tuy đến.

"Yến lão đại tới, sao chị dâu nhỏ không theo tới?" Đặng Vũ ôm cánh tay thờ ơ mà cười, trong lời nói có nhiều hơn hai phần chế nhạo, hắn biết Yến Tuy không thích cùng người quá nhiều tiếp xúc thân thể, bọn họ cách khoảng cách hai bước, không tính là thân mật, nhưng cũng không tính là xa cách.

Hắn thầm mến Yến Tuy lâu như vậy, đều không bị phát hiện, ngoại trừ hắn cùng Yến Tuy bình thường đều quá bận, gặp gỡ không tính là nhiều, còn có chính là hắn đối với khoảng cách cùng ngữ khí thần thái khống chế tinh chuẩn, hắn hiểu Yến Tuy, cũng biết điểm mấu chốt anh có thể tiếp nhận một bạn tốt đối với anh lấy lòng ở chỗ nào.

Nói đến Mạnh Đình, trong thần sắc nghiêm túc của Yến Tuy hiện lên hòa hoãn rõ ràng, "Đình Đình ngược lại muốn đi cùng, tớ không để cho."

"Nha," Đặng Vũ nhàn nhạt mà đáp lại một câu, không tiếp tục đem đề tài xoắn xuýt ở trên người Mạnh Đình, "Tới đây đi, chúng ta xem chút tình huống của Diêm gia, mấy thứ bẩn thỉu này vậy đủ rồi."

Đặng Vũ dẫn Yến Tuy tới một thư phòng, sau đó đem tư liệu hắn cho người chỉnh lý ra đưa cho Yến Tuy nhìn, ánh mắt Yến Tuy nhanh chóng quét qua trên tài liệu một lần, sau đó ánh mắt khóe định một cái tên.

Đặng Vũ đứng ở phía sau Yến Tuy, liền cũng chú ý tới điểm anh đột nhiên dừng lại.

"Sao thế? Người này có vấn đề?"

"Ông nội bà nội tớ gặp phải tai nạn xe cộ liên hoàn người gây chuyện chính là hắn."

Lúc ấy chết quá nhiều, cảnh sát làm thành tai nạn giao thông nghiêm trọng xử lý, người kia sống chết nói mình là uống quá nhiều, Yến Tuy cho dù trong lòng có hoài nghi, muốn tra cũng rất khó khăn, huống chi lúc ấy anh căn bản không nghĩ tới sẽ liên quan tới Diêm Uẩn Sinh Lê thành.

"Báo án đi," Yến Tuy tiếp tục lật xong tài liệu, sau đó nói như vậy.

"Được," Đặng Vũ gật đầu một cái, cầm qua tài liệu từ bên người Yến Tuy tránh ra, gần tới cửa, hắn mới lại quay đầu lại, "Tô Tư Vũ bị giam trong tầng hầm, cậu muốn gặp hắn không?"

"Không gặp?" Yến Tuy mở miệng, thần sắc vẫn như cũ rất lạnh.

Đặng Vũ cười cười, sau đó từ trong thư phòng đi ra ngoài.

Thân thể Yến Tuy hơi tựa về phía sau, chân mày khẽ nhíu, nhưng không tới chốc lát, chút khác thường kia của anh đều không thấy nữa, nhìn chính là bộ dáng suy tư bình thường.

Yến Tuy ở trong thư phòng của Đặng Vũ đợi nửa giờ, sau đó anh liền đứng dậy đi tới Hứa gia.

Hứa Thụ Mân đối với Yến Tuy đến, ngược lại không có cảm giác ngoài ý muốn gì, ông nhìn nhìn Yến Tuy, trong ánh mắt và ngữ khí đều mang theo chút ân cần, "Vết thương đều tốt rồi?"

"Đều tốt rồi." Yến Tuy đáp lại, hiện tại không có cần thiết tiếp tục giấu diếm mọi người nữa, nhưng kịch đều diễn tới loại trình độ này, lúc này Yến Tuy cũng lười tiếp tục tốn tinh lực nói chi tiết quá nhiều với Hứa Thụ Mân, trong chuyện này còn liền quan tới Đặng Vũ, giải thích càng phiền toái.

"Cháu tới là không yên tâm ta?" Hứa Thụ Mân để cho Yến Tuy ngồi xuống, lại đích thân rót trà cho anh, trên mặt ông mang theo chút thần sắc bất đắc dĩ.

Yến Tuy cười cười, nhưng cũng thừa nhận, "Có chút."

Đổi lại Hứa Thụ Mân hai mươi năm trước là sẽ không có thể mềm lòng như vậy, nhưng hiện tại lại không hẳn, nhưng đây vẫn không phải toàn bộ nguyên nhân anh tự mình tới Lê thành.

Tiếu ý của Yến Tuy thu hồi, nhìn về phía Hứa Thụ Mân, anh mở miệng nói, "Cháu muốn xin ngài giúp cháu."

Hứa Thụ Mân không do dự quá lâu, ông gật đầu một cái, "Được, cháu nói."

Lúc Yến Tuy đang cùng Hứa Thụ Mân tán gẫu, Mạnh Đình và Tiêu Tử Mặc cũng gần tới Lê thành rồi, bọn họ là ngồi máy bay tư nhân của Tiêu gia tới thị trấn nhỏ phụ cận, sau đó lại lái xe tới đây.

Mạnh Đình lúc này không chỉ có để cho Tiêu Tử Mặc giúp cậu, ngay cả Tiêu Tử Ngang cũng không bỏ qua.

"Đại ca phải buổi tối mới có thể đến." Tiêu Tử Mặc nhấn điện thoại, báo một câu với Mạnh Đình.

"Ò," Mạnh Đình gật đầu một cái, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Tiêu Tử Mặc, nghiêm túc nói, "Cảm ơn anh, đại ca, còn có ông nội."

"Khụ khụ," Tiêu Tử Mặc một hơi thiếu chút nữa lạc đề, y hơi hoảng sợ nhìn Mạnh Đình, "Sao em biết lão gia tử ông cũng......"

"Em nghe thấy rồi a," Mạnh Đình nghiêng đầu lại, nhìn về phía ngoài cửa sổ, "Tiếng ho khan của ông nội, em nhớ được."

Tiêu Tử Mặc sắc mặt vặn vẹo chút, y cuống cuồng giải thích, "Anh không nghĩ tới lão gia tử từ phía sau anh xuất hiện."

Y vừa mới nói điện thoại xong với Mạnh Đình, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Tiêu lão gia tử mặt đen lên nhìn y, hơn nữa nhìn bộ dáng còn nghe rất lâu rồi, cứ như vậy, y sao có thể vẫn tiếp tục giấu diếm, nhưng y nói với Tiêu lão gia tử, cũng không nói với Ninh Châu, tránh cho bà cùng lo lắng. Về phần Tiêu Huy Dân, lúc cần thiết, bọn họ cũng sẽ không miễn cưỡng giấu diếm.

Mạnh Đình nghe vậy tiếp tục đáp lại cái gì, kỳ thực cậu ngoại trừ Yến Tuy muốn gạt, những người khác đều không sao cả.

"Tại sao nhất định phải đi theo?" Tiêu Tử Mặc lái xe, giống như tùy ý hỏi một câu.

Mạnh Đình suy nghĩ một chút mới nói, "Tức giận!"

"Yến Tuy cùng người khác, không mang theo em, tức giận."

Tiêu Tử Mặc chân mày gạt gạt, hóa ra em út nhà y vừa trốn máy bay vừa sắp đặt chạy trốn, là bởi vì ghen tị.

"Nhưng tức giận cũng phải đi theo, em lo lắng Yến Tuy."

Bọn họ giận dỗi thì giận dỗi, trên chuyện liên quan tới an nguy của Yến Tuy, Mạnh Đình không cách nào thờ ơ, càng không cách nào chạy ra nước ngoài tham gia hội giao lưu gì đó, Yến Tuy không để cho cậu theo, vậy cậu chỉ có thể tự mình nghĩ cách.

Nhưng cậu cũng không muốn chữa lợn lành thành lợn què, ngược lại làm cho Yến Tuy và cậu đều rơi vào trong nguy hiểm, cậu suy nghĩ cả đêm, mới nghĩ tới Tiêu gia.

"Em lợi dụng các anh, anh có tức giận không?"

Mạnh Đình đột nhiên quay đầu lại hỏi Tiêu Tử Mặc, trong mắt cậu mang theo hai phần nghiêm túc, trong lòng cậu chính là có lo lắng như vậy.

Tiêu Tử Mặc nghe vậy rớt lời (*) hồi lâu mới đáp lại, "Đây không phải là lợi dụng, anh là anh hai ruột của em, là người nhà chân chính của em, cho dù em và Yến Tuy kết hôn rồi, em cũng vẫn là em út của anh, anh giúp em là đương nhiên, cũng là cam tâm tình nguyện, cho nên không phải là lợi dụng, nhớ chưa?"

((*) r ớ t l ờ i: t ừ n à y g ầ n gi ố ng ngh ĩ a v ớ i "c ạ n l ờ i")

"Vâng," Mạnh Đình nghe vậy cười cười với Tiêu Tử Mặc, "Sau này anh hai tìm em hỗ trợ, em cũng sẽ giúp."

"Như vậy mới đúng," Tiêu Tử Mặc lúc xe ở đèn xanh đèn đỏ giao lộ dừng lại, sau đó xoay người nhu nhu tóc Mạnh Đình.

Mạnh Đình mắt chớp chớp ngược lại cũng không tránh, nhưng Tiêu Tử Mặc còn muốn sờ thêm mấy cái, cậu không chịu, "Anh hai, nghiêm túc lái xe."

"Được," Tiêu Tử Mặc ý do vị tẫn mà thu tay lại, nụ cười trên mặt ngược lại càng đậm hai phần.

Nhưng ở bên cạnh xe bọn họ, trong cửa sổ xe đè xuống có một ống kính hướng về phía bọn họ, một màn Tiêu Tử Mặc nhu tóc Mạnh Đình này vừa lúc bị chụp được, mặt Tiêu Tử Mặc tương đối mơ hồ, gò má Mạnh Đình lại rất rõ ràng.

Mạnh Đình đột nhiên quay đầu lại, đối diện ống kính, người chụp ảnh bên kia rõ ràng kinh sợ, ngược lại Mạnh Đình phát hiện bị chụp ảnh, ánh mắt cậu vẫn như cũ gợn sóng không động, cậu chỉ là quay đầu lại nhìn về phía Tiêu Tử Mặc, "Chúng ta bị theo dõi rồi."

Tiêu Tử Mặc gật gật đầu, cũng không ngoài ý muốn, "Đừng lo, lập tức cắt đuôi hắn."

Lại lái một lát, Tiêu Tử Mặc mới nói, "Xem ra hắn đã sớm theo dõi em."

Tiêu Tử Mặc nói nhớ tới Mạnh Đình ngày đó gọi điện thoại cho y, mở miệng chính là một câu làm cho y nghẹn họng.

"Em cảm thấy có người muốn cùng em đoạt Yến Tuy, anh có thể giúp em không?"

Cảm giác của Mạnh Đình cũng không hoàn toàn là không huyệt lai phong, cậu đối với cảm giác địch ý, có thể nhạy cảm hơn nhiều Tô Tư Vũ, hơn nữa cậu ở trên chuyện của Yến Tuy, hết sức nhạy cảm, ánh mắt Đặng Vũ nhìn Yến Tuy có chút gì đó làm cho cậu không thoải mái, hơn nữa nụ cười hắn đối với Yến Tuy chân thành hơn chút, nụ cười hắn đối với người khác rất giả.

Lần trước chuyện Yến Tuy bị thương, Mạnh Đình đến bây giờ vẫn như cũ rất để ý, lần đó là Yến Tuy tự mình thiết kế, nhưng Mạnh Đình nhìn ra, đó là Yến Tuy sớm biểu diễn một loại khả năng kết cục của bọn họ, cậu không thể tiếp nhận, liền không thể lưu thủ ở nguyên một chỗ chờ đợi.

"Theo dõi cũng vô dụng, Yến Tuy là của em."

Mạnh Đình ngữ khí bình thản là đáp lại lời Tiêu Tử Mặc, nhưng kiên quyết trong mắt cậu không cho phép bỏ qua.

Tiêu Tử Mặc cười cười, không đáp lại nữa, y chuyên tâm lái xe, cắt đuôi người đi theo, nhưng y trong lòng thật là cao hứng, loại bá đạo này của Mạnh Đình thật là có mấy phần cảm giác của người Tiêu gia bọn họ.

Người bảo vệ bên cạnh Mạnh Đình có rất nhều nhóm, người Yến Tuy phái, người Tiêu gia phái, còn có người cùng Yến Tuy thông qua chọc tức Đặng Vũ phái, nhưng những người này như không bất ngờ đều hẳn đi theo tới nước A mới đúng, nhưng Mạnh Đình và Tiêu Tử Mặc còn chưa tới Lê thành, đã bị Đặng Vũ phát hiện.

Điều này nói rõ hắn đối với Mạnh Đình theo dõi tới chặt không bình thường, thậm chí có cảm giác mơ hồ vượt giới hạn.

Đặng Vũ ở Lê thành có thể coi là nửa Đông gia (*), Yến Tuy đến, hắn mời anh ăn cơm cũng là hợp tình hợp lý.

( Đô ng gia: ô ng ch ủ )

"Quán rượu này, bọn mình tới qua rồi, nhớ không?" Đặng Vũ đi ở phía trước đẩy cửa sương phòng (*) ra, sau đó quay đầu lại cười nói với Yến Tuy.



Sương phòng

"Nhớ chứ, 18 tuổi năm ấy nghỉ hè, bọn mình ở chỗ này uống rượu." Yến Tuy đi tới vị trí gần cửa sổ, sau đó ngồi xuống.

Đặng Vũ cùng ngồi xuống, hắn cầm lấy một chai rượu đỏ rót cho Yến Tuy, Yến Tuy khoát tay lại cự tuyệt, "Hôm nay không uống."

Đặng Vũ nhướng mày có chút kinh ngạc, "Sao thế? Chẳng lẽ là vì chị dâu nhỏ kiêng rượu?"

"Sao cậu biết Đình Đình không thể uống rượu?" Yến Tuy không có trả lời Đặng Vũ, ngược lại hỏi lại một câu.

Đặng Vũ cũng không hoảng, hắn không miễn cưỡng Yến Tuy, hắn rót cho mình chén rượu, cười cười, "Từ chỗ Cố Lãng biết được, hôm đó các cậu tân hôn...... chị dâu nhỏ đã uống say."

Đặng Vũ nhấp nhẹ một ngụm rượu, sau đó nói, "Chị dâu nhỏ cũng không nghe lời như vậy, người của tớ nửa tiếng trước nhìn thấy chị dâu nhỏ xuất hiện ở Lê thành."

Đặng Vũ không tự chủ liền chú ý thần sắc Yến Tuy nghe thấy như vậy, nhưng trong tầm mắt hắn, Yến Tuy chỉ chân mày khơi một cái, cũng không kinh động, nhìn bộ dáng ngược lại có chút muốn cười lại bất đắc dĩ khó giải thích được.

Hiện tại nghĩ một chút, Yến Tuy cũng coi như minh bạch, Mạnh Đình ngoan lạ thường hai hôm trước, đây không phải là cậu nghe lọt, mà là cậu căn bản không ý định muốn đi nước A, Mạnh Đình không muốn dặn dò gì với anh, không chỉ là giận anh, còn bởi vì bản thân cậu cũng muốn tới Lê thành.

"Bất quá đi theo......" Tay Đặng Vũ nhẹ nhàng quơ quơ chén rượu, ánh mắt hắn thu hồi, tựa hồ đang suy tư cái gì.

"Đây là hình người của tớ chụp được, cậu xem một chút đi."

Hình rất loạn rất lặt vặt, khá rõ ràng cũng chỉ có gò má kia, nhưng đây chỉ là Yến Tuy có thể nhìn thấy, Đặng Vũ còn nhìn thấy tấm hình Mạnh Đình đột nhiên quay đầu nhìn sang kia, ánh mắt trong suốt lại ẩn hàm bén nhọn, hắn cho rằng đây là Mạnh Đình khiêu khích với hắn.

Yến Tuy nhìn tấm hình Mạnh Đình bị sờ tóc kia, khẽ nhíu chân mày, anh ngước mắt nhìn về phía Đặng Vũ, "Sau này cậu không cần đi theo, hình bao gồm phim ảnh đã chụp toàn bộ đưa cho tớ."

Đây cũng không phải bảo hộ có thể nói tới rõ ràng, đây càng giống như là đang theo dõi, đang giám thị, Mạnh Đình đối với loại ánh mắt này khá nhạy cảm, cho dù Đặng Vũ không có ác ý, Mạnh Đình cũng sẽ không thích, mà anh cũng không thích, anh càng không thể dễ dàng tha thứ đời tư của Mạnh Đình bị người khác theo dõi.

"Cậu không......" Tâm Đặng Vũ khó giải thích được luống cuống một chút, hắn vẫn đều cảm thấy hắn là người đời này hiểu Yến Tuy nhất, nhưng vào giờ khắc này, hắn đột nhiên cảm thấy hắn cũng không có hiểu Yến Tuy như hắn đã cho rằng kia.

"Tức giận?" Yến Tuy nghe vậy lắc lắc đầu, "Đây là anh hai của em ấy."

Cho dù Yến Tuy không nhận ra người kia là Tiêu Tử Mặc, anh cũng sẽ không có tức giận hoặc là hoài nghi gì với Mạnh Đình, tâm ý Mạnh Đình đối anh, cậu nếu có bất kỳ dao động nào, cậu quá không phải thứ gì (*)

((*) Kh ô ng ph ả i th ứ g ì : ch ỉ ng ườ i v ô t ì nh v ô ngh ĩ a; c â u n à y c ũ ng gi ố ng c â u ch ử i m à c á c m ẹ m ì nh hay ch ử i "Con g á i con đứ a ch ả đượ c c á i tang d ạ ng g ì h ế t" =))))))

Yến Tuy dứt lời, ở trong sương phòng quán rượu này thời gian rất dài đều là trầm mặc, cho đến nhân viên phục vụ đưa đồ ăn vào, mới phá vỡ trầm mặc càng ngày càng quỷ dị này.

"Không uống rượu vậy uống trà?" Đặng Vũ nhìn về phía Yến Tuy, ngón tay hắn rơi vào trên đầu gối lặng lẽ nắm chặt, hắn biết hắn hôm nay bị lời của Tô Tư Vũ ảnh hưởng, tâm tình hơi có phập phồng, mà người trước mắt khá nhạy cảm, chuẩn bị không tốt có thể bị phát hiện.

Yến Tuy trước kia chưa từng thích ai, cho nên anh không hiểu, Yến Tuy hiện tại, anh đã có người trong lòng, càng khó nhìn tới người khác, nhưng điều kiện tiên quyết là hắn không được biểu hiện quá rõ ràng, quá khác thường.

"Ngày đó cậu nhận ra Đình Đình đi," Ngón tay Yến Tuy ở trên bàn nhẹ nhàng gõ gõ, thần sắc anh không có biến hóa quá lớn, nhưng không nhìn ra hòa hoãn gì, tư thế này của anh không chỉ không phải tới cùng hắn ôn chuyện bạn cũ gì, còn là tớ cùng hắn thanh toán.

Đặng Vũ mấp máy môi, sau đó gật gật đầu, "Phải."

Trong nháy mắt hắn gật đầu kia, ánh mắt Yến Tuy rõ ràng trở nên nguy hiểm, anh chậm rãi đứng lên, "Đi thôi, chúng ta đổi chỗ."

"Được," Đặng Vũ lại gật đầu một cái.

Nhưng bọn họ vừa đi tới bục đấu trong phòng quán rượu, Yến Tuy cũng không chút nào lưu tình mà ra tay, Đặng Vũ và Yến Tuy đồng xuất một sư phụ, thân thủ hắn cũng không quá kém, rất nhanh liền đánh nhau.

Lúc bình thường, Yến Tuy sẽ nương tay, nhưng ngày đó Đặng Vũ làm cho Mạnh Đình bị thương, còn là hắn đã biết Mạnh Đình, cố ý làm, liền không cách nào nhịn thêm nữa.

"Đặng Vũ, cậu nhớ kỹ cho tôi! Em ấy là phu nhân của tôi, là người quan trọng nhất của tôi, đừng nói là cậu, ngay cả Yến Vũ dám động vào em ấy, tôi cũng sẽ không bỏ qua như vậy!" Khí thế khắc chế trên người Yến Tuy không có tiếp tục che dấu nữa, anh ra tay càng không lưu tình, anh lại một quyền đánh tới đầu vai Đặng Vũ, quật ngã người trên mặt đất, anh mới thối lui một bước, không tiếp tục nữa.

"Cậu ấy tốt như vậy sao?" Đặng Vũ từ trên mặt đất bò dậy, la to với Yến Tuy, hắn biết cú xoay người này của anh là làm cái gì, nhưng hắn cũng bị đánh ra hỏa khí, cảm xúc bị đè nén đã lâu cũng không nhịn được nữa.

"Cậu còn nhớ rõ cậu ở nơi này nói với tớ lời gì không? Cậu nói cậu đời này cũng không thể thích ai."

Yến Tuy không thích hắn, Đặng Vũ vẫn biết, nhưng hắn cũng kiên định mà cho rằng Yến Tuy cũng sẽ không thích người khác, Hà Uyển luôn tìm vợ cho Yến Tuy, Đặng Vũ cũng rõ ràng, nhưng hắn thủy chung không để ý qua, chỉ cần Yến Tuy không động tâm, vị trí kia là ai, đều không sao cả.

Đương nhiên, đây chỉ là ý nghĩ hắn tự cho là đúng, lúc hắn nhận được thiệp mời tiệc cưới của Yến Tuy, lúc hắn nhìn thấy tấm ảnh đám Cố Lãng share cho hắn xem, hắn mới biết mình đã sai, hắn để ý, cực kỳ để ý.

Cho nên rõ ràng ngày cưới của Yến Tuy đều sắp đến, hắn còn tìm lý do chạy ra nước ngoài, nếu như hắn ở trong nước, nếu như hắn tới tiệc cưới của Yến Tuy, hắn không biết tình cảm hắn ẩn dấu nhiều năm như vậy còn có thể giấu được nữa hay không.

Mà Yến Tuy...... Cậu ấy quá tuyệt tình rồi, một khi biết tình cảm của hắn, giữa bọn họ liền cũng không giữ được hữu nghị trước mắt nữa. Đặng Vũ không muốn ngay cả lập trường lặng lẽ thích cũng không có, cho nên hắn không thể tới, cho nên hắn phải tiếp tục cất giấu.

Yến Tuy từ từ xoay người lại, nhìn về phía Đặng Vũ cố gắng thu liễm tâm tình, anh gật gật đầu, "Đúng, cậu nói không sai, em ấy chính là tốt như vậy, tốt tới mức vốn tớ không thể thích ai, lại thích em ấy, không, là yêu, tớ yêu em ấy."

_________________

Còn 4 chương nữa là hoàn rồi các thím ạ:(((( lát nữa có lẽ sẽ lại có chương mới, 3 chương còn lại tui sẽ cố gắng hoàn trong ngày mai, chậm nhất sẽ là ngày kia. Sau bộ này tui đã tìm đc 1 bộ mới rồi, nhưng muốn tìm thêm một bộ sinh tử hiện đại (không song tính nha) nữa vì tui rất thích sinh tử. Ai có bộ nào đề cử giúp tui đi. Không quá ngắn cũng đừng quá dài

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.