Sủng Hôn Hào Môn

Chương 67



Lời này Yến Tuy cũng là lần đầu tiên nghe được, anh đổi tới kênh này là Hà lão gia tử bên kia thông báo để anh xem, đại khái nói cái gì, anh cũng có thể đoán ra một hai. Nhưng Hà lão gia tử có ra ngoài nói lời này hay không, đối với chuẩn bị kế tiếp của Yến Tuy mà nói, cũng không khác biệt.

Rất nhanh tin tức khác lại tiếp tục phát, nhưng trong phòng khách vẫn như cũ không ai mở miệng nói chuyện, hoặc là nói, mọi người đều đang đợi Yến Tuy nói cái gì đó.

Yến Tuy câu môi lên, lại không giống như là đang cười, "Không cần để ý, chuyện còn lại, cháu sẽ giải quyết."

"Ừ, em tin anh," Mạnh Đình lập tức trả lời, từ lúc chuyện xảy ra tới bây giờ, Mạnh Đình đích xác là người cực kỳ tin tưởng Yến Tuy.

Hai tay cậu ôm eo Yến Tuy, cả người đều sáp tới trong ngực anh, Yến Tuy còn chưa có động tác khác, Mạnh Đình lại tiếp tục tiến lên cọ, sau đó dựa tới trên vai Yến Tuy, hai tay vững vàng ôm lấy anh.

Mạnh Đình dùng cái ôm để nói với Yến Tuy, cậu muốn bồi anh, mặc dù cậu không thể xác định Yến Tuy có cần hay không.

Yến Tuy ôm lại Mạnh Đình, tay ở phía sau lưng cậu nhẹ nhàng vuốt, khí tức lạnh nhạt trên người kia cứ như vậy nhạt đi. Anh nghiêng đầu kìm lòng không đậu mà hôn hôn má Mạnh Đình, tín nhiệm của Mạnh Đình cũng không có chút do dự nào cũng không có chút ranh giới cuối cùng nào, dù Yến Tuy đã có dự liệu, nhưng vẫn là cảm thấy cảm động.

Nhưng loại cảm động này, anh lại không cách nào dùng ngôn ngữ nói với Mạnh Đình.

Yến Mạn Gia và Chân Hàm liếc mắt nhìn nhau, cũng không tiếp tục lưu lại phòng khách, Yến Mạn Gia trở lại phòng vẽ tranh, Chân Hàm trở về phòng.

Ngày thường Mạnh Đình tới lúc này căn bản đã bắt đầu mệt rã rời rồi, nhưng hôm nay mắt cậu cứ chớp nha chớp, không chút nào buồn ngủ, Yến Tuy ngược lại vẫn không chút nào chán ngán vẫn luôn vỗ cho cậu.

"Anh đừng vỗ nữa, em đều muốn ngủ rồi......" Kỹ năng dỗ người ngủ của Yến Tuy càng lúc càng mạnh, Mạnh Đình miễn cưỡng ngáp một cái, rốt cục nhịn không được lên tiếng, cậu ở bên tai Yến Tuy nói nhỏ, "Nhưng em còn chưa muốn ngủ, em muốn bồi anh."

"Bồi anh làm cái gì?" Yến Tuy hỏi, cũng vẫn là dựa theo yêu cầu của Mạnh Đình dừng lại động tác dỗ người ngủ.

"Em không biết, anh làm cái gì, em liền làm cái đó cùng anh."

Mạnh Đình nói nhẹ nhàng cắn cắn tai Yến Tuy, "Anh đừng nghĩ đuổi em."

Trực giác của cậu rất nhạy cảm, Yến Tuy tối nay chính là cố ý dỗ cậu đi ngủ sớm chút, cùng bình thường cậu buồn ngủ, Yến Tuy dỗ cậu là không giống nhau.

Yến Tuy nghe vậy trên mặt rốt cục hiện lên nụ cười nhàn nhạt, tới mức ánh mắt cũng dao động, "Biết rồi."

Anh nói lại buông Mạnh Đình ra, sau đó kéo cậu lên lầu, hai người thay một thân quần áo, lại là ngồi lên xe ra khỏi Yến trạch.

Yến Tuy tự mình lái xe, Mạnh Đình ngồi ở vị trí phó lái, trên tay cậu còn được Yến Tuy nhét một túi hạt dẻ rang đường anh trước khi tan ca mang về cho Mạnh Đình, Mạnh Đình nhìn Yến Tuy một cái, bóc một ít hạt dẻ, lại nhìn Yến Tuy một cái, lại bóc một ít hạt dẻ.

Cậu quả nhiên không biết Yến Tuy muốn dẫn cậu tới nơi nào, nhưng trực giác của cậu không sai, Yến Tuy vốn chính là định tự mình chuồn đi, nghĩ như vậy hai má Mạnh Đình nhẹ nhàng phồng phồng.

Yến Tuy đâu còn có thể không biết Mạnh Đình đang nghĩ cái gì, lúc dừng lại đèn đỏ giao lộ, anh nghiêng người tới, mò tới Mạnh Đình, ở trên môi cậu hôn một cái, thấy Mạnh Đình ngây ngẩn, anh ở hai bên má cũng hôn một chút.

Sau khi hôn xong, Yến Tuy thẳng người, sau đó tiếp tục lái xe, má Mạnh Đình không ngoài ý muốn hồng hồng, nhưng cậu cũng không mở miệng nói gì, hỏi gì, cậu ngoan ngoãn tự mình bóc hạt dẻ ăn, thỉnh thoảng còn có thể đút cho Yến Tuy một hạt.

Sau khoảng 2 tiếng lái xe, Yến Tuy cuối cùng dừng lại, Mạnh Đình bởi vì một đường ăn hạt dẻ, thỉnh thoảng còn được Yến Tuy hôn tới đỏ mặt, ngược lại cũng không quá mệt mỏi, từ trên xe bước xuống, gió đêm lành lạnh thổi, cậu liền hoàn toàn thanh tỉnh.

Yến Tuy đi tới, cầm tay Mạnh Đình, sau đó nói nhỏ một câu, "Chúng ta đi gặp ông nội bà nội, đừng sợ."

Mạnh Đình gật gật đầu, "Em không sợ."

Muốn gặp ông nội bà nội của Yến Tuy, bọn họ đây là tới mộ địa ở Nam Sơn, cùng nhân viên quản lý gác đêm nói chuyện xong xuôi, Yến Tuy dắt tay Mạnh Đình, một đường leo lên.

Mười lăm trăng sáng mười sáu trăng tròn, không dùng đèn pin cầm tay, chỉ ánh trăng này đã đủ nhìn rõ ràng đường đi rồi. Nhưng đi trong khu mộ bia, tố chất trong lòng không quá tốt, vẫn như cũ có thể bị dọa tới ra một thân mồ hôi lạnh.

Mạnh Đình không ăn hạt dẻ nữa, ánh mắt quét tới cảm thấy có chút lành lạnh, nhưng không cảm thấy sợ, bởi vì bên người cậu là Yến Tuy cậu cực kỳ thích lại cực kỳ tín nhiệm, gió đêm có chút lạnh, nhưng tay Yến Tuy dắt cậu vẫn như cũ rất ấm áp.

Mộ ông bà nội Yến Tuy ở lưng chừng núi, bọn họ đi khoảng nửa giờ đã tới rồi, nhưng lại có người tới sớm hơn bọn anh.

"Cha!" Mạnh Đình không chút nào khúc mắc cứ như vậy gọi ra, cậu nhìn một chút người ngồi trên xe lăn bên cạnh Yến Vũ, suy nghĩ một chút cũng gọi người, "Hà cha!"

Hà Việt và Yến Vũ là người yêu, so với cậu (*), tự nhiên là xưng hô cha này thích hợp hơn, Mạnh Đình cũng không cảm giác mình gọi sai.

((*) cậu đây là cữu cữu nhé. Tại Hà Việt là anh trai của Hà Uyển)

Nhưng sau khi cậu gọi người, mộ địa Nam Sơn vốn đã an tĩnh càng thêm an tĩnh, không khí vốn đã quỷ dị, càng thêm quỷ dị hai phần.

(căn phòng vốn dĩ một người giờ lại nhiều hơn 2 người @@)

Cước bộ Yến Tuy ngừng lại, nghiêng đầu bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Mạnh Đình, tiếp theo sau đó dắt người tiến lên, lại không phải trước tiên nói chuyện với Yến Vũ Hà Việt, mà là ở trước hai một bia đồng thời quỳ xuống, bọn họ dập dầu, Yến Tuy mới mở miệng nói chuyện.

"Ông nội, bà nội, con mang theo Mạnh Đình tới thăm các người."

"Con là Mạnh Đình, là cháu dâu của các người, chính là vợ của Yến Tuy," Mạnh Đình quỳ vẫn như cũ không có đứng dậy, dưới ánh trăng ảnh hai lão nhân hơi có chút mơ hồ, nhưng ở nhà Mạnh Đình đã nhìn ảnh bọn họ, ông nội có chút nghiêm túc, bà nội rất hiền hậu.

"Các người không cần lo lắng, con và Yến Tuy rất tốt, con sẽ đối tốt với anh ấy, con bảo đảm."

Mạnh Đình nói xong, lại tiếp tục dập đầu mới để cho Yến Tuy kéo cậu đứng dậy, tiếp theo, cậu cũng không mở miệng nữa, cậu biết Yến Tuy có lời gì đó muốn nói cùng bọn họ.

"Bác sĩ Cổ Lê các người đang tìm, con tìm được rồi."

Nghe vậy, tay Yến Vũ nắm Hà Việt thoáng nắm thật chặt, ông nhìn về phía Yến Tuy, ánh mắt có chút áp bách cũng có chút gấp gáp, "Hắn ở đâu?"

Yến Vũ cho tới bây giờ chấp niệm lớn nhất chính là chân Hà Việt, Hà Việt tự mình từ bỏ, ông còn không muốn từ bỏ.

Cổ Lê trong miệng Yến Tuy là bác sĩ quái tài vùng Trung Đông di dân đến Bắc Âu, được xưng là thần thủ ngoại khoa, rất nhiều bệnh những người khác chữa không khỏi, ở trong tay hắn đều khôi phục khỏe mạnh.

Nhưng hắn hành tung bất định, muốn tìm tới hắn quá khó khăn. Hơn nữa những năm này hắn đắc tội một tổ chức nước ngoài, vẫn luôn bị người đuổi giết, Yến Vũ mấy lần cùng hắn gặp thoáng qua, đều bị cho rằng sát thủ muốn giết hắn.

"Ngày kia hắn sẽ đến Hải thành," Yến Tuy tự nhiên sẽ không tiếp tục cho Yến Vũ một tin tức mơ hồ, anh tới đây ngăn người, là bởi vì anh có thể để cho Yến Vũ và Hà Việt chuẩn bị không thể cự tuyệt.

"Điều kiện." Điều kiện Yến Tuy giúp ông.

Yến Tuy nghe vậy không có phản ứng gì, Mạnh Đình lại hai má phồng phống, có chút tức giận hừ hừ mà quăng đầu qua, lại chống lại bộ dáng Hà Việt nhìn sang, cậu chớp chớp mắt, trề môi một cái.

Cậu vừa nãy không chú ý nhìn, hiện tại mới phát hiện Hà Việt bộ dáng khá đẹp, mặc dù ông không trẻ tuổi nữa, nhưng vẫn như cũ có thể khiến người cảm thấy đẹp. Quân tử như trúc, Hà Việt cho người ta chính là loại cảm giác này.

Trong ngũ quan Yến Tuy mắt và mũi giống Yến Vũ, nhưng miệng lại càng giống Hà Việt.

Mạnh Đình chậm rãi ngồi xổm xuống, cậu và Hà Việt nhìn nhau, sau đó nhẹ nhàng nói, "Cha cũng cảm thấy Yến cha nói chuyện với Yến Tuy như vậy không tốt, đúng không?"

"Không tốt như thế nào?" Hà Việt mở miệng, thanh âm của ông réo rắt, khá dễ nghe.

"Yến Tuy anh ấy không sai, Yến cha có thể trách rất nhiều người, nhưng không nên trách anh ấy."

Mạnh Đình nói nhẹ nhàng thở dài, cậu biết, Yến Vũ và Hà Việt cũng là người bị hại, cậu tích cực như vậy tựa hồ cũng không quá tốt.

"Các người có thể trở về hay không không quan trọng, nhưng Yến Tuy hi vọng các người có thể sống tốt."

Cổ Lê Yến Vũ tìm nhiều năm như vậy đều tìm không được, Yến Tuy trong thời gian ngắn như vậy tìm được, bỏ ra tuyệt đối không ít. Nhưng anh tuyệt đối muốn không phải là Yến Vũ vừa mở miệng đã hỏi anh điều kiện gì, Mạnh Đình có chút khó chịu, vì Yến Tuy cảm thấy khó chịu.

"Ừm, là Yến Vũ không tốt." Hà Việt nói cũng nhẹ nhàng cười cười.

Yến Vũ im lặng mà hạ xuống ánh mắt, nhưng ông sao có thể đi phản bác lời của Hà Việt, ánh mắt Mạnh Đình lại đều không nhìn ông, giận chó đánh mèo cũng giận chó đánh mèo không được, cuối cùng ông chỉ có thể trừng Yến Tuy một cái.

"Nơi này quá lạnh, chúng ta đổi chỗ...... hàn huyên."

Xét thấy bị Hà Việt và Mạnh Đình oán trách, Yến Vũ chỉ có thể đem "Thảo luận" trong thảo luận điều kiện kia đổi thành "Hàn huyên".

Yến Tuy gật gật đầu, sau đó kéo Mạnh Đình, lại sờ sờ mặt cậu, xác định một chút Mạnh Đình có phải cũng bị lạnh hay không.

Hà Việt mặc dù ngồi trên xe lăn, nhưng trên người ông phủ áo bành tô cũng không lạnh tới, nhưng Yến Tuy và Yến Vũ muốn nói, năm ba phút đồng hồ khẳng định nói không hết, nơi này cũng không phải nơi dễ nói chuyện gì.

Yến Vũ xoay người liền cõng Hà Việt lên, ông liếc nhìn xe lăn, trực tiếp cất bước đi, Yến Tuy một tay dắt Mạnh Đình, một tay đẩy xe lăn đuổi theo bọn họ.

Yến Vũ và Hà Việt ở Hải thành có chỗ ở, cách mộ địa Nam Sơn cũng không xa, xuống núi, ở trong hẻm nhỏ đi bộ 20 phút liền tới.

Yến Vũ đối với cha mẹ ông tuyệt đối có chỗ oán giận, nhưng người chết giống như đèn tắt, ông cũng không tới mức tiếp tục thù hận, hàng năm trước sau thanh minh ông và Hà Việt đều sẽ trở lại tảo mộ, trước kia chỉ là thăm cha mẹ nuôi của Hà Việt, sau đó liền còn có cha mẹ ông.

Nhưng lần này trở về, cũng là bởi vì Yến Tuy đưa tin tức tới trong tay ông, bảo ông trước sau Trung thu cần phải trở lại một chuyến, trong tin tức nói không tỉ mỉ, nhưng nhắc tới một ít chuyện cũ khiến ông và Hà Việt đều để ý, bọn họ liền thật sự trở lại.

Nhưng bọn họ hôm qua vừa xuống máy bay, tối nay lần đầu tiên tới Nam Sơn liền bị chặn lại.

Nơi ở của Yến Vũ và Hà Việt một phòng ngủ một phòng khách, trang trí bên trong cũng rất đơn giản, rất giống nhà trọ đơn thân phụ cận đại học sẽ có, Yến Tuy đột nhiên nghĩ đến đại học Hải thành cách nơi này không tính là quá xa, trong lòng sáng tỏ, nơi này trước kia hẳn là nơi Hà Việt và Yến Vũ từng ở qua.

"Chỗ nhỏ, tùy tiện ngồi đi," Yến Vũ đặt Hà Việt tới trên ghế salon, ông cũng ngồi xuống, sau đó mở miệng nói với Yến Tuy và Mạnh Đình.

"Vốn con chính là tìm được Cổ Lê rồi, cũng không có ý định tìm hai người," Yến Tuy mở miệng, anh cũng không tính giấu diếm, trong kế hoạch ban đầu của anh, anh giúp Yến Vũ tìm được người, sau đó dùng phương thức trùng hợp, đưa người qua cho ông, như vậy rất tiện.

Nhưng lời của Tô Tư Vũ, khiến anh phải để ý thêm mấy phần, anh không muốn mình sau này hối hận, anh tìm được người, nói tất cả cho bọn họ biết, có trở về hay không vẫn là do chính bọn họ quyết định.

Yến Tuy đem đối thoại hôm đó của Tô Tư Vũ và anh, thuật lại cho Yến Vũ một lần, trọng điểm chính là mấy năm tương lai trong miệng Tô Tư Vũ, Yến Vũ sẽ chết. Về phần Hà Việt, Tô Tư Vũ căn bản là không chú ý tới ông, hắn không nói, Yến Tuy tự nhiên cũng không cách nào tiếp tục nói với Yến Vũ cái gì nữa.

"Có thể thay đổi cái gì hay không, con cũng không cách nào đảm bảo, nhưng vẫn phải thử một chút."

Thử một chút có thể giữ được mạng Yến Vũ hay không, ông và Hà Việt đã đủ trắc trở rồi, chân Hà Việt nếu có thể chữa khỏi, Yến Vũ tuyệt đối không nỡ chết.

Chân mày Yến Vũ khẽ nhíu lại, ông dù đoán thế nào cũng sẽ không đoán được Yến Tuy trăm phương ngàn kế muốn tìm được ông, là bởi vì lời như vậy, chuyện như vậy, ông là có chút không muốn tin, nhưng ông quay đầu lại, chống lại tầm mắt Hà Việt, ông lại tin.

"Con muốn như thế nào với Hà Uyển?" Yến Vũ quay đầu lại mở miệng, nhưng ý tứ lời này chính là ông và Hà Việt nguyện ý trở lại, chỉ là bởi vì chân Hà Việt, Yến Tuy đề xuất điều kiện như vậy ông cũng sẽ không cự tuyệt, hiện tại bọn họ trở lại còn không phải điều kiện, mà là vì bảo vệ tính mạng của ông.

Bản thân ông không sợ chết, nhưng ông nếu như chết rồi, Hà Việt cũng sẽ không muốn sống nữa, điểm này Yến Vũ không cần chứng thực với Hà Việt, liền có thể biết.

"Yến gia bà ấy ở lại không được, Hải thành cũng vậy, nhưng có người sẽ đón bà ấy đi."

"Ai?" Yến Vũ hỏi một câu, thần sắc ông lúc nói tới Hà Uyển, khá cứng nhắc, không chút che giấu nào chán ghét cực hạn của ông đối với bà ta.

"Có thể là Tiêu Tư, cũng có thể là những người khác."

Yến Tuy nhẫn nại mấy câu chửi rủa đối với anh và Mạnh Đình kia, không phải bởi vì không thèm để ý, mà là anh đang đợi, anh muốn đem tất cả quỷ kế giấu trong bóng tối có thể sẽ có một mẻ hốt gọn.

Lời của Yến Tuy cũng không dừng lại, anh tiếp tục nói, "Người sau lưng Hà Uyển là Tiêu Tư không sai, nhưng sau lưng gã còn có người hay không, tạm thời vẫn không thể xác định."

Nếu nói là đại công tử Tiêu gia Tiêu Huy Dân, Yến Vũ còn có thể biết, nhưng Tiêu Tư ông lại không có bao ấn tượng, ông suy nghĩ kỹ một lát mới cau mày nói, "Có phải tên tiểu tử Mạn Mạn đuổi theo hay không?"

"Vâng," Yến Tuy gật đầu một cái, cũng không tính toán hỏi Yến Vũ ông là kết thù với Tiêu Tư như thế nào.

Tính cách Yến Vũ hoàn toàn bất đồng với Yến Tuy, ngược lại có mấy phần tùy tính giống với ông nội đã qua đời của Yến Tuy, người như thế có thể làm cho một số người yêu tới muốn chết, cũng có thể làm cho một số người hận tới muốn chết, Yến Vũ hoàn toàn chỉ có hơn chứ không kém.

Bỗng nhiên thần sắc Yến Tuy cứng lại, ánh mắt lập tức trở nên u ám, anh chưa từng nghĩ tới ông nội anh sẽ có tồn tại kẻ thù truyền kiếp hay không.

"Sao thế?" Yến Vũ hỏi Yến Tuy, không hiểu sao nhiều hơn chút câu nệ, bộ dáng này của anh, cùng mẹ anh lúc muốn hại người đặc biệt giống, theo bản năng muốn khiến người ta run rẩy, Yến Vũ không tới mức đó, nhưng theo bản năng cũng đem nghi ngờ hỏi ra miệng.

"Không có gì......" Nhưng Yến Tuy cũng không tính toán nói với ông, anh nghiêng đầu nhìn lại, Mạnh Đình mặc dù mạnh mẽ đánh tinh thần, nhưng cậu hôm nay ở phòng thí nghiệm một ngày, lại cùng anh tới Nam Sơn ngăn người, chính là cậu tự mình muốn che giấu, cơn buồn ngủ kia cũng là từng trận mà tập kích tới.

"Ngày mai con cho xe tới đây đón hai người, chúng ta ngày mai lại tán gẫu tiếp."

Yến Vũ rất không kiên nhẫn bộ dáng nói chuyện lưu lại một nửa này của Yến Tuy, nhưng ông còn chưa mở miệng, đã bị Hà Việt kéo tay, Yến Vũ chỉ có thể ngậm miệng lại.

Hà Việt gật gật đầu với Yến Tuy, "Được, trên đường cẩn thận."

Yến Tuy đứng lên, Mạnh Đình liền cũng đứng lên, cậu mặc dù mệt rã rời rồi, nhưng cũng không tới mức hoàn toàn lơ mơ, cậu nhìn về phía Yến Vũ và Hà Việt, hết sức nghiêm túc nói, "Yến cha, Hà cha ngủ ngon."

Yến Tuy dắt Mạnh Đình rời đi, cửa đóng lại một lúc lâu, Yến Vũ và Hà Việt cũng không mở miệng nói chuyện, bọn họ từng người đều cần chút thời gian rõ ràng một chút mạch suy nghĩ.

Lại trong chốc lát đi qua, Hà Việt mới lại lôi kéo tay Yến Vũ, "Ngủ đi, em buồn ngủ rồi, ngày mai tiếp tục nghĩ."

Yến Vũ đấy đầu tâm sự, nhưng lời này của Hà Việt vừa ra, ông chỉ có thể làm theo, ông bế Hà Việt từ trên ghế salon lên, sau đó dùng ngữ khí càng trịnh trọng nói, "Em nhất định có thể một lần nữa đứng lên."

Hà Việt không có trả lời, ông chỉ là đưa tay ôm cổ Yến Vũ, giống như buông lỏng một hơi, lại giống như đang thở dài.

Tố chất thân thể ông trước sự cố lần đó vẫn luôn rất tốt, bắt mèo chọc sóc, leo cây mò cá, từ nhỏ đến lớn đều rất thích vận động, hồi đại học cùng Yến Vũ kết duyên cũng là trong hoạt động leo núi trên cao nguyên nghỉ hè năm nhất, hai người đi rất nhanh, thiếu chút nữa mất liên lạc với đại bộ đội.

Hà Việt đã từng nói, nguyện vọng lớn nhất của y chính là leo hết núi cao toàn thế giới, ngắm mặt trời lặn và mặt trời mọc, Yến Vũ cũng đã từng đáp ứng y, y đi tới đâu, hắn liền bồi y tới đó.

Nhưng Hà Việt mới 23 tuổi, y liền mất đi hai chân kiện toàn, đừng nói việt dã leo núi, từ nay về sau, y ngay cả đi một bước đường đều làm không được.

Hà Việt hiện tại rất dửng dưng, nhưng y năm đó lại không phải như vậy, mấy năm đầu kia, y hành hạ Yến Vũ, cũng hành hạ chính mình, y thậm chí thử qua tự sát, nhưng rốt cuộc không nhẫn tâm, Yến Vũ đã thiếu chút nữa mất đi y một lần, y không thể tiếp tục để cho hắn trải qua thống khổ như vậy nữa.

Y bắt đầu đọc sách, bắt đầu làm vườn, bắt đầu làm mọi chuyện có thể làm cho tâm tình y bình tĩnh, nhưng chứng trầm cảm vẫn là hành hạ y, hành hạ Yến Vũ khoảng 10 năm, bọn họ lùng sục khắp nơi, tìm kiếm danh y, mỗi lần ôm đầy hi vọng, lại một lần thất vọng.

Lần này y cũng không biết có phải bắt đầu một thất vọng khác hay không.

"Đừng sợ, chính là trị không được, chúng ta chỉ là giống như bây giờ thôi, em không muốn chết nữa."

Yến Vũ lúc đặt Hà Việt vào trên giường, Hà Việt ghé vào lỗ tai hắn nói như vậy.

Sống không dễ dàng, y nên hảo hảo quý trọng Yến Vũ, Yến Vũ đối với lời của Yến Tuy, cũng không quan tâm, nhưng Hà Việt rõ ràng không phải vậy, y luyến tiếc hắn, vẫn luôn đều luyến tiếc.

"Ừm," Yến Vũ trả lời, nhưng trong lòng hắn lại không bình tĩnh như hắn biểu hiện ra, hắn ngồi bên giường, chờ Hà Việt ngủ rồi, hắn mới chạy ra sân thượng, không biết nghĩ cái gì, nhưng hắn một điếu thuốc nối tiếp một điếu thuốc, chờ sắc trời hơi bắt đầu sáng, hắn mới chạy tới phòng tắm rửa mặt đánh răng.

Sau đó đi ra ngoài thu dọn chút đồ cho hắn và Hà Việt, xe Yến Tuy phái tới khoảng 5h ở dưới lầu đợi.

Hà Việt tỉnh sớm, lúc Yến Vũ đang thu dọn đồ đặc, y liền cũng thức dậy, y nhìn động tác thuần thục của Yến Vũ, cũng không biết đang suy nghĩ gì, có chút xuất thần.

Yến Vũ ngước mắt nhìn sang, Hà Việt đột nhiên cười cười, "Tới đây."

Yến Vũ không hiểu ra sao, nhưng hắn từ trước tới giờ rất nghe lời Hà Việt, hắn đi tới, sau đó bị Hà Việt kéo xuống.

Y ở trên môi Yến Vũ hôn hôn, khẽ cau mày, "Lại hút thuốc?"

"Ừm," Yến Vũ hồi lâu mới đáp một tiếng, thiệt thòi hắn còn cố ý đi đánh răng rồi.

Hà Việt tiếp tục cau mày, sau đó bị Yến Vũ phủ thêm áo bành tô bế lên, đi tới phòng tắm, sau khi rửa mặt xong, y dựa theo điện thoại Yến Tuy gọi tới, để cho Triệu Binh đi lên xách hành lý và xe lăn cho bọn họ, hắn tiếp tục ôm Hà Việt đi xuống.

Bọn họ lên đường sớm, lúc tới Yến trạch mới khoảng 7 rưỡi, xe cũng không có dừng lại ở cổng lớn, mà là tiếp tục lái tới trước cửa lớn phòng khách.

Chuyện Yến Vũ và Hà Việt về nhà, Yến Tuy không nói cho bất cứ ai, cũng bao gồm cô Vương và bác Tiêu, bọn họ nhìn thấy Yến Vũ ôm Hà Việt từ trong xe đi ra ngoài, hai người trong nháy mắt lệ rơi đầy mặt, miệng khép khép mở mở, nhưng một câu cũng không nói nên lời.

Yến Mạn Gia và Chân Hàm từ trên lầu đi xuống, Chân Hàm còn tốt, y biết nhiều hơn Yến Mạn Gia, liền khá bình tĩnh chút.

Yến Mạn Gia liền hoàn toàn không phải vậy, bà trong nháy mắt chân nhuyễn tới không thể đi đường, trực tiếp ngồi trên cầu thang thất thanh khóc rống lên.

Yến Vũ ôm Hà Việt dừng bước, nhìn Yến Mạn Gia một lúc lâu, mới tiếp tục ôm người đi vào, Yến Tuy và Mạnh Đình cũng từ trên ghế salon đứng lên, Yến Tuy đi tới, dẫn Yến Vũ đi tới một căn phòng chếch hướng cầu thang..

Đây là tối hôm qua trở lại cố ý bảo cô Vương mang người thu dọn ra, đủ rộng rãi sáng sủa, mấu chốt là ở tầng 1, dễ dàng xe lăn của Hà Việt ra vào. Về phần gian phòng vốn là của Yến Vũ, hắn đoán chừng sẽ không muốn ở.

Mạnh Đình không đi theo Yến Tuy, cậu đi lên lầu an ủi Yến Mạn Gia một chút.

"Hai cha trở lại là chuyện tốt, cô đừng khóc."

Mạnh Đình nhìn Yến Mạn Gia còn đang khóc, cậu cúi đầu nhẹ nhàng nhu nhu tóc bà, đối với cảm xúc của Yến Mạn Gia, cậu cảm thụ không được bao nhiêu, nhưng có thể nhìn ra bà thật sự khổ sở, khổ sở hỉ cực nhi khấp (*).

((*) mừng tới phát khóc)

Yến Mạn Gia gật gật đầu, bà không khóc ở cầu thang, bà trở về phòng tiếp tục khóc thôi, đoán chừng đến nửa ngày đều không xuống được đâu..

"Đừng lo, bà ấy khóc một lát liền tốt rồi." Chân Hàm ngược lại không quá lo lắng Yến Mạn Gia, bà chính là một hơi nghẹn lại những năm này, trước mắt khóc ra liền khá tốt.

Mạnh Đình gật gật đầu, cậu liền cũng xuống lầu, cô Vương và bác Tiêu đã sửa sang tâm tình, bắt đầu thu dọn, người giúp việc trong nhà trước đó bị đuổi đi rất nhiều, bây giờ lưu lại đều là trung thành nên bớt lo, hơi dặn dò vài câu là tốt rồi.

Yến Vũ và Hà Việt đều ăn điểm tâm, sau khi bọn họ ăn xong, Yến Vũ cùng Yến Tuy tới thư phòng, Hà Việt ở lại phòng khách xem TV với Mạnh Đình, phòng khám của Chân Hàm hôm qua đã mở, hôm nay đầy lịch hẹn trước y cũng không thể không đi, y ăn xong điểm tâm liền cũng rời đi.

"Con tên là Mạnh Đình phải không?"

"Dạ," Mạnh Đình gật gật đầu, cậu đáp lời sau đó đem trái cây và trà bánh đẩy tới trước mặt Hà Việt.

"Ngài đừng lo lắng, ngài và cha về nhà, con và Yến Tuy cũng sẽ bảo vệ hai người."

Hà Uyển đã không được phép tiến vào Yến trạch, ngay cả bà ta thật sự xông vào, cũng còn có cậu và Yến Tuy ở phía trước ngăn cản, như thế nào cũng sẽ không để cho bà ta tiếp tục tổn thương tới Hà Việt.

Hà Việt nghe vậy trên mặt lộ ra một chút tiếu ý, đối với Yến Tuy y vẫn không có cảm giác quá lớn, giữa y và Yến Vũ luôn là theo bản năng bài xích vấn đề về Yến Tuy, Mạnh Đình y ngược lại thật sự rất thích.

"Cảm ơn."

Mạnh Đình nhẹ nhàng gật đầu, cậu ngước nhìn cầu thang một chút, "Bọn họ đoán chừng phải nói rất lâu, cha nhàm chán, con cũng có thể đẩy cha đi một chút, phía trước là sân cỏ, phía sau là vườn hoa, phòng của cha cũng đều nhìn thấy được."

Hà Việt do dự một chút, y gật gật đầu, "Vậy làm phiền con."

"Không phiền, con mỗi ngày đều mang Đại Hoàng và Mao Cậu đi tản bộ."

Mạnh Đình nói chỉ chỉ mèo con và cún con trong ngực và bên chân cậu, Đại Hoàng đối với Yến Vũ ngược lại vẫn cảnh giác một chút, đối với Hà Việt không có phản ứng gì, Mao Cậu vẫn như cũ là có Mạnh Đình ở đây liền nhìn không thấy người khác.

Mạnh Đình buông Mao Cầu ra đẩy Hà Việt, Mao Cậu nhảy tới bên chân Mạnh Đình kêu "Meow meow", Hà Việt nhìn về phía Mạnh Đình, "Ta có thể ôm nó không?"

Mạnh Đình gật gật đầu, cậu cúi người ôm lấy Mao Cầu, sau đó đặt vào trên đùi Hà Việt, tiếp tục từ từ đẩy Hà Việt đi ra ngoài, Đại Hoàng vốn là lười biếng cũng đi theo.

Yến Tuy và Yến Vũ ngồi trên ghế salon bên cửa sổ lầu 2 nói chuyện, cơ hồ đồng thời hai người quay đầu qua.

Yến Tuy nhìn Mạnh Đình, Yến Vũ nhìn Hà Việt, hai người vốn lãnh mi trong nháy mắt hòa hoãn xuống.

Yến Vũ lại lần nữa nhìn về phía Yến Tuy, "Cứ làm dựa theo con nói."

Yến Tuy gật gật đầu, anh đứng dậy thu thập một chút cặp công văn, sau đó liền đi ra thư phòng, ngồi lên xe tới công ty.

Yến thị buổi sáng 10h có một hội chiêu đãi ký giả, không chỉ muốn mời các truyền thông lớn, thậm chí trên mạng cũng sẽ có truyền hình trực tiếp.

"Hôm nay chủ yếu là nói với các truyền thông và netizen (*) trên internet hai chuyện, thứ nhất, Yến Tuy của Yến thị cùng Hà Uyển thoát khỏi quan hệ mẹ con, thứ hai phu nhân của tôi Mạnh Đình cùng Mạnh gia thoát ly quan hệ."

((*) netizen = võng hữu)

Yến Tuy từ lúc tiến vào hội trường nhỏ này, tới lúc anh ngồi xuống, thời gian nói ra mấy câu đó chưa tới 3 phút, nhưng đem mọi người và dân mạng trên internet chấn động hôn mê, nhưng có một loại người khí tràng chính là cường đại, cơ hồ muốn bùng nổ truyền thông, lúc Yến Tuy thoáng ngưng mi nhìn chăm chú, lại toàn bộ đều an tĩnh lại.

Ánh mắt Yến Tuy thấp xuống, trên màn hình lớn phía sau anh xuất hiện một tờ ước định có hiệu lực luật pháp, "Đây là ước định Hà Uyển trước khi gả vào Yến thị tôi, nếu có làm trái, đồng dạng với bà ấy tự động vứt bỏ tất cả quan hệ cùng với Yến thị tôi, đương nhiên cũng bao gồm quan hệ mẹ con cùng với tôi."

Nội dung ước định rất đơn giản, cổ phần Yến thị trên tay bà ta không được chuyển nhượng cho người khác ngoại trừ Yến Tuy, bà ta không thể dùng bất cứ ý đồ nào công khai tuyên bố quan hệ cùng Yến Vũ Yến Tuy, bà ta không thể dùng bất cứ thủ đoạn nào uy hiếp Yến Tuy làm bất cứ chuyện gì.

Nhưng ngoại trừ một điều cuối cùng, chữa lợn lành thành lợn què biến thành ngoại trừ Yến Tuy tự nguyện, những cái khác Hà Uyển đều phạm vào.

Tờ ước định này bà nội Yến Tuy Hứa Thục Âm tự mình khởi thảo, có luật sư chứng kiến, tộc lão Yến thị chứng kiến, Hà Uyển tự mình ký ước định, con dấu trong đó còn là được tới nơi công chứng kiểm chứng qua, Yến Tuy lấy ra liền tuyệt đối không phải là giả.

Nhưng Hà Uyển khẳng định muốn bị dọa sợ choáng váng, bà sau khi hai lão nhân Yến gia tạ thế, xé nát một phần giấy chứng nhận ước định giống y cái này, nhưng phần này của Yến Tuy là thật, như vậy bản bà ta từng xé kia chính là giả.

Mà khiến bà ta hận và sợ chính là, trước lúc Yến Tuy lấy ra phần văn kiện ước định này, anh không để lộ ra bất cứ dấu hiệu nào cho thấy anh biết chuyện này, anh vẫn luôn một mực đợi bà ta làm trái, sau đó triệt để đuổi bà ta khỏi Yến thị.

Yến Tuy cho dù một chút ý nghĩ coi bà ta là mẹ cũng chưa từng có, vẫn luôn không có, chưa từng có. Yến Tuy lãnh tình lại lí trí tới loại trình độ này, tuyệt đối ngoài dự liệu của rất nhiều người.

Yến Tuy chờ người truyền thông bên dưới xem xong, màn ảnh tiếp tục đổi một cái, lại là một phần giấy chứng nhận giám định cha con, "Mạnh Đình cùng Mạnh gia Mạnh Nghi Đức, cùng với Dư Mỹ Huyên đã từng là tình nhân của Mạnh Nghi Đức, không có bất kỳ liên hệ ruột thịt nào, em ấy khi còn bé bị lừa bán tới cô nhi viện không chính quy này đây."

Tiếp đó là mấy bản tài liệu chứng minh chủ viện của Mạnh Đình hồi nhỏ, "Mẹ của Dư Mỹ Huyên Ngô Phượng Kiều liên quan đến ngược đãi trẻ em, cô nhi viện XX liên quan đến lừa gạt buôn bán trẻ em, cao trung phong bế XX liên quan tới lạm dụng thuốc tinh thần, dùng cách xử phạt về thể xác học sinh quá độ, chứng cớ tương quan chúng tôi sẽ gửi tới cơ quan tư pháp, đề cập tới tố tụng và khởi tố."

"Lý Nhất Phỉ của Mạnh gia giả tạo giám định cha con, xúi giục Ngô Phượng Kiều ngược đãi trẻ em, tội liên quan tới cố ý xúc phạm, Yến thị tôi sẽ lấy danh nghĩ Mạnh Đình khởi tố."

"Còn có......" Lời của Yến Tuy đột nhiên dừng một chút, truyền thông bên dưới đều nhịn không được mở to hai mắt, anh rốt cục là lại có chuyện oanh tạc gì muốn nổ ra đây.

"Tôi và Mạnh Đình yêu nhau, mới tiến vào hôn nhân, bên nhau cả đời, cái đó cùng em ấy có phải con riêng hay không, có phải con của thế gia hay không không liên quan. Từ nay về sau nếu còn có người ác ý vu khống hãm hại, Yến thị đều sẽ lấy tội phỉ báng khởi tố."

______________________

Cầu ủng hộ truyện mới "Hey, em là mặt trời nhỏ của anh" *rưng rưng*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.