Sủng Hôn Hào Môn

Chương 62



Ánh mắt Mạnh Đình dần dần thấp xuống, cậu do dự có nên quay lưng hay không, nhưng Yến Tuy rõ ràng nhìn thấy cậu, hiện tại quay lưng đi qua, giống như đã chậm.

Vừa nãy cậu từ phòng bếp phía sau đi tới, cũng có người nhìn sang, nhưng sau khi cảm thấy cậu rất đẹp, thì chỉ cảm giác rất lãnh, không dễ tiếp xúc, càng không dễ đến gần. Nhưng trước mắt cậu đỏ mặt, nửa điểm cao lãnh không lưu lại, bộ dáng xấu hổ lại luống cuống, quả thực có thể manh hóa trái tim con người sắt đá.

Trong lúc nhất thời trong cửa hàng đồ ngọt ánh mắt mọi người đều liên tiếp tụ tới đây.

"Thật xinh đẹp a......"

Đây là ý nghĩ của nam nhân, bất quá ngoại trừ những người cùng đi với bạn trai thốt ra, các chàng trai khác đều rất thức thời không mở miệng.

"Đáng yêu......" Đây là ý nghĩ đầu tiên của Yến Mạn Gia, bà hiện tại vạn phần hối hận lúc trước ôm Mạnh Đình, không thể nặn mặt cậu một cái. Đương nhiên trong tất cả ánh mắt nhìn sang đều sẽ không thiếu loại khinh thường hoặc ghen tỵ, thế gian vạn tượng, không thể quơ đũa cả nắm.

Nhưng hẳn bị chấn động nhất vẫn là Yến Tuy, Mạnh Đình gọi điện thoại tới cho anh, anh đương nhiên biết cậu và Yến Mạn Gia đi ra ngoài dạo phố, buổi chiều dù anh luôn xử lý công việc, chính là vẫn chia ra chút thời gian, sớm một chút tan việc, sau đó chạy tới đón cậu cùng nhau về nhà.

Từ chỗ bảo tiêu biết Mạnh Đình và Yến Mạn Gia ở trong cửa hàng đồ ngọt này, anh tự nhiên là trước tiên chạy tới, nhưng anh thế nào cũng sẽ không nghĩ đến Mạnh Đình là một bộ hóa trang như vậy.

Ở trong mắt Yến Tuy, Mạnh Đình cũng không vì vậy mà nữ tính hóa, cậu càng giống như yêu tinh bước ra từ bên trong bức họa cổ xưa, trong con ngươi khẽ phóng đại của Yến Tuy lộ ra chính là kinh diễm.

Cước bộ của anh thoáng dừng lại, nhưng vẫn là từng bước đi về phía Mạnh Đình.

Mâu quang Mạnh Đình chợt lại giơ lên, cậu mấp máy môi, cố giả bộ trấn định, "Yến Tuy, anh làm sao tới rồi."

Nếu như cậu không mặc váy, trong lời của cậu tuyệt đối sẽ không nhiều ra hai chữ "làm sao", nhưng bây giờ, cậu thật sự không quá muốn bị Yến Tuy nhìn thấy cái bộ dáng này của cậu, quá kỳ quái.

Khóe miệng Yến Tuy khẽ câu lên, lại đến gần nửa bước, "Anh tới đón em cùng nhau về nhà."

"Nha," Mạnh Đình đáp lời, nhưng áng mây đỏ trên mặt cậu vẫn như cũ không thể tiêu đi, tay cậu giật giật, rất muốn trực tiếp che kín mắt Yến Tuy, cậu nghiêng người đi, "Em đi thay quần áo."

"Anh bồi em." Yến Tuy nói lại trực tiếp ôm lên eo cậu, mang theo Mạnh Đình đi ra hai bước, anh mới quay đầu lại nhìn về phía Yến Mạn Gia, "Cô chờ chút."

Yến Mạn Gia rất là thông cảm mà giơ tay, "Đi đi, đi đi, cô sẽ từ từ uống."

Lời này ở Mạnh Đình nghe tới hoàn toàn không thành vấn đề, cậu vẫn là nghiêng đầu nhìn Yến Tuy, trong ánh mắt mang theo chút chần chờ, kỳ thực cậu cảm thấy cậu thay quần áo, không cần Yến Tuy bồi cũng được, nhưng Yến Tuy hình như không cảm thấy như vậy.

Bọn họ đi tới sau nhà bếp cửa hàng đồ ngọt, Mạnh Đình giật giật thân thể, nhưng vẫn không thể từ trong ngực Yến Tuy ra ngoài.

"Anh còn ôm em, em không cởi quần áo được." Mạnh Đình ngước mắt nghiêm túc nói với Yến Tuy, "Chờ em thay xong, chúng ta về nhà lại tiếp tục ôm......"

Yến Tuy không có gật đầu cũng không có lắc đầu, nhưng tay anh ôm Mạnh Đình lại kéo thật chặt, đầu anh thoáng cúi xuống chút, ánh mắt hai người chống lại, Yến Tuy nhẹ giọng hỏi, "Anh muốn hôn em, có thể không?"

Mạnh Đình theo bản năng chính là gật đầu, nhưng còn chưa thể nghĩ nhiều hơn hoặc là nói thêm cái gì khác, cậu đã bị hôn lên.

Tay Yến Tuy trượt tới gáy Mạnh Đình, nụ hôn ôn nhu dần trở nên nồng đậm, anh quấn lấy đầu lưỡi Mạnh Đình, càng hôn càng sâu, tay Mạnh Đình không biết từ lúc nào liền cũng vòng lên eo Yến Tuy, mắt vốn mở thật lớn cũng híp lại, trong tầm mắt nhỏ hẹp kia, cậu chỉ cần xác định là Yến Tuy đang hôn cậu là được rồi.

Vừa hôn kết thúc, Mạnh Đình vốn chỉ má ửng đỏ, giờ thì ở cổ và những nơi khác lộ ra đều nổi lên phấn hồng, cậu tựa vào Yến Tuy, nhẹ nhàng mà thở hổn hển, cảm xúc trong mắt rất mê mang.

Bọn họ tiến vào thay quần áo, vì cái gì lại hôn chứ. Nha, đúng, bọn họ là tới thay quần áo.

"Em, em còn chưa thay quần áo......" Mạnh Đình cuối cùng cũng nghĩ tới.

"Đây là váy cô tự mua cho mình, em không phải cố ý mặc...... Không, em là cố ý, nhưng là có nguyên nhân......"

Cậu mới không có ham mê mặc nữ trang, Mạnh Đình nói mắt dần dần trợn tròn, bộ dáng gấp gáp giải thích, lại thoáng cái nói không rõ ràng, ở trong mắt Yến Tuy vẫn như cũ cực kỳ đáng yêu.

Yến Tuy tiếp tục ôm lấy người, nhẹ giọng an ủi, "Không vội, chúng ta từ từ nói."

"Không, em vẫn là thay xong quần áo lại tiếp tục nói với anh," Mạnh Đình nói liền đưa tay tìm khóa kéo trên váy, nhưng cậu tìm một vòng, cũng không tìm được, cậu lại gấp gáp thay quần áo, cũng chỉ có thể cầu trợ Yến Tuy, "Yến Tuy, anh nhìn thấy khóa kéo của váy ở đâu không?"

Yến Tuy biết Mạnh Đình thật sự xấu hổ lại biệt nữu, anh mặc dù cảm thấy Mạnh Đình như vậy cực kỳ khả ái, nhưng vẫn là không nỡ Mạnh Đình quá sốt ruột.

Anh lui về phía sau một bước tìm giúp Mạnh Đình, cuối cùng Yến Tuy giơ tay Mạnh Đình lên, hóa ra khóa kéo váy này ở cạnh eo, khó trách Mạnh Đình phía sau lưng tìm một vòng cũng không tìm được.

"Anh giúp em," Yến Tuy nói liền động thủ hỗ trợ Mạnh Đình, Mạnh Đình khẽ gật đầu một cái, phối hợp với Yến Tuy, một lần nữa thay sang quần áo vận động của cậu, Mạnh Đình cả người thở ra một hơi.

Cậu quay người lại, hai tay bưng kín mắt Yến Tuy, "Anh quên bộ dạng em mặc váy đi, quá kỳ quái, anh nhất định phải quên đi."

Mạnh Đình nói xong giống như phần thưởng mà hôn hôn môi Yến Tuy, "Ngoan, quên đi, quên đi."

Khóe miệng Yến Tuy câu lên, duỗi tay ra lại ôm lấy người, "Đình Đình không cần để ý, em bộ dáng nào anh cũng thích."

Trước khi thích Mạnh Đình, anh cũng không nghĩ người mình thích là nam hay nữ, bởi vì Mạnh Đình là nam, người anh thích liền cũng là nam, nhưng là giới hạn Mạnh Đình, những người khác, vô luận nam nữ đều không thể tiếp tục lọt vào ánh mắt anh.

Yến Tuy nghĩ tới lại thêm một câu, "Là em, anh mới thích."

Mạnh Đình nghe vậy tay mới chậm rãi buông mắt Yến Tuy ra, cậu đón lấy ánh mắt Yến Tuy một lần nữa nhìn sang, tia biệt nữu trong thần sắc kia rốt cục tản đi, "Yến Tuy, em cũng vậy, em thích anh, chỉ thích anh."

"Em sẽ không tặng anh cho bất kỳ người nào," Mạnh Đình đối với dục vọng chiếm hữu của mình cũng không tránh né, cậu xác định chính mình muốn chiếm Yến Tuy nhiều hơn, liền sẽ nói với Yến Tuy, hơn nữa liền làm theo ý nghĩ mà làm.

"Đây là đương nhiên," Yến Tuy lại giơ tay lên nhu nhu tóc Mạnh Đình.

Mạnh Đình ngoan ngoãn đứng cho Yến Tuy nhu, chờ anh nhu đủ rồi, cậu mới được Yến Tuy dắt ra phòng thay quần áo.

Bọn họ ở trong phòng thay quần áo tốn khoảng 20 phút, Yến Mạn Gia thấy bọn anh họ đi tới, nhìn nhìn điện thoại di động, nụ cười trên mặt nhiều hơn chút ái muội, "Xí...... Liền sẽ kích thích lão nhân gia ta."

Mạnh Đình nghe vậy nhìn Yến Mạn Gia, ngay thẳng nói, "Ngài xem như không tính là quá già, còn có Yến Tuy rất tốt với cháu, anh ấy là đi giúp cháu thay quần áo."

Cái này làm sao lại kích thích Yến Mạn Gia chứ, Mạnh Đình có chút nghĩ không thông.

Yến Mạn Gia chống lại ánh mắt chân thành của Mạnh Đình, bà bị đâm liên tục hai đao, cư nhiên tìm không được lời có thể phản bác.

"Chúng ta gọi đều đóng gói rồi, trước tiên về nhà đi."

Hà Uyển và Lý Nhất Phỉ tụ cùng một chỗ, đoán chừng lại đang nghĩ chiêu xấu gì đó, bọn họ vừa vặn biết rồi, càng phải hảo hảo mưu tính một phen. Yến Mạn Gia trước kia cũng hận Hà Uyển, hiện tại không chỉ hận, còn ghê tởm, bà đối với Tiêu Tư cũng là như thế.

Yến Tuy nhìn thần sắc Yến Mạn Gia, lại nghĩ tới trang phục của Mạnh Đình lúc trước, anh tự nhiên biết hai người bọn họ không phải rảnh rỗi tới nhàm chán mới làm như vậy.

"Chúng ta về nhà," Yến Tuy nói lại nhẹ nhàng cầm tay Mạnh Đình.

Anh đứng dậy tính tiền cho bọn họ, sau đó cầm món điểm tâm ngọt đã đóng gói xong, Yến Mạn Gia trước một bước ra khỏi cửa hàng đồ ngọt, Mạnh Đình lại bé ngoan đứng bên cạnh anh chờ, cậu nhìn Yến Tuy một tay cầm quá nhiều, cậu liền đưa tay qua cầm một tay khác của Yến Tuy.

"Em mở cửa cho anh."

"Được," Yến Tuy trả lời, ánh mắt ôn nhu tới có thể ngấy chết người.

Xung quanh một đám ánh mắt hâm mộ ghen tỵ, nhưng bọn họ nghĩ như thế nào, đối với Yến Tuy và Mạnh Đình cũng không ảnh hưởng, bọn họ giờ phút này trong mắt cũng chỉ có thể nhìn tới được đối phương.

Yến Mạn Gia ngồi xe mà bà và Yến Tuy lúc đến trở về, Mạnh Đình và Yến Tuy ngồi xe Triệu Binh lái.

Mạnh Đình lúc trước bị đối thoại của Hà Uyển và Lý Nhất Phỉ mất khẩu vị, lúc này Yến Tuy ở đây, khẩu vị của cậu lại khôi phục trở lại, cậu tự mình ăn bánh ngọt nhỏ, còn đút cho Yến Tuy, thời gian thổi một cái liền trôi qua, hai hộp điểm tâm ăn xong, bọn họ liền về tới cửa nhà.

"Chúng ta trước tiên tới thư phòng một chuyến, sau đó tiếp tục xuống ăn cơm," Yến Tuy đã từ chỗ Mạnh Đình biết, cậu và Yến Mạn Gia là gặp được Hà Uyển và Lý Nhất Phỉ. Anh nói với cô Vương xong, liền tiếp tục dắt Mạnh Đình đi lên lầu, Yến Mạn Gia cũng tự giác đuổi kịp.

Bọn họ ngồi xuống bên ghế sa lon trong thư phòng, Mạnh Đình cẩn thận suy nghĩ một chút, liền thuật lại một lần đối thoại cậu nghe được với Yến Tuy và Yến Mạn Gia.

So với Hà Uyển và cùng Lý Nhất Phỉ muốn nhằm vào cậu, Mạnh Đình càng để ý chuyện bọn họ muốn để cho Mạnh Thấm sinh con cho Yến Tuy. Cậu nói xong nghiêng đầu nhìn về phía Yến Tuy, "Anh nhất định phải sinh con sao?"

"Em không có cách nào sinh cho anh, nhưng em cũng không muốn người khác sinh cho anh."

Bất kể là Mạnh Thấm hay là phụ nữ không quen biết khác, Mạnh Đình cũng không muốn bọn họ sinh con cho Yến Tuy, lời này nói ra, cậu liền cũng cảm thấy mình ích kỷ, nhưng cái này cũng chính là ý nghĩ chân chính trong lòng cậu, cậu không muốn giấu diếm Yến Tuy.

"Anh nói rồi, giữa chúng ta sẽ không có người thứ 3 ngoài anh và em, liền cũng bao gồm con."

Lời này Yến Tuy nói rất sớm, khi đó còn không phải bởi vì yêu Mạnh Đình tới trình độ dung nạp không được người thứ 3, mà là...... Anh từ rất sớm trước đó đã xác định anh đời này sẽ không có con của mình.

Về phần truyền thừa của Yến gia, Yến thị nhiều người như vậy, anh sẽ tại thời điểm thích hợp lựa chọn ra một để bồi dưỡng, nhưng trước mắt còn rất sớm.

Mạnh Đình cực kỳ chuyên chú nhìn Yến Tuy, lập tức liền cùng nhau quên đi Yến Mạn Gia ở thư phòng, cậu phản ứng lời của Yến Tuy, liền thuận theo ý nguyện bản thân mà nhào tới, Yến Tuy tiếp được người, lại cũng ngã ở trên ghế salon, sau đó bị Mạnh Đình mãnh liệt hôn một hồi.

Yến Mạn Gia cạn lời lại hâm mộ mà dời đi ánh mắt, nhưng chính là bà đổi tới góc độ của Mạnh Đình, cũng sẽ bị lời của Yến Tuy cảm động.

Xúc động trong lòng Mạnh Đình dần dần an định lại, cậu mới nhớ lại lúc này không phải chỉ có cậu và Yến Tuy ở thư phòng, còn có một Yến Mạn Gia, còn là trưởng bối của bọn họ, nhưng chính là bởi vì nhớ tới, cậu mới càng thêm ngượng ngùng từ trong ngực Yến Tuy ra ngoài, cậu rụt đầu lại, nhẹ nhàng níu lấy thịt trên eo Yến Tuy.

Yến Tuy căng da mặt, mới không lộ ra thần sắc quá mức quái dị, anh nhìn về phía Yến Mạn Gia, bất đắc dĩ cười cười, Yến Mạn Gia thông cảm gật đầu, cũng không tiếp tục nói gì nữa, bà đứng dậy từ thư phòng rời đi.

Cửa thư phòng mở ra, lại lần nữa đóng lại, một lúc lâu Mạnh Đình mới từ trong ngực Yến Tuy ngẩng đầu, cậu chân mày khẽ nhíu lại, "Em không cẩn thận quên mất cô......"

Yến Tuy ôm Mạnh Đình sắp sửa tiếp tục ngồi thẳng trở lại, anh hôn hôn má Mạnh Đình, "Không sao, cô không có để ý."

"Ừm," Mạnh Đình đáp lời, thoáng ngừng lại, lại tiếp tục đẩy ngã Yến Tuy, cậu dựa vào ngực Yến Tuy, hai tay gắt gao quấn lấy người, "Yến Tuy, chúng ta yêu nhau thật tốt, đúng không?"

"Đúng," Yến Tuy trả lời, tay xoa gò má Mạnh Đình, bị cậu nhẹ nhàng cọ cọ, ngực anh được Mạnh Đình dựa vào liền cũng nhuyễn thành một mảnh. Anh không tiếp tục định ôm người ngồi dậy nữa, cứ như vậy để cho Mạnh Đình quấn, anh tiếp tục mở miệng nói chuyện.

"Lời của bọn họ, em không cần để ý, sai lầm như vậy, sẽ không tái diễn trên người chúng ta."

Hà Uyển đây là muốn cố ý tính kế lần nữa, nhưng có tấm gương trước đó của Yến Vũ và Hà Việt rồi, Yến Tuy như thế nào không có đề phòng.

"Ừm," Mạnh Đình nhẹ nhàng trả lời, thân thể cậu lại dịch dịch lên, dịch tới vị trí cậu có thể hôn tới cằm Yến Tuy, cậu liền ngừng lại, môi ở chỗ cằm Yến Tuy cọ cọ, mặt mày hơi cong, liền cứ như vậy nhìn người, vừa ngoan ngoãn vừa xinh đẹp.

Yến Tuy đầy đầu suy nghĩ, đột nhiên liền ngừng một cái, hầu kết anh không nhịn được lăn lăn, anh nói nhỏ, "Đi lên chút nữa."

Mạnh Đình nghe vậy chớp chớp mắt, sau đó ngoan ngoãn đi lên cọ, đại khái tới môi cậu có thể gặp được môi Yến Tuy, cậu liền tự giác ngừng lại.

Ánh mắt cậu cẩn thận mà nhìn môi Yến Tuy, màu sắc có chút nhạt, nhiệt độ cũng không tính là quá cao, khẽ mở ra chút khe hở, cậu còn nhìn thấy một chút hàm răng trắng của anh.

Mạnh Đình hơi gần sát, môi cậu liền hôn lên môi Yến Tuy, tìm chút khe hở này mà vào, cậu bắt đầu nghiêm túc hôn người.

Đầu lưỡi cậu ở trong khoang miệng Yến Tuy liếm liếm cọ cọ, một lát truy đuổi một chút, lại một lát lười biếng mà du đãng, nhưng Yến Tuy giống như bị hôn tới cả người nóng lên, khó có thể tự kiềm chế, trong tầm mắt anh là thần sắc Mạnh Đình chuyên chú lại động tình, mặc dù không có nghe được, cũng không đi cảm thụ một chút, nhưng anh biết tần số nhịp tim của Mạnh Đình có lẽ giống anh.

Đầu lưỡi Mạnh Đình từ trong miệng Yến Tuy lui ra ngoài, má thì vẫn tiếp tục dán Yến Tuy, cậu thử đi tìm lại hô hấp và tinh thần của mình, nhưng mới phục hồi tinh thần lại, quần áo của cậu đã bị lột tới không sai biệt lắm.

Mà cậu cũng từ áp trên người Yến Tuy, biến thành nằm ngã xuống trên ghế salon, mắt cậu chớp lại chớp, lúc này mới phát giác mình như đi vào cõi thần tiên một lúc lâu.

Cậu lấy chân cọ cọ đùi Yến Tuy, "Chúng ta nhanh một chút, em còn muốn ăn sườn xào chua ngọt cô Vương nấu......"

Thức ăn này để lâu, sẽ không ăn ngon nữa, nhưng cậu cũng muốn thân mật với Yến Tuy, cho nên chỉ có thể bọn họ mau sớm xong chuyện.

"Những cái khác dễ nói, cái này có chút khó khăn," Yến Tuy nói không cho Mạnh Đình thêm cơ hội chần chờ, anh lần nữa hôn người, dùng nụ hôn của anh triệt để đuổi đi mấy con sâu tham ăn phá hư bầu không khí kia của Mạnh Đình, vừa hôn kết thúc anh mới lại trấn an nói, "Sau này anh nấu cho em."

Tối hôm qua bò bít tết Chân Hàm nấu được Mạnh Đình khen ngợi một phen, Yến Tuy dù tới hiện tại đều không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng anh ít nhiều có chút để ý, chuyện rửa tay làm canh, đã trở thành hàng đầu trong kế hoạch của anh.

Mạnh Đình đã chẳng quan tâm mà trả lời, hai má và thân thể cậu đều hơi phiếm hồng, phản ứng thân thể cậu so với trong lòng cậu còn muốn trực bạch hơn, cậu giơ chân lên, khoát lên người Yến Tuy, lại một lát cậu mới nói nhỏ, "Yến Tuy, em muốn."

Yến Tuy nghe vậy hốc mắt vốn bởi vì nhẫn nại ửng đỏ lại đỏ hơn một chút, Mạnh Đình lúc này nói lời như vậy, quả thực là đổ thêm dầu vào lửa.

"Lặp lại lần nữa......"

"Yến Tuy, em thích cùng anh làm tình nha~," Mạnh Đình nghe vậy nói tới càng thêm trực bạch, cậu nói xong giương thân thể lên, hôn hôn vành tai Yến Tuy, nụ hôn lại tiếp tục trượt xuống.

Yến Tuy đè lại bả vai Mạnh Đình, tìm tốt tư thế, giống như Mạnh Đình suy nghĩ, để cho thân và tâm bọn họ triệt để kết hợp.

Ghế salon luôn không sánh được với giường, Mạnh Đình bị kích thích tới thường xuyên rớt xuống, nhưng lúc hai người thật sự sắp rơi xuống đất, Yến Tuy cũng có thể kịp thời kéo người lại, tâm tình Mạnh Đình theo đó lên lên xuống xuống, mắt thỉnh thoảng lại trợn tròn.

Thần tình cậu trở nên mê ly một lát bị vọt tới trong mây, một lát lại bị hiện thực muốn ngã kéo trở về hiện thế, trong lúc hoảng hoảng hốt hốt, cậu cuối cùng minh bạch cái gì gọi là cảm giác kích thích.

Vốn cậu còn nhớ tới sườn xào chua ngọt của cô Vương, hiện tại chính là hoàn hồn, cậu cũng không thể nghĩ tới nữa, cậu tựa vào Yến Tuy, còn thỉnh thoảng mà cọ một cái, hoặc là sờ Yến Tuy một cái, trong miệng làu bàu, toàn bộ vui mừng của cậu không che giấu thêm.

"Nói gì đó?" Yến Tuy cúi đầu cọ cọ tóc Mạnh Đình, loại ôn tồn sau kích động này, anh kỳ thực hưởng thụ giống như Mạnh Đình.

"Không có, chính là...... Em rất thích anh, em đều không biết nói với anh như thế nào." Mạnh Đình vừa nói vừa kéo Yến Tuy xuống, ở trên môi anh "Chụt" một cái, cảm thấy chưa đủ, cậu lại tiếp tục hôn thêm hai cái, ba cái.

"Anh biết, chỉ như vậy, anh liền có thể biết." Yến Tuy ôm người, càng không nỡ ngồi dậy.

Mạnh Đình nghĩ một lát "như vậy" là thế nào, lông mi thật dài nhẹ nhàng run rẩy, thử dò xét hỏi, "Như vậy...... là làm tình sao, nếu không chúng ta tiếp tục tới lần nữa?"

Cậu cảm thấy yêu và thích cậu đối với Yến Tuy, còn không đủ một lần tới biểu đạt, hai lần hình như cũng chưa đủ, nhưng là túng dục hại thân, một ngày quá nhiều lần không được tốt, vừa nghĩ như vậy, Mạnh Đình liền cảm thấy có chút hao tâm tổn trí.

Vẻ nhẫn nại trên mặt Yến Tuy lại tiếp tục hiện lên, anh giương cằm Mạnh Đình lên, ở trên môi cậu hung hăng hôn một chút, nhưng cũng không dám tiếp tục cùng cậu ở trên ghế salon ôn tồn tiếp nữa, đợi như thế, đảm bảo không cho phép nói với Mạnh Đình, nên tiếp tục tới một lần nữa.

"Trước tiên ăn cơm, buổi tối tiếp tục nói."

Mạnh Đình hơi hơi chần chờ mới gật gật đầu, bộ dáng nhìn vẫn thật là "Ý do vị tẫn".

Yến Tuy nhìn chân mày khơi một cái, anh tự mình liền sửa miệng, "Buổi tối tiếp tục tới." Mà không phải buổi tối tiếp tục nói.

"Hai lần cũng không đủ biểu đạt thích của em, nhưng chúng ta có một đời, tất cả thêm vào hẳn là đủ rồi......"

Mạnh Đình cuối cùng nghĩ minh bạch, cậu đồng thời nói, lại ôm lấy cổ Yến Tuy, lời của cậu mềm mại lại tiếp tục lần nữa nhấc lên, người bên người cậu trong lòng lăn tăn gợn sóng.

Yến Tuy ôm lại Mạnh Đình hồi lâu, anh mới trả lời Mạnh Đình, "Nếu như lúc đó cảm thấy chưa đủ, chúng ta tiếp tục hẹn kiếp sau."

Thích một người thích tới ước định kiếp sau, Yến Tuy chưa từng nghĩ tới có thể phát sinh trên người mình, nhưng những lời này bây giờ, rất tự nhiên liền đi ra.

"Được," Mạnh Đình trả lời, cậu lúc này mới buông Yến Tuy ra chút, sau đó để cho Yến Tuy mặc quần áo cho cậu.

Hai người lại trước tiên về phòng tắm trong phòng ngủ thanh lý một chút, sau đó mới xuống lầu.

Yến Mạn Gia đã đợi không được bọn họ, bà cầm cái đĩa đựng đồ ăn, tới trên ghế salon vừa xem TV, vừa ăn, Yến Tuy và Mạnh Đình xuống lầu, bà quét một cái, liền vẫn tiếp tục ngồi trên ghế salon ăn.

Mặc dù chậm một chút, nhưng mùi vị của sườn xào chua ngọt vẫn như cũ rất ngon, Mạnh Đình vận động một trận, lúc điểm tâm ngọt lúc trước ăn đều tiêu hóa, bây giờ khẩu vị liền càng tốt, cậu lại ăn ba chén rưỡi cơm mới dừng lại, đi tản bộ một vòng với Yến Tuy trở lại, cậu vẫn là ôm bụng bán tê liệt ở trên một ghế salon khác bên cạnh Yến Mạn Gia.

Yến Mạn Gia nhìn sang, Mạnh Đình còn giải thích với bà một câu, "Cháu không phải ăn quá no, cháu là chân mỏi......"

Biểu tình Yến Mạn Gia có chút muốn nứt ra, Mạnh Đình là cảm thấy "Chân mỏi" của cậu không bao hàm ý tứ gì khác, bà liền nghe không hiểu sao!

Nhưng đối với biểu tình chân thành tha thiết của Mạnh Đình, Yến Mạn Gia chỉ có thể đem rống giận gầm thét nén trong lòng bà.

"Mao Cầu tới đây, cho ta ôm ôm!"

"Meow," Mao Cầu nghe được tên của nó, đáp một tiếng, nhưng lại không tới bên Yến Mạn Gia, nó đi vòng quanh ghế salon một vòng, cuối cùng leo tới trên người Đại Hoàng nghỉ ngơi, Đại Hoàng mắt mở ra một chút khe hở, nhìn là Mao Cầu, liền lại nhắm lại.

Yến Mạn Gia lần nữa ngước lên trần nhà khinh bỉ một cái, bà bị Mạnh Đình đút lương cẩu, lại bị Mao Cầu và Đại Hoàng nhét thêm.

"Hừ," Yến Mạn Gia hừ một tiếng, bà đứng lên, cũng đi bận rộn chuyện của bản thân bà.

Bà sau khi trở về cho người thu dọn cho bà ở lầu một một phòng vẽ tranh, có một cửa sổ lớn hướng về phía vườn hoa hậu viện bọn Mạnh Đình làm ra kia, cảnh sắc cực tốt, bà hiện tại liền tới trong này bận rộn.

Yến Tuy nhận xong một cú điện thoại từ bên ngoài đi tới, Mạnh Đình quét thấy anh, lập tức dịch ra vị trí, Yến Tuy ngồi xuống, chân cậu lại vắt trên đùi anh, "Mỏi......"

Yến Tuy không có đáp lại, nhưng tay anh đã tự giác massage cho Mạnh Đình, Chân Hàm và Cố Lãng lúc tiến vào, liền cũng nhìn thấy bộ dáng "Hai mươi tư hiếu" này của Yến Tuy, hai người cũng nhịn không được nữa đảo cặp mắt trắng dã.

"Cô Vương, làm cho chúng cháu chút đồ ăn, bọn cháu còn chưa ăn."

Bệnh viện thú cưng của Chân Hàm tới chủ nhật liền khá bận rộn, Cố Lãng đến tìm y, cũng là đợi y một lúc lâu, hai người cũng lười lái xe đi chỗ khác tìm đồ ăn, cảm giác của nhà cũ hiện tại không giống trước kia, bọn họ liền cũng vui vẻ tới đây cọ ăn uống.

Đương nhiên, bị show đầy mặt cũng đã ở trong dự liệu rồi.

Mạnh Đình nhìn thấy bọn họ liền muốn buông chân trở về, nhưng Yến Tuy không chỉ có ấn xuống, mà còn nhấc chân khác của cậu lên, lại tiếp tục massage cho cậu, như thế ánh mắt Mạnh Đình xem ti vi cũng có chút lay động.

Bất quá bên kia Chân Hàm và Cố Lãng đã bắt đầu ăn, cậu dần dần liền cũng bình tĩnh xuống, nhưng cũng không tiếp tục xem TV, mà là nhìn Yến Tuy, sau đó nhỏ giọng nói.

"Cô cho em họ kinh hỉ, chúng ta phải tạm thời giữ bí mật."

Mạnh Đình nói ngón trỏ trên môi điểm điểm, Yến Tuy nhìn sang, cậu liền cũng ở trên môi Yến Tuy điểm điểm.

Yến Tuy gật đầu một cái, Mạnh Đình cong cong mắt, lại nhẹ nhàng chọt chọt má Yến Tuy, mới lấy tay trở về.

"Em tốt hơn rồi, anh không cần massage cho em nữa."

Chỉ có hai người bọn họ, Mạnh Đình tự nhiên không sao cả, nhưng người ngoài tới, cậu liền không buông thả như vậy nữa.

"Không sao," Yến Tuy tiếp tục xoa bụng bắp chân Mạnh Đình, cậu hôm nay vốn cùng Yến Mạn Gia đi dạo phố cả buổi trưa, trở lại bọn họ lại thân mật một trận, ăn xong cơm tối, lại tiếp tục đi dạo một vòng, Mạnh Đình không nói chân mỏi, Yến Tuy cũng muốn đi qua massage cho cậu một chút.

Mạnh Đình nghe vậy lại nhìn lướt qua Chân Hàm và Cố Lãng bên kia, sau đó mới gật đầu một cái, "Đúng, chúng ta là vợ chồng, thân mật vốn chính là nên làm." Huống chi đây là ở trong nhà của cậu và Yến Tuy, căn bản không cản trở tới người khác, Yến Tuy nói không sao là đúng.

Yến Tuy nghe vậy, không nhịn được giơ tay lên điểm điểm chóp mũi Mạnh Đình, mùi vị sủng nịch này, khiến hai người bên bàn ăn cũng nhịn không được mãnh liệt trợn mắt trắng.

Mạnh Đình không phát hiện động tĩnh của bọn họ, tự nhiên cũng không để ý, cậu nghĩ thông rồi, liền cũng bình tĩnh xuống, tiếp tục hưởng thụ massage chân của Yến Tuy càng ngày càng môn đạo.

Yến Tuy xác định massage chân Mạnh Đình thoải mái rồi, mới buông chân cậu ra, nhưng tay anh nhấc lên, lại ôm người tới trong ngực.

Chân Hàm và Cố Lãng ăn hơn nửa tiếng mới ăn xong, y ăn xong đi tới ngồi xuống, một lúc lâu cũng không ai mở miệng nói chuyện, đơn giản là Mạnh Đình được Yến Tuy ôm, lại dần dần bắt đầu buồn ngủ, mắt mở mở nhắm nhắm, một lúc lâu mới hoàn toàn khép xuống.

Yến Tuy phất phất tay, Chân Hàm nhìn bên người anh một chút, mới phát hiện bên kia có một cái thảm mỏng, y đưa cho Yến Tuy, anh đắp lên cho Mạnh Đình, lại tiếp tục điều chỉnh tư thế một chút, để cho Mạnh Đình ngủ tốt hơn chút.

"Không ôm trở lại trên lầu?" Chân Hàm không nhịn được mở miệng hỏi một câu.

Yến Tuy chần chờ lắc lắc đầu, "Không sao, em ấy sẽ không tỉnh."

Chân Hàm và Cố Lãng nhìn nhau một cái, liền không cố kỵ nữa, nhưng âm lượng nói chuyện vẫn như cũ khống chế xuống.

"Hôm qua nhà tớ mở yến hội, Tô lão gia tử mang Tô Dương đến," Cố Lãng nói, lại tiếp tục giải thích một chút, "Chính là đứa con riêng ông ta vừa nhận về."

"Ừ, bọn họ tới gặp tớ rồi," Yến Tuy khẽ gật đầu một cái, anh lại nói tiếp, "Tô gia...... tạm thời vẫn không thể động."

Cố Lãng và Chân Hàm nghe vậy gật gật đầu, trong mắt như có điều suy nghĩ, nhưng đối với lời Yến Tuy cũng không dị nghị.

Chính là Yến Tuy muốn lật đổ một gia tộc giống như Tô thị, chuyện trước sau chuẩn bị cũng rất nhiều, nhưng cũng chỉ là tạm thời mà thôi, người như anh sẽ không thể không có những động tác chuẩn bị khác.

"Mạnh gia......" Chân Hàm nói nhìn thoáng qua Mạnh Đình trong ngực Yến Tuy, mặc dù Mạnh Đình cũng không có bao quan hệ thân thiết với bên kia, nhưng cậu cũng vẫn là họ "Mạnh", ít nhiều gì sẽ chịu ảnh hưởng của bên kia, nhìn còn không dễ động bằng Tô gia.

Song Yến Tuy lại cười cười, mang theo chút suy nghĩ, "Mạnh gia...... giai thoại hai phòng thê thiếp này của ông ta đã truyền tới đủ lâu rồi, là thời điểm tiếp tục nháo chút trò cười nữa xem một chút."

Anh nói mâu quang chậm rãi thấp xuống, rơi vào trên người Mạnh Đình, "Đình Đình không liên quan với bọn họ."

"Cái gì gọi là không có liên quan......" Chân Hàm so với Cố Lãng muốn tỉ mỉ cũng muốn hiểu rõ Yến Tuy hơn nhiều, Mạnh gia có thể làm cho Yến Tuy quyết định lần này, tuyệt đối còn có những chỗ khác chọc giận anh, có lẽ có liên quan với Mạnh Đình trong ngực anh, y tự nhiên không nhịn được hỏi thêm một câu.

"Đình Đình không phải con của Mạnh Nghi Đức và Dư Mỹ Huyên, thân thế của em ấy anh còn đang tra." Lúc trước ở thư phòng Mạnh Đình cũng nói ra khác thường của Lý Nhất Phỉ, từ chỗ bà ta bắt đầu là nhanh nhất.

"Đứa nhỏ kia......" Lời của Yến Tuy nhẹ nhàng ngừng lại, vẫn là nói với Chân Hàm và Cố Lãng, "Hắn hiện tại tên Yến Thư Á, đã được nhận trở về Yến gia nước F rồi, hẳn là con của Yến Mục không sai."

Cho dù Yến Mục điều tra, Yến Tránh Bác cũng sẽ tiếp tục tra, nếu không phải con của Yến gia, căn bản không có tư cách nhận về.

Chân Hàm và Cố Lãng giật mình không nhỏ, bọn họ đều biết Yến Mục, thật sự không ngờ tới trong bát quái oanh động Hải thành năm đó, hắn cũng chen vào một chân, còn để cho nữ chính sinh con cho hắn.

"Dư Mỹ Huyên này cũng không đơn giản a."

Chân Hàm nói thầm một câu, y cũng nhớ tới Yến Minh Á bây giờ đang ở Hải thành, hắn biết không được điểm này, rất có thể sẽ ở trên người nữ nhân này chịu thiệt, y nên hảo hảo nhắc hắn vài câu, không thể để cho Yến Minh Á toi công gọi y là cậu nhiều năm như vậy.

Yến Tuy không trả lời, nhưng anh không phản bác chính là đồng ý bình luận này của Chân Hàm, từ Tô Tư Vũ nói với anh, bà ta chính là làm được khiến Yến thị nước F trở thành của con trai bà ta. Bất quá lần này, bà ta đoán chừng không có cơ hội như vậy.

"Yến thị nước F và Minh Á bên kia em chú ý nhiều hơn," Yến Tuy dặn dò Chân Hàm một câu, Minh Á và Chân Hàm quan hệ tốt hơn anh, Chân Hàm đối với loại chuyện này, cũng nhạy cảm hơn chút, y có thể xử lý được, Yến Tuy liền cũng nguyện ý để cho y làm.

"Được," Chân Hàm đáp ứng, tay y ở trên đùi gõ gõ, quyết định bảo bạn bè bên kia hảo hảo điều tra Dư Mỹ Huyên cho y một chút.

Ánh mắt Yến Tuy lại rơi vào trên người Cố Lãng, Cố Lãng theo bản năng liền cũng đoan chính tư thế ngồi, một bộ dáng tùy thời đợi lệnh.

"Cậu và Tô Dương giao thiệp nhiều hơn chút, hỏi thăm cho tớ hắn ta kẻ này tính cách thói quen bình thường."

"Được," Cố Lãng cũng không biết Yến Tuy nghe ngóng cái này là muốn làm gì, nhưng hiếm được Yến Tuy cũng có chuyện phân phó cho hắn, hắn tự nhiên đồng ý, hắn vỗ ngực một cái, còn kém tiếp tục tới một câu, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.

Bọn họ nói xong mấy chuyện này, Cố Lãng và Chân Hàm lại thay phiên nói cho Yến Tuy một chút bát quái gần đây, Yến Tuy nghe, thỉnh thoảng chỉ điểm sửa đúng cho bọn hắn một chút, thời gian hàn huyên này chính là gần 2 tiếng.

Cố Lãng nhìn thời gian một chút, "Tớ đi đây, tớ còn có hẹn."

Hắn nói cũng không hỏi Yến Tuy, hắn nhìn về phía Chân Hàm, Chân Hàm lắc đầu với hắn, hắn cũng chỉ có thể đi một mình.

Chân Hàm và Yến Tuy một bên sắp xếp đầu mối, một bên vỗ Mạnh Đình, thần sắc y hơi biệt nữu mà quay đầu, "Bà ấy đâu."

"Ở trong phòng vẽ tranh." Yến Tuy trả lời, chỉ chỉ cửa cho Chân Hàm.

Chân Hàm phẩy một cái, lại hừ một tiếng, liền cũng đứng lên, không đi về phía phòng vẽ tranh, y đi lên tầng, tối nay cũng ngủ ở nhà cũ.

Yến Tuy nhìn vậy bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nhưng không khuyên Chân Hàm cái gì, y và Yến Mạn Gia đại khái chính là hình thức chung đụng như vậy.

Anh đưa tay sờ sờ trán Mạnh Đình, nhìn cậu vẫn như cũ ngủ rất sâu, không nhịn được câu lên khóe miệng cười cười, anh trước kia đối với lời Mạnh Đình nói với anh vẫn là có nghi ngờ, bây giờ thật sự tin, cậu dựa vào anh quả thật ngủ ngon.

Thảm tiếp tục bọc lấy người, Yến Tuy liền cứ như vậy bế cậu lên, đi tới phòng ngủ lầu 2.

Lúc trước bọn họ đã tắm rửa qua rồi, trước mắt cũng không cần lăn qua lăn lại nữa, anh đặt người ở trên giường, không nhịn được cắn cắn môi Mạnh Đình, "Cái gì mà tiếp tục tới lần nữa, em đều mơ thấy Chu công rồi......"

"Yến Tuy......" Mạnh Đình nghe nhàng nói lầm bầm một câu, dùng sự thật nói với Yến Tuy, cậu chính là mơ cũng là mơ thấy anh.

"Anh ở đây," Yến Tuy đáp lời lại duỗi tay vỗ sau lưng Mạnh Đình.

"Anh tới bồi em ngủ sao?" Mạnh Đình vẫn như cũ nhắm mắt lại, nhưng tay không có một chút ý tứ muốn buông ngủ, cậu nhắm mắt lại lăn lăn về phía Yến Tuy bên kia, "Anh đừng đi."

Chính là anh có ý định tránh ra, giờ phút này cũng hẳn đi không được, huống chi anh còn không có ý định này.

"Anh không đi, anh bồi em." Yến Tuy đáp lời, lại ở trên môi Mạnh Đình hôn hôn.

Mạnh Đình chủ động há miệng, đầu lưỡi lười nhúc nhích, nhưng cố gắng liếm Yến Tuy một chút, đáng tiếc cậu thật sự không có khí lực gì.

"Anh hôn em đi......"

Nghe vậy, Yến Tuy mới vừa từ trên môi Mạnh Đình rời đi, lại tiếp tục lần tìm trở lại, anh nhẹ nhàng vuốt tóc Mạnh Đình, giống như mong muốn của Mạnh Đình, hôn sâu ôn nhu tới làm cho người ta phát ngấy.

Vừa hôn kết thúc Mạnh Đình cũng từ trạng thái buồn ngủ ngủ tới không biết trời đất tìm được chút điểm dựa vào, cậu chậm rãi mở mắt ra, tay không có khí lực gì cũng ôm lại Yến Tuy, tất cả suy nghĩ dần dần trở lại, cậu nhấc chân đá đá thảm còn quấn lấy, một lúc lâu mới thoát chân của mình ra ngoài, sau đó liền cũng quấn lấy trên người Yến Tuy.

Ý tứ của cậu kỳ thực đã đủ rõ ràng rồi, nụ hôn của Yến Tuy lần nữa rơi xuống, chuyên chọn những nơi Mạnh Đình nhạy cảm dễ dàng động tình hôn, Mạnh Đình thật vất vả tìm trở lại khí lực, lại đều bị hôn trở về.

Cậu tứ chi lười biếng, nhưng ánh mắt so với lúc trước càng thêm chuyên chú hơn chút, cậu nhìn Yến Tuy, giống như nhìn thế nào cũng không đủ.

Lại trong chốc lát đi qua, cậu nâng mu bàn tay cậu không cẩn thận bị Yến Tuy bỏ qua, "Nơi này cũng muốn hôn."

Yến Tuy theo lời hôn tay Mạnh Đình, Mạnh Đình nhìn Yến Tuy hôn cậu, ánh mắt hơi thu lại, cậu đối với Yến Tuy là càng ngày càng phóng túng, mà Yến Tuy cũng càng ngày càng thích thú loại phóng túng này của Mạnh Đình.

Chung sống của hai người càng thêm hài hòa, trên loại chuyện này đặc biệt như vậy, Yến Tuy ban đầu còn có thể có ôn nhu của anh, nhưng trong "dụ người" một mực không tự chủ của Mạnh Đình, anh liền kiềm chế không nổi nữa, anh mất kiểm soát ngoài dự đoán, hợp tình hợp lý nha.

Mạnh Đình hẳn là có chút chịu không nổi nữa, nhưng cậu cũng không hô ngừng, cậu nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trán Yến Tuy, cậu đã không còn khí lực giương lên thân thể hôn môi hoặc má Yến Tuy nữa, cậu nghiêng nghiêng đầu hôn hôn cổ tay Yến Tuy rơi vào bên tai cậu.

Nhưng cậu như vậy không chỉ không thể trấn an người, ngược lại khiến cho Yến Tuy cuồng loạn hơn hai phần.

Một trận tình sự mồ hôi đầm đìa kết thúc, hai người ôm nhau nằm xuống một bên, hồi lâu mới tìm về hô hấp của riêng mình, Mạnh Đình chậm rãi giật giật thân thể, cậu gối lên cánh tay Yến Tuy, lại tự giác dịch tới trong ngực anh, mặc dò trong ngực này ướt nhẹp tới khiến người khó chịu.

"Yến Tuy, anh cảm giác được em đối với anh thích rất nhiều rất nhiều không?"

Mạnh Đình nhẹ giọng hỏi, thấy Yến Tuy không có trả lời, cậu ngước mắt nhìn anh một chút, lại duỗi tay níu lấy điểm mẫn cảm nào đó của anh, "Hửm?"

Yến Tuy chịu không nổi ánh mắt Mạnh Đình, đem đầu cậu ấn vào trong ngực, "Cảm nhận được."

Chính là bởi vì cảm nhận được, anh mới sẽ mất kiểm soát như vậy, tay anh ở sau lưng Mạnh Đình xuôi theo, lại nhớ tới cái gì đó, ngồi dậy, anh cẩn thận mà kiểm tra thân thể Mạnh Đình một chút, sau đó cau mày ôm cậu đi tới phòng tắm.

Không tiếp tục tắm lâu, hai người đơn giản xối một chút, anh liền ôm người trở lại, sau đó lại là bôi thuốc massage thân thể.

Thời gian hơn hai tháng, thân thể bọn họ đã sớm phù hợp lẫn nhau, thỉnh thoảng quá một chút, cũng không cần bôi thuốc nữa, nhưng tối nay anh rõ ràng mất kiểm soát, liền cũng lộng thương người.

"Sau này cảm thấy đau, liền nói với anh, không cần chịu đựng." Yến Tuy nói, trong thần sắc cũng nhiều hơn chút áy náy.

"Được," Mạnh Đình lúc trước ngủ một giấc, lúc này cũng không cảm thấy buồn ngủ, cậu gật gật đầu, lại đưa tay chọt thắt lưng Yến Tuy, "Anh cũng đừng không cao hứng được không?"

"Ừm," Tâm ý của Mạnh Đình rất dễ cảm thụ, Yến Tuy cũng không thể đáp lại, loại tình huống làm lúc trước kia, thật sự khó có thể nhẫn nại, tiếp tục tới một lần, anh đoán chừng vẫn là sẽ mất kiểm soát.

"Ngủ không được?"

Yến Tuy lại xoa nhẹ cho Mạnh Đình một lúc lâu, thấy mắt cậu vẫn như cũ mở thật lớn, ở trên người anh khắp nơi chuyển động nhìn.

Mạnh Đình gật đầu một cái, "Không muốn ngủ, nhưng cũng không muốn động."

Cậu liền muốn làm biếng như vậy, liền muốn cứ như vậy nhìn Yến Tuy.

Yến Tuy xoa nhẹ chân Mạnh Đình xong rồi, lại tiếp tục xoa tay và vai cho cậu, bị Mạnh Đình nhìn, anh thỉnh thoảng còn cúi người xuống hôn mắt cậu một chút.

Giường có chút loạn, còn có chút ẩm ướt, Yến Tuy xoa cho Mạnh Đình xong, kéo thảm mỏng lúc trước bọc người qua, trước tiên ôm tới trên ghế salon, sau đó anh quay lại thay drap giường một chút, Mạnh Đình tiếp tục nằm nhoài trên ghế salon nhìn Yến Tuy bận rộn.

Yến Tuy đi trở lại, Mạnh Đình tự giác vươn cánh tay ôm lấy cổ anh, "Kỳ thực em có thể đi, nhưng em cũng muốn anh ôm em."

Mạnh Đình nói lại ở trên má Yến Tuy hôn hôn.

Yến Tuy nhẹ nhàng đặt người xuống, lại ở mi tâm Mạnh Đình hôn hôn, "Anh dỗ em ngủ."

"Được," Mạnh Đình đi tới bên trong nằm một chút, chờ Yến Tuy nằm xong, cậu liền cũng sáp tới.

Tay Yến Tuy một chút lại một chút ở sau lưng Mạnh Đình vỗ, vốn là người còn cực kỳ tinh thần, mí mắt liền lại trầm xuống, không bao lâu Mạnh Đình lại ngủ thiếp đi.

Yến Tuy lần nữa ở mi tâm Mạnh Đình rơi xuống nụ hôn, anh cũng mới nhắm mắt lại ngủ.

Hôm sau Yến Tuy và Mạnh Đình không thể nghi ngờ lại thức dậy muộn, nếu không phải điện thoại của Yến Tuy sau khi tự động khởi động rung lại rung, bọn họ đoán chừng còn có thể ngủ thêm lát nữa, dù sao hôm qua hai người đến cuối cùng chính là tinh thần vẫn như cũ phấn khích, thân thể cũng là mệt mỏi.

Mà có thể làm cho điện thoại của Yến Tuy sớm như vậy đã vang không ngừng, cũng là có nguyên nhân.

Hôm nay Hải thành sớm báo trên tạp chí giải trí, một tin tức khá bắt mắt, 《Gia chủ đã có gia đình ở Hải thành vụng trộm với nữ lang đồ trắng 》, ảnh đính kèm là một bóng lưng, còn có một nữ lang váy trắng mặt đã được xử lý.

Yến Tuy không có lộ chính diện, nhưng người quen thuộc anh, như thế nào nhận không ra bóng lưng anh, càng mấu chốt hơn anh cưới nam thê đó, ôm lấy một người phụ nữ, như thế nào cũng không nghĩ tới trên người Mạnh Đình.

Yến Tuy và Mạnh Đình từ trên lầu đi xuống, Yến Mạn Gia nhìn báo sáng trên bàn, cười tới không có hình dạng, Chân Hàm ăn điểm tâm cũng chịu không nổi đứng sau Yến Mạn Gia nhìn, nhưng y không biết mặc váy trắng kia là Mạnh Đình a.

"Yến Tuy ôm mẹ?" Chân Hàm cho rằng có thể làm cho Yến Mạn Gia cười đến khoa trương như vậy, đoán chừng chính là bà, nhưng Yến Tuy ôm Yến Mạn Gia cũng rất kỳ quái, nhìn tư thế còn rất thân mật, y nói tự mình lại lắc đầu, "Không phải mẹ, mẹ lùn như vậy."

Yến Mạn Gia mới 1m6, đi cao gót cao hơn nữa cũng không cao bằng trong tấm ảnh kia.

"Mẹ lùn, cũng không sinh ra con thấp nha, hừ hừ." Yến Mạn Gia mất hứng phồng phồng hai gò má, bà vốn là muốn mở miệng nói là Mạnh Đình, nhưng ánh mắt vừa nhấc liền nhìn thấy Yến Tuy và Mạnh Đình, bà liền ngậm miệng lại.

Mạnh Đình còn không biết chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy ánh mắt Yến Mạn Gia nhìn cậu có chút quái, nhưng quái thế nào, cậu vẫn là nhìn không ra.

"Cô, mắt cô không thoải mái sao?"

Mạnh Đình suy nghĩ một chút lại tiếp tục nói, "Cô đừng luôn thức đêm, không tốt cho mắt."

Yến Mạn Gia nghe vậy trực tiếp liếc mắt một cái, thoạt nhìn càng giống mắt không tốt.

"Xí, đừng quản bà ấy, nói cũng không nghe, cũng không nghĩ một chút mình tuổi gì rồi."

Chân Hàm nghe vậy từ phía sau Yến Mạn Gia tránh ra, nhưng miệng cũng không dừng lại ghét bỏ người, Yến Mạn Gia không chỉ có hai gò má phồng lên, mắt cũng trợn tròn, nhưng Chân Hàm nhìn sang, bà cũng chỉ có thể đem mắt trừng người thu hồi lại.

"Biết rồi, biết rồi, mẹ sau này...... ngủ sớm dậy sớm."

"Như vậy tốt," Mạnh Đình gật đầu một cái, nhìn cô Vương đưa điểm tâm tới, cậu lại nói tiếp, "Sau này bảo cô Vương giám sát ngài."

Mạnh Đình và Chân Hàm đều nhìn bà, Yến Mạn Gia không cách nào không gật đầu, bà xoay xoay người, "Mẹ cố gắng."

"Là nhất định phải làm được, con giám sát." Cô Vương đâu quản được Yến Mạn Gia, Chân Hàm theo bản năng cứ nói như vậy, nói xong y liền quăng đầu sang một bên, một lúc lâu y mới nghe được Yến Mạn Gia đáp lời, "Được".

Mà lúc này đây Yến Tuy và Mạnh Đình cũng đang nhìn thấy tờ báo rồi, Mạnh Đình vốn chỉ là tùy ý quét mắt một cái, nhưng tiếp theo, cậu không chỉ có má đỏ, mắt cũng trợn tròn, cậu thật vất vả mới để cho Yến Tuy và cậu lược qua hình ảnh này nhaaaa......

_____________

Dạo này ta bận với cả chương này dài khủng khiếp quá nên hôm nay mới có chap mới U_U

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.