Sủng Hôn Hào Môn

Chương 89



Edit: Vịt

Beta: Min

"Vậy...... có thể mang theo người nhà không?"

Mạnh Đình khẩn cấp lời này liền hỏi ra, Yến Minh Á còn không có phản ứng gì, Yến Mạn Gia và Ninh Châu cùng nhau nghe một lúc lâu trước tiên không nhịn được. Yến Mạn Gia nghiêng người "ha ha" cười, Ninh Châu ngược lại chỉ là vung môi cười.

Mức độ các bà biểu hiện mặc dù bất đồng, nhưng ý tứ đại khái là tương tự, thật sự là không biết làm sao với Mạnh Đình.

Đại khái muốn để cho Mạnh Đình tách khỏi Yến Tuy, là chuyện khó khăn cực lớn cực cực lớn.

Mạnh Đình nghiêng đầu nhìn Yến Mạn Gia và Ninh Châu một cái, tựa hồ không rõ các bà tại sao cười, nhưng đây không phải là cậu trước mắt sốt ruột muốn biết, cậu nhìn một cái, lại quay đầu đi, tiếp tục hỏi Yến Minh Á, "Có thể không?"

Yến Minh Á lăng lăng mà gật gật đầu, "Có thể đi."

Y tự nhiên sẽ không tự mình đa tình cảm thấy Mạnh Đình sẽ muốn dẫn theo y, người nhà cậu muốn mang theo nhất định là Yến Tuy, sau khi y đáp lại, lại mới nhớ tới, y còn chưa có tìm phía tổ chức xác định một chút, "Cháu lại hỏi một chút."

Mạnh Đình gật đầu một cái, cậu liền đứng lên, "Vậy cháu liền xác định rồi lại nói với ta đi, ta còn có việc, không nói nhiều với cháu nữa."

Cậu nói với Yến Minh Á xong, liền xoay người qua chỗ khác, nhìn về phía Yến Mạn Gia và Ninh Châu, "Hai người ở nhà, con đi tìm Yến Tuy."

"Đi đi, chú ý an toàn," Ninh Châu gật đầu một cái, bà biết Mạnh Đình Yến Tuy tình cảm có bao tốt, cậu có thể bởi vì bà ở nhà thêm nửa ngày, đã coi như là hiếm thấy rồi.

Mạnh Đình trở lại trên lầu thay quần áo, sau đó xuống lầu lên xe, đều tới dưới lầu công ty rồi, cậu mới nhớ tới, cậu trước khi đến đã quên gọi điện thoại cho Yến Tuy, mà trước mắt cậu người đều tới rồi liền cũng không cần thiết tiếp tục gọi nữa.

Trên tay cậu còn cầm cái hộp nhỏ, bên trong có trái cây và điểm tâm Ninh Châu chuẩn bị cho cậu và Yến Tuy, lúc cậu đi tới thang máy, bên trong còn có một người, tây trang giày da, bộ dáng thoạt nhìn rất tinh anh, chỉ là Mạnh Đình thường xuyên tới cao ốc Yến thị, người này nhưng chưa từng gặp qua.

"Đưa đồ tới phòng làm việc tổng tài?" Người kia chủ động hỏi Mạnh Đình, ánh mắt trên dưới đánh giá người, đại khá là cảm thấy Mạnh Đình cùng với hình tượng anh trai nhỏ ship đồ ăn bên ngoài trong ấn tượng của hắn không quá phù hợp.

Mạnh Đình nghe vậy cũng đánh giá hắn, sau đó gật gật đầu, cậu thật sự là muốn tới phòng làm việc của Yến Tuy không sai.

"Đưa tôi đi, tôi cũng đi lên." Người kia nói với Mạnh Đình, giơ giơ tay, liền muốn nhận lấy.

Nhưng nghênh tiếp hắn, lại không phải hộp đựng thức ăn Mạnh Đình đưa lên, mà là một cước khá mạnh mẽ.

Người kia cũng không phải là cái thùng rỗng, hắn xoay người tránh thoát, sau đó còn cùng Mạnh Đình đánh nhau, từ tầng trệt tới tầng chót thời gian gần 1 phút, trong không gian nhỏ hẹp này, hai người ra tay một lần hung ác hơn một lần.

Nhân viên làm việc trong phòng quan sát an ninh lúc bọn họ động thủ, liền phát hiện khác thường, cửa thang máy mở ra, bốn bảo an thường trú tầng chót đã mang theo côn điện ở cửa thang máy phòng thủ, bên cạnh thang máy cũng có người bảo vệ trị an tới, thậm trí Vương Phong và Yến Tuy đều bị kinh động, đi về phía bên này.

Hộp thức ăn Mạnh Đình mang đến đã bị đổ úp trên mặt đất, nhưng nam nhân tây trang kia cũng bị Mạnh Đình trước một khắc cửa mở kia, đè ở trên mặt đất.

"Đặng Vũ cậu dám đả thương em ấy một chút!" Yến Tuy người chưa tới, thanh âm đã tới trước.

Vốn người dưới thân Mạnh Đình còn muốn phản kháng, thần sắc ngừng lại, khá kinh ngạc, nhưng đồng thời hắn cũng không có tiếp tục làm bừa.

Mạnh Đình nghe được thanh âm Yến Tuy cũng ngước mắt nhìn tới, lại chờ chốc lát, trong đám người vây quanh cửa thang máy mới nhường ra một đường, Yến Tuy đen mặt xuất hiện, nhưng cảnh tượng nhìn thấy cùng trong tưởng tượng của anh rõ ràng có chút khác, không phải là Mạnh Đình bị quản chế, mà là Đặng Vũ bị anh cảnh cáo đang bị quản chế.

"Yến Tuy......" Mạnh Đình gọi một câu Yến Tuy, lại nhìn nhìn nam nhân dưới thân cậu cũng hơi có mê mang, cậu lúc này mới bừng tỉnh, cậu tựa hồ làm sai chuyện gì đó, nhưng cậu vẫn như không có đứng dậy, chờ bảo an tới đây, tiếp nhận Đặng Vũ, cậu mới đứng dậy đi về phía Yến Tuy.

Ngay sau đó cậu liền bị Yến Tuy kéo tới trong ngực, Yến Tuy đại khái là chịu chút kinh hách, sau khi ôm một lát, anh buông người ra, lại từ trên xuống dưới kiểm tra một lần, thấy một chút vết xanh đen trên thái dương Mạnh Đình, sắc mặt Yến Tuy lại đen chút.

"Đặng Vũ, em ấy là phu nhân tôi!"

Yến Tuy dứt lời cũng không quản Đặng Vũ kia là thần sắc gì, anh kéo Mạnh Đình đi về phía phòng làm việc, mà bản thân Mạnh Đình vẫn như cũ có chút ngây ngẩn.

Mạnh Đình ngoan ngoãn ngồi không lộn xộn, tùy ý Yến Tuy bôi thuốc cho cậu, lại cởi quần áo cậu ra, kiểm tra khắp người cậucậu, chờ Yến Tuy toàn bộ kiểm tra xong rồi, Mạnh Đình mới mở miệng hỏi, "Hắn không phải người xấu, em đánh lầm người phải không?"

"Không có, cậu ta đáng đánh!"

Yến Tuy lại bôi chút thuốc lên vai Mạnh Đình, khí tức cùng ngữ khí tràn ra trong mắt đều đặc biệt nguy hiểm.

Mạnh Đình nhìn Yến Tuy nhưng không biết nên tin lời anh hay không, Đặng Vũ kia là người Yến Tuy quen biết, vậy không phải người cậu nên đánh.

"Em chưa từng gặp hắn, hắn cũng không biết em, anh ta biết công phu, còn muốn cầm trái cây điểm tâm em đưa cho anh tới tìm anh, em cho rằng hắn là người xấu." Còn là người xấu muốn tới hại Yến Tuy, Mạnh Đình ban đầu cước kia, chỉ là thăm dò, nhưng Đặng Vũ tiếp được, còn là bộ dáng thành thạo, Mạnh Đình liền không tiếp tục nương tay nữa. Cậu không thể bỏ qua cho khả năng mặc dù chỉ là một phần vạn khả năng làm hại tới Yến Tuy.

Cho nên mặc dù giờ phút này biết đánh lầm người, lại tới một lần, cậu đoán chừng vẫn sẽ ra tay.

Yến Tuy nhẹ nhàng thổi thổi vết thương thái dương và vai Mạnh Đình, thấp giọng hỏi, "Đau không?"

Mạnh Đình nghe vậy thần sắc ngừng lại, cậu cảm thụ một chút mới trả lời vấn đề của Yến Tuy, "Em chỉ có một chút chút đau, anh ta...... đoán chừng sẽ rất đau......"

Mạnh Đình lời này nhưng không có bất kỳ giả dối, góc độ cậu đánh người rất gian xảo, đều là hướng về phía có thể làm cho người ta cảm thấy đặc biệt đau, mà công phu nhẫn nại của Đặng Vũ cũng gấp nhiều lần vượt ngoài dự tính của Mạnh Đình, cậu liền cũng càng đánh càng tàn nhẫn.

Yến Tuy còn chưa tiếp tục nói gì, cửa phòng làm việc liền bị gõ, Yến Tuy lại đau lòng mà nhìn vết thương trên vai Mạnh Đình một lát, mới kéo áo cậu lên, sau đó cất giọng nói, "Vào đi."

Vương Phong phía trước, Đặng Vũ theo ở phía sau, hắn sau khi đi vào chống lại tầm mắt Yến Tuy, hơi bất đắc dĩ nhún nhún vai, hắn và Mạnh Đình giống nhau, đều cảm thấy thân thủ đối phương là người có thể có uy hiếp đối với Yến Tuy, lại không ngờ nháo ra trò cười lớn như vậy.

"Xin lỗi," Đặng Vũ mở miệng trước, nói thẳng, kỳ thực cũng đích xác là hắn trước tiên tạo thành hiểu lầm cho Mạnh Đình, hơn nữa hắn ngửi thấy mùi thuốc trị thương, Yến Tuy mặt đen như vậy, đại khái hắn thật sự đả thương người rồi, hắn chỉ có thể tiếp tục nhịn xuống cảm giác đau tới đủ làm cho người nhe răng trợn mắt.

"Tôi cũng xin lỗi."

Mạnh Đình rất nhanh liền đáp lại, cậu nói xong nhẹ nhàng kéo tay Yến Tuy, để cho anh không cần tiếp tục tức giận, bất kể nói thế nào, hắn cũng là bạn hoặc là khách của Yến Tuy.

"Không nghĩ tới thân thủ chị dâu tốt như vậy," Đặng Vũ thấy Mạnh Đình nói như vậy, hắn liền cũng không xoắn xuýt thêm nữa, hắn tự mình ngồi vào trên ghế salon bên cạnh Mạnh Đình và Yến Tuy, trên mặt cũng giương lên nụ cười đúng mực.

"Anh cũng lợi hại hơn bọn họ," Bọn họ là chỉ đám bạn thân khác của Yến Tuy, lúc trước tụ hội, Mạnh Đình cũng giúp Yến Tuy động thủ qua.

Bọn họ cùng Đặng Vũ rõ ràng không phải một cấp độ, cậu có thể chế trụ Đặng vũ cũng là lúc thang máy mở cửa, trong nháy mắt kia Đặng Vũ buông lỏng, nếu không bình thường mà nói, trong thời gian ngắn như vậy cậu và Đặng Vũ vẫn không cách nào phân ra thắng bại.

"Cảm ơn khen ngợi," Đặng Vũ nghe vậy chân mày khẽ gạt gạt, sau đó lại cười.

Lúc trước hai người còn ra tay tàn nhẫn, trước mắt liền khen lẫn nhau, Yến Tuy đối với Mạnh Đình bị đả thương còn đang để ý, bất quá giữa lúc bọn họ nói chuyện, anh cũng thu hồi mấy phần để ý kia ở đáy lòng, không tiếp tục nói hoặc là trên thần sắc biểu hiện ra nữa.

Anh phất phất tay, Vương Phong hơi khom lưng từ trong phòng làm việc rời đi, Mạnh Đình vẫn như cũ lưu lại nghe bọn họ nói chuyện.

Vốn cậu vẫn chỉ là tùy ý nghe, nhưng cái tên Tô Tư Vũ này xuất hiện quá nhiều lần, liền cũng làm cho Mạnh Đình nhớ tới hắn là ai, đó là nam nhân tới hiện tại vẫn còn mơ ước Yến Tuy.

"Hắn ở trong biệt thự Diêm thị Lê thành, cứ mỗi 3 ngày, Diêm Uẩn Sinh sẽ tìm hắn một lần."

Nhưng trong số lần nhiều như vậy, tuyệt đại đa số thời điểm, Diêm Uẩn Sinh đều là phái người đón Tô Tư Vũ đi, sau khi nói xong, hắn lại cho người đưa hắn về biệt thự, cơ hội Niên Ngũ có thể nghe lén cũng không nhiều, nhưng chỉ có trong một hai lần, cũng để cho bọn họ hiểu rõ phần kế hoạch của Diêm Uẩn Sinh và Tô Tư Vũ.

"Bọn họ muốn tính kế hại cha cậu, cụ thể như thế vào vẫn không rõ, nhưng trong lời nói đề cập tới ông ấy, cậu phải chú ý nhiều chút."

Đây mới là nguyên nhân Đặng Vũ tại sao muốn tự mình chạy tới, nhằm vào Yến Vũ, vô luận là hắn hay là Yến Tuy cũng không thể phớt lờ.

"Bên kia tớ sẽ cho người chú ý thêm, cậu cũng phải dặn dò bác trai nhiều chút."

Yến Tuy suy nghĩ vấn đề, còn chưa có lập tức đáp lại, Mạnh Đình đã trước tiên gật đầu, cậu túm lấy tay Yến Tuy, nghiêm túc mà nhìn Đặng Vũ, "Chúng tôi biết rồi, vất vả cho anh."

Bọn họ tìm Yến Vũ và Hà Việt trở lại chính là muốn bảo vệ tính mạng ông, trước mắt đã tìm được nguyên nhân ông kiếp trước "Sẽ chết", như vậy cũng sẽ không tiếp tục để cho chuyện như vậy phát sinh nữa.

Đặng Vũ gật đầu một cái, lại tiếp tục cùng Yến Tuy tán gẫu một chút tình huống hai người gần đây, hắn liền đứng dậy cáo từ rời đi, Mạnh Đình nhìn theo hắn tới cửa, ánh mắt còn chưa thu hồi, cậu đã bị Yến Tuy ôm trụ.

"Cảm thấy hắn không tệ?" Yến Tuy nhẹ giọng hỏi, trong ngữ khí khá biệt nữu.

Mạnh Đình ôm lại Yến Tuy, sau đó mới suy nghĩ vấn đề của anh, thời gian cậu suy nghĩ khá lâu, mới mở miệng, "Công phu không tệ." Đây là chỗ duy nhất Mạnh Đình vắt hết óc có thể nghĩ đến Đặng Vũ coi như không tệ.

"Hắn cũng là người cùng anh cùng nhau lớn lên sao?" Mạnh Đình hỏi lời này ngữ khí cũng có chút chua, Yến Tuy của cậu quá tốt, bạn bè từ nhỏ tới lớn có rất nhiều, “Thanh mai” hẳn là không có, nhưng "Trúc mã" có rất nhiều, trong số này khẳng định cũng không thiếu người ngoài sáng trong tối thích Yến Tuy.

Yến Tuy đột nhiên có chút ghen tuông, Mạnh Đình lại không cảm giác được, nhưng khi để ý Mạnh Đình lẩm bẩm nói, phát hiện ý tứ trong đó, chút giấm của Yến Tuy liền bị lau sạch sẽ.

"Ừ, hồi nhỏ quen biết."

Yến Tuy đáp lời, nhớ tới Mạnh Đình đối với thị tộc nước Hạ hiểu rõ cũng không nhiều anh lại giải thích hai câu, "Nước Hạ ngoại trừ thế gia ngoại tộc kinh doanh thông thường, còn có một vài gia tộc đặc biệt, gia sản và năng lực của bọn họ không thể dùng tài phú bình thường để xác định."

"Công phu của anh và Đặng Vũ là cùng một sư phụ dạy, anh coi như là sư huynh của hắn."

"Nha......" Mạnh Đình đáp lời ngữ khí càng chua hơn chút, hai tay cậu ôm người cảm thấy chưa đủ, hai chân giơ lên, cùng nhau câu trụ Yến Tuy, "Vậy anh khẳng định không thích hắn đúng không......"

Yến Tuy nếu đã từng thích người nào, bây giờ đều không tới phiên cậu tới chiếm lấy.

"Ừ, anh thích em."

Yến Tuy rất là tự nhiên liền đáp lại, trước khi thích Mạnh Đình, anh đối với thích là không có khái niệm, hoặc là nói không thèm nhìn tới, nhưng gặp được, tâm động, rồi yêu, hết thảy đều tự nhiên vô cùng.

Anh không có thói quen lừa dối chính mình, anh thích Mạnh Đình, Mạnh Đình cũng thích anh, vừa vặn như vậy.

"Em cũng thích anh, em yêu anh, chỉ yêu anh."

Mạnh Đình nói, nghiêng đầu hôn hôn gò má Yến Tuy, chút bất an kia của cậu tản đi, lại lần nữa lộ ra nụ cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.