***** Hời ơi tuần này ta bận soạn giáo án với ppt để dạy xoay như chong chóng luôn:((( cố gắng tới giữa tuần sau thôi ta lại edit đều đều =)))) đợi 2 tuần nữa ta trở lại với văn minh nhân loại chúng ta sẽ có chương hàng ngày:*****
"Ừm," Mạnh Đình nghe vậy mắt khẽ cong cong, đem tay bọn họ đang nắm lấy kéo vào trong ngực, lúc này mới tiếp tục ngồi tốt. Nhưng chờ Ninh Châu và Tiêu Huy Dân không nhìn cậu, cậu lập tức liền dựa vào người Yến Tuy.
Yến Tuy cũng không cảm thấy cái gì không được, anh điều chỉnh tư thế một chút, để cho Mạnh Đình dựa thoải mái hơn chút, giống như bọn họ ở trên máy bay vậy.
Ninh Châu và Tiêu Huy Dân quay đầu lại nhìn bộ dáng hơi có chút buồn ngủ của Mạnh Đình, liền cũng không nói nữa. Yến Tuy và Mạnh Đình tình cảm tốt, bọn họ đã sớm biết, làm trưởng bối, bọn họ tự nhiên hi vọng tình cảm của Yến Tuy và Mạnh Đình có thể luôn luôn tiếp tục như vậy.
Hơn 1 giờ sau, bọn họ tới nhà cũ Tiêu thị Bắc thành, Mạnh Đình Yến Tuy bọn họ trước sau xuống xe, cửa phụ cận có rất nhiều người, nhưng Mạnh Đình toàn bộ không biết, liền cũng không có nói chuyện, cậu được Yến Tuy dắt, mặc dù có chút khó chịu, nhưng không hề có cảm xúc sợ hãi gì cả.
Ninh Châu đi tới, nhẹ nhàng khoác tay bên kia của Mạnh Đình, giới thiệu với cậu mấy người đặc biệt chạy tới.
"Đây là Tử Lộ và Tử Nguyệt nhà chú hai con, đều lớn hơn con."
Mạnh Đình nghe vậy gật đầu một cái, "Chào chị họ."
Tiêu Tử Lộ 24 tuổi, tóc dài tới eo, thoạt nhìn rất ôn nhu nhã nhặn, ngược lại Tiêu Tử Nguyệt ăn mặc mạnh mẽ hơn chút, thời tiết Bắc thành lạnh như vậy, chân cô cũng vẫn là lộ ra một mảng da thịt lớn. Các cô rất tò mò nhìn Mạnh Đình và Yến Tuy, Ninh Châu liền cũng giới thiệu với các cô một câu.
"Đây là Nặc Nặc và Yến Tuy, em trai em rể của các cháu. Trời lạnh quá, có lời gì, chúng ta vào bên trong lại nói."
Ninh Châu giới thiệu với các cô xong cũng không có ý định trì hoãn thêm, bà kéo Mạnh Đình tiếp tục đi vào, Yến Tuy được Mạnh Đình dắt, tự nhiên cũng cùng đi.
Tiêu Huy Dân xuống xe cuối cùng, Tiêu Tử Lộ và Tiêu Tử Nguyệt nhìn sang, ngay cả có ý kiến cũng không dám biểu hiện ra, các cô chào người, liền cũng đi vào.
"Anh cả, anh hai," Mạnh Đình nhìn thấy Tiêu Tử Ngang và Tiêu Tử Mặc, cậu lập tực liền gọi người, Tiêu Tử Mặc gần đây thường xuyên ở Hải thành đi dạo, rảnh rỗi liền sẽ tới Yến trạch thăm Mạnh Đình, Tiêu Tử Ngang bận rộn hơn chút, thỉnh thoảng mới đi theo Ninh Châu và Tiêu Huy Dân tới đây.
Bất quá, Mạnh Đình đã nhận thân, cũng sẽ không đối đãi đặc biệt gì, hoặc là nói, tới hiện tại, trong đám người Tiêu gia có thể làm cho người ta cảm giác chút khác biệt, chỉ có Ninh Châu.
"Nặc Nặc, Yến Tuy, mau vào đi."
Bọn họ sau khi chào hỏi qua, liền cũng đi ở phía trước dẫn đường, một đường này người giúp việc nhìn thấy cũng không ít, nhưng phần lớn đều vẫn không đủ tư cách để cho Ninh Châu giới thiệu bọn họ.
"Cô Trần, trà gừng chuẩn bị xong chưa? Mau bưng lên. Nặc Nặc và Yến Tuy đều uống một chén." Ninh Châu chỉ sợ Mạnh Đình mới tới Bắc thành, khí hậu không dễ chịu, không cẩn thận liền bị cảm, trên xe bọn họ tới cũng chuẩn bị áo khoác ngoài, trước khi xuất phát cũng bảo trong phòng bếp chuẩn bị trà gừng.
Mạnh Đình nghe vậy nhìn về phía Ninh Châu, tựa hồ sợ bà sốt ruột, cậu nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay bà, "Cảm ơn mẹ."
Ninh Châu nghe Mạnh Đình nói như vậy, một khắc trước vẫn là nghiêm túc, một khắc này liền xuân về hoa nở, "Nặc Nặc ngoan."
Bà mang theo Mạnh Đình và Yến Tuy tới trên ghế salon phòng khách ngồi xuống, trà gừng sau khi đưa tới, bà lại trước tiên nếm thử chút, sau đó mới đưa tới Mạnh Đình và Yến Tuy.
Mạnh Đình và Yến Tuy dựa theo Ninh Châu nói, từ từ uống trà gừng, đôi chị em xinh đẹp nhà Tiêu Hiên Dân, chi thứ 2 Tiêu gia, liền cũng tiến vào.
Các cô đối với Mạnh Đình là cảm thấy hứng thú, nhưng rõ ràng có thể hấp dẫn ánh mắt các cô chính là Yến Tuy, mặc dù cách một thành phố, nhưng các cô đối với cái tên Yến Tuy vẫn như cũ vang dội, thường xuyên nghe thấy các trưởng bối nhắc tới Yến Tuy, thậm chí trên một vài yến hội, chủ đề bát quái đều là anh.
Nhưng vô luận các cô trong lòng có bao nhiêu hứng thú, giờ phút này cũng biết không thể biểu hiện ra, bằng không một nhà Ninh Châu và Tiêu Huy Dân, tuyệt sẽ không cho các cô sắc mặt tốt, đặc biệt Tiêu Huy Dân, các cô từ nhỏ đã đặc biệt sợ bác cả trở thành gia chủ này.
"Ông nội tới rồi." Tiêu Tử Nguyệt thấy Tiêu lão gia tử được đỡ ra ngoài, cô lập tức liền gọi, cô nghiêng nghiêng người, tựa hồ có chút sợ bị chú ý tới cách cô mặc như vậy.
Trong Tiêu gia so với Tiêu Huy Dân còn muốn đáng sợ hơn, không thể nghi ngờ chính là ông nội Tiêu lão gia tử của các cô, nếu như không phải đối với Mạnh Đình mới xuất hiện quá mức tò mò, các cô cũng sẽ không muốn sớm như vậy đã trở về bổn gia.
"Ông nội."
"Cha......"
Mọi người sau khi chào, mới đến lượt Mạnh Đình và Yến Tuy, Yến Tuy cũng rất dứt khoát, anh mang theo Mạnh Đình đứng dậy, hơi hơi gật đầu, "Ông nội."
Ngược lại vẫn chỉ có Mạnh Đình cầm một cái muỗng uống trà gừng, mắt trừng lớn mà nhìn Tiêu lão gia tử, Tiêu lão gia tử nhìn sang, Mạnh Đình mới mở miệng, "Ông nội."
Nhưng ngay sau đó, cậu lại hỏi, "Ông nội, ông tới đuổi cháu đi sao?"
Mạnh Đình lời này hỏi ra, ngay cả Tiêu Tử Ngang Tiêu Tử Mặc da đầu đều tê dại chút, em trai út nhà bọn họ cái gì cũng tốt, chính là quá thành thực rồi, có lúc sẽ làm cho bọn họ trở tay không kịp a.
Tiêu lão gia tử nghe vậy rất là cạn lời, ông vẫn là thật sự không biết Mạnh Đình mang thù như vậy đâu, không khí xung quanh hai người bọn họ càng thêm lúng túng.
Mạnh Đình ngược lại không cảm giác như vậy, cậu chỉ là cảm thấy có cần thiết hỏi một câu mà thôi.
Tiêu lão gia tử râu mép run hai cái, lúc mọi người đều cho rằng bọn họ nổi giận, ông "Hừ" một tiếng nói, "Đuổi cái gì mà đuổi, đây cũng là nhà cháu."
Mạnh Đình mắt chớp một cái, nhưng vẫn không có như vậy bỏ qua cho Tiêu lão gia tử, "Vậy cháu ngày mai vẫn muốn cùng Yến Tuy trở về."
"Tùy cháu," Tiêu lão gia tử đáp lời, nhịn không được lại trừng Mạnh Đình một cái, ông nhìn về phía Yến Tuy, "Uống xong trà gừng tới thư phòng ta."
"Được, ông chờ chút."
Yến Tuy đáp lại, Tiêu lão gia tử xoay người, định trước tiên về phòng, lại bị Mạnh Đình gọi lại.
"Ông nội, vậy cháu có thể tới không?"
Mạnh Đình ngược lại cũng không phải sợ Tiêu lão gia tử nói lời kì kì quái quái gì với Yến Tuy, mà là cậu mới tới Tiêu gia, cậu không muốn tách ra với Yến Tuy.
"Không chê nhàm chán, cháu liền tới." Tiêu lão gia tử đáp lại, cước bộ lại tăng nhanh chút, ông thật là có chút bị Mạnh Đình làm muộn phiền.
"Không nhàm chán, cháu lát nữa đi cùng Yến Tuy." Mạnh Đình lập tức đáp lại, cậu nói xong với Tiêu lão gia tử, sau đó nhìn về phía Yến Tuy, cùng với người khác không nói gì nhìn chằm chằm cậu, thanh âm vô thức mà nhỏ lại.
"Ông nội mặc dù trừng em, nhưng ông không đuổi em đi, cũng chịu để cho em tới thư phòng......" Cậu nói lắc lắc tay Yến Tuy, ngữ khí mang theo một chút nghi ngờ, "Yến Tuy, sao thế?"
Tại sao mọi người đều nhìn cậu, chẳng lẽ cậu nói sai cái gì sao?
"Nhưng mà, ông nội đồng ý để cho em tới thư phòng rồi a." Cậu muốn dính Yến Tuy, cũng đã hỏi qua người, không nói không đồng ý, chẳng lẽ còn có cái gì không ổn?
"Không sao cả," Yến Tuy kéo Mạnh Đình ngồi xuống, anh cần chén trà gừng qua cho Mạnh Đình, chờ cậu tiếp tục uống xong, sau đó bọn mới đứng dậy đi tìm Tiêu lão gia tử.
Tiêu Tử Ngang tự mình dẫn đường cho bọn họ, đưa Yến Tuy và Mạnh Đình tới trước thư phòng Tiêu lão gia tử, hắn mới dừng bước.
Cửa bị đóng lại, Tiêu Tử Ngang lại suy nghĩ một lát, nhẹ nhàng cười.
Bọn họ mới vừa hơi có chút sửng sốt, là bởi vì bọn họ cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy bộ dáng im lặng lại bất đắc dĩ này của Tiêu lão gia tử, Tiêu lão gia tử từng rung trời chuyển đất, đến tuổi già cư nhiên gặp tiểu khắc tinh như vậy, chỉ sợ bản thân ông cũng không ngờ tới.
Tiêu Tử Lộ và Tiêu Tử Nguyệt đều cảm thấy kinh sợ, Yến Tuy làm gia chủ Yến thị không sợ ông nội bọn họ coi như bình thường, nhưng em họ nhỏ lưu lạc bên ngoài này lại cũng không sợ ông, còn hỏi vấn đề đáng sợ như vậy.
Tiêu Huy Dân và Ninh Châu nhẹ nhàng thở dài, cảm thấy bất đắc dĩ, bọn họ cũng không ở phòng khách chờ lâu, Tiêu lão gia tử nói lần này với Yến Tuy, chỉ sợ thời gian sẽ không ngắn. Tiêu Huy Dân có chuyện phải xử lý, Ninh Châu lại là đi ngó chừng bố trí yến hội buổi tối.
Thư phòng Tiêu lão gia tử, hương trà rất nồng, ngoại trừ một bàn sách lớn khá tinh tế, những cái khác thoạt nhìn khá bình thường. Đương nhiên đây chỉ là bình thường trong mắt Mạnh Đình, bàn cùng ghế dựa trong này cũng không có mấy cái là không có lai lịch.
Tiêu lão gia tử yêu thích thư pháp, trên tường ngoại trừ một vài mặc bảo của danh gia, cũng còn có của chính ông, ông nhìn về phía Yến Tuy, "Biết vẽ chữ không?"
Yến Tuy nghe vậy gật gật đầu, "Cùng ông nội học qua mấy năm."
Tiêu lão gia tử nhường ra vị trí, Yến Tuy liền cũng không từ chối, anh đi tới, chấp bút hạ chữ, ba chữ lập tức liền viết xong.
Lại là tên vốn có của Mạnh Đình ở Tiêu gia, "Tiêu Tử Nặc."
Mạnh Đình tự nhiên cũng biết ba chữ kia, cậu nhìn về phía Yến Tuy, mắt cong cong, "Viết thật đẹp mắt."
"Nhi nữ tình trường......" Tiêu lão gia tử nhịn không được đánh giá, bút phong (*) của Yến Tuy vốn là mạnh mẽ, nhưng ba chữ này vẽ tới cuối cùng, lại tỏa ra một loại thiết huyết nhu tình.
((*) bút phong: khí thế của nét chữ)
Không phải là thư pháp của Yến Tuy thụt lùi, mà là anh lúc vẽ chữ nghĩ tới chủ nhân của cái tên này, không tự chủ được liền nhu hòa lên, có lẽ đổi lại chữ khác, cũng sẽ không cho người ta loại cảm giác này, nhưng hết lần này tới lần khác Yến Tuy lại lựa chọn viết 3 chữ kia.
Anh cũng là muốn cùng Tiêu lão gia tử cường điệu một chút, sự quan trọng của Mạnh Đình.
Mà nửa câu bình luận lúc trước kia, Yến Tuy tuyệt đối không thể nói, anh chính là sủng ái che chở Mạnh Đình, anh cũng là có tư cách và sức mạnh này. Anh hùng khí đoản(*)...... Vẫn là thật sự không tới lượt Yến Tuy.
((*) người làm việc nghĩa thì chết sớm)
Mạnh Đình nghe không rõ lời này của Tiêu lão gia tử là thế nào, nhưng cậu cũng cảm giác ra đây không phải lời tốt đẹp gì, cậu nhìn về phía Tiêu lão gia tử dựa vào lý lẽ tranh luận, "Con gái cái gì (*)...... Cháu và Yến Tuy rõ ràng đều là nam. Còn có Yến Tuy vẽ rất đẹp, đẹp hơn của ông."
((*) nhi nữ là con gái, chắc Đình nhi nghe không hiểu "nhi nữ tình trường")
Tiêu lão gia tử nghe vậy lại trừng Mạnh Đình, nhưng ngay sau đó Mạnh Đình liền nghiêng đầu đi nhìn Yến Tuy, giống như sợ anh bị lời của Tiêu lão gia tử thương tâm tới vậy, "Thật sự đẹp, em cảm thấy đẹp."
Tiêu lão gia tử trong lòng lại nghẹn một hơi, ông cũng không cùng Yến Tuy so thư pháp nữa, không thì còn muốn làm cho Mạnh Đình cảm thấy ông bắt nạt Yến Tuy, bọn họ trực tiếp nói chuyện, về Yến thị, về Diêm thị, về Mạnh thị, thậm chí đủ loại chuyện về Yến thị nước F.
Nói đến những thứ này, Mạnh Đình liền không tùy ý mở miệng nữa, cậu ngoan ngoãn ngồi bên người Yến Tuy, nghe hiểu được, cậu liền nghe, nghe không hiểu, lại thật sự muốn biết, cậu ghi nhớ, chờ lúc chỉ có cậu và Yến Tuy, cậu lại hỏi.
Nói gần 2 tiếng, bên ngoài gõ cửa nhắc nhở sắp ăn cơm, Tiêu lão gia tử và Yến Tuy mới kết thúc đề tài.
"Vâng, bọn cháu biết rồi," Yến Tuy đáp lại, mang theo Mạnh Đình trước tiên rời khỏi thư phòng, bọn họ cũng không lập tức đi ăn cơm, bọn họ trước tiên tới phòng lầu 3 Ninh Châu bố trí cho Mạnh Đình sửa chữa một chút.
Cửa phòng vừa đóng, Mạnh Đình liền không tiếp tục đè nén ý nghĩ của mình nữa, cậu ôm eo Yến Tuy, kéo người tới bên giường, Yến Tuy nằm xuống, cậu liền cũng nằm nhoài trên ngực Yến Tuy.
Yến Tuy giơ tay lên nhu nhu tóc Mạnh Đình, nhẹ giọng hỏi một câu, "Sao thế?"
"Không sao, em chính là muốn ôm anh," Mạnh Đình đáp lại, sau đó cuộn lấy Yến Tuy càng chặt hơn chút.
Yến Tuy hơi nghĩ là có thể hiểu, Mạnh Đình chính cậu đều không thể hiểu khó chịu ban đầu khi tới Tiêu gia, anh liền cũng tùy ý cậu vừa đẩy ngã vừa ôm chặt lấy.
Mạnh Đình ôm một lúc lâu, mới hơi hơi buông ra chút, cậu lại dịch dịch lên, sau đó hôn hôn má Yến Tuy.
Yến Tuy nghiêng đầu tới, Mạnh Đình lại tìm môi anh, hôn lên, một phen hoành hành ngang ngược, Yến Tuy cũng bị hôn ra hai phần hỏa khí, anh nâng hai má, hai người lại ở trên giường lăn lăn, càng hôn càng khó có thể thu lại.
Nhưng lúc này, cửa phòng, đột nhiên bị mở ra, Yến Tuy cuốn chăn qua bao lấy Mạnh Đình, nghiêng đầu nhìn lại, thấy người đẩy cửa thần sắc lạnh một chút, "Đi ra ngoài."
Không nói lăn, đã là Yến Tuy có hàm dưỡng, nể tình khắc chế hai phần. Nhưng cái nhìn chằm chằm và ngữ khí của anh vẫn như cũ rất dọa người.
"Xin, xin lỗi, tôi...... tôi tới gọi hai người ăn cơm."
Tiêu Tử Lộ bị thanh âm lạnh lùng của Yến Tuy hù đến, cô vội vàng ra ngoài, nhưng vẫn không có đóng cửa lại.
Tiêu Tử Mặc từ gian phòng cách vách đi ra ngoài, mặt y đen thui đi tới, trước tiên đóng cửa phòng Mạnh Đình, sau đó mới giáo huấn cô.
"Tử Lộ! Trước khi vào phòng không gõ cửa, giáo dưỡng của em đâu?"
Mặc dù Yến Tuy và Mạnh Đình không có đang làm gì đó, Tiêu Tử Lộ đẩy cửa đi vào như vậy, cũng là hành động cực không lễ phép, Mạnh Đình và Yến Tuy thật vất vả mới về nhà, nếu là vì vậy lưu lại kỷ niệm cùng ấn tượng gì không tốt, sao có thể tha thứ cho cô ta được.
___________
Chuyện càng gần tới hồi kết rồi, nhanh nhể các thím nhể =))) mới ngày nào ta kêu gào vì nhiều chương mà giờ chỉ còn có 21 chương nữa thôi:((((